Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 6: Võ Thần hiệp khách
Một thành viên trên thuyền hét lớn:
– Khốn kiếp! Là thuyền của bọn hải tặc.
Trưởng đoàn cũng trở nên thâm trầm. Mới gặp bão xong, sức chưa hồi phục đã gặp phải hải tặc, thuyền tặc không phải loại nhỏ, đây có thể là một bọn cướp có tổ chức khá lớn, xét riêng về nhân số thương đội dù khá đông nhưng chưa chắc có thể chiếm thượng phong. Thuyền không còn tốt nữa, chạy trốn chắc chắn là không được, lỡ như gặp thiên tai coi như chết chắc, mà nếu tiếp tục tiến vào lỡ như xảy ra xung đột thì khó có thể tránh khỏi tổn thất. Trưởng đoàn đang suy nghĩ cách ứng phó thì Triệu Thiên Bình lên tiếng:
– Trên thuyền giống như không có ai.
Trưởng đoàn nghe tiếng nói của Triệu Thiên Bình mà khá kinh ngạc, hắn gỡ ống nhòm bên hông ra rồi đưa lên quan sát. Một lúc sau hắn quay lại nhìn Triệu Thiên Bình với vẻ tán thưởng:
– Ánh mắt rất tốt. Có vẻ không có người. Như vậy thì dễ giải quyết. Nhưng phải cẩn thận có trá ở đây. Trước tiên đốt pháo hiệu dò xét thái độ của bọn chúng đã.
Rồi hắn lớn tiếng ra lệnh:
– Truyền tín hiệu yêu cầu đối thoại với thuyền tặc.
– Rõ.
Một thủy thủ nhanh chóng dùng pháo hiệu đốt lên nhưng một lúc sau vẫn không thấy hồi âm. Lúc bày Triệu Thiên Bình vẫn đang chăm chú quan sát chiếc thuyền hải tặc bỗng nhiên phát hiện thêm một việc kì lạ, bên mép thuyền có vài đường vân màu đỏ thẫm len lỏi qua những kẽ gỗ, rồi hạ xuống phía dưới, nhìn kĩ lại chính là máu, có chỗ máu không chảy xuống hết mà đọng lại thành từng giọt rồi khô lại, trong phút chốc nó cảm thấy sống lưng lạnh toát. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt lấy lại dũng khí, Triệu Thiên Bình hướng qua Chu Thiện nói:
– Chu đại ca, huynh nhìn xem kia có phải là máu không.
Vừa nói, tay nó run run chỉ vào những vệt đỏ trên thuyền. Không những Chu Thiện mà hầu hết mọi người đều nghe được lời nó nói, ai cũng đưa mắt nhìn theo hướng nó chỉ, đăm chiêu ngó nghiêng một lúc nhưng chẳng ai nói gì, chỉ vì…quá xa. Riêng trưởng đoàn vì có ống nhòm nên nhìn rõ hơn một chút, sau một lúc ông ta cũng xác nhận:
– Đúng là có máu thật, nhìn có vẻ khô chưa lâu. Hẳn là trên thuyền tặc có chuyện xảy ra. Được rồi, mọi người tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng có biến, ta sẽ cho thuyền tiến sát lại xem xét.
Nói đoạn, ông ra lệnh cho thủy thủ đưa thuyền tiến sát lại. Lại gần cảnh tượng mới hiện lên rõ rệt, những giọt máu ứ trên thân thuyền, kinh khủng hơn là dăm ba cẳng chân đầy máu thò ra, vài cánh tay không chủ treo lủng lẳng trên những cột buồm. Những hộ vệ hay thủy thủ đoàn có kinh nghiệm dày dặn thì chỉ thấy hơi hãi, nhưng còn Triệu Thiên Bình chưa chứng kiến những cảnh này bao giờ thì cảm giác khủng bố không sao tả nỗi, những hình ảnh kinh dị như dao cắt vào khiến mặt nó không còn chút máu, những luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng làm sởn hết cả gai ốc, ruột gan cuộn xoắn lại lại thành một đoàn nhưng nó vẫn cắn răng không lên tiếng. Lúc này Lâm lão đầu lại nhắc nhở:
– Mọi người cẩn thận, vài người theo ta lên xem xét tình hình.
Nói rồi ông bắt lấy một sợi dây thừng rồi tung người bay qua thuyền tặc. Triệu Thiên Bình có chút do dự, qua một lúc, như sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ, nó cũng lấy can đảm nói với Chu Thiện:
– Huynh chờ đệ đi với.
Chu Thiện nhìn sắc mặt nó mà lo lắng:
– Đệ có ổn không? Ta nghĩ…
Triệu Thiên Bình cắt lời:
– Không sao, đệ có thể chịu được.
Chu Thiện nghe vậy gật đầu. Lúc này thương thuyền đã tiến sát bên tặc thuyền nên chỉ cần nhảy nhẹ là sang được, nhanh chong, một vài người trong đó có Triệu Thiên Bình cũng lần mò sang tặc thuyền để xem xét, nhưng nhanh chóng mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Triệu Thiên Bình thì mắt trắng trợn ngược, nó ôm chặt lấy bụng mình cho mọi thứ khỏi trào ra, thở từng hơi nặng nề với cảnh tượng trước mặt. Trên sàn thuyền là rải rác những thi thể không còn nguyên vẹn, kẻ mất tay, kẻ cụt chân, kẻ thì không đầu, có những cái thậm chí chỉ còn một nữa. Triệu Thiên Bình có gan dạ đến mấy cũng khó thể chịu nổi cảnh tượng như địa ngục trước mắt này, may thay một lúc lâu nó cũng hồi thần lại được, khẽ đưa tay áo lau đi những giọt mồ hôi to như hạt đậu, nó lại hít một hơi sâu lấy lại bình tình, nhưng ngay sau đấy thì ho lên sặc sụa, không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Lâm lão đầu là người có kinh nghiệm khá phong phú, lão là trưởng đoàn cũng là chỉ huy một chi hộ vệ của thương đoàn, tình cảnh này đối với lão chỉ như một lần bị sơn tặc tập kích mà thôi. Sau khi điều tra những thi thể trên thuyền lão kết luận:
– Là bọn Lãnh Hải, thuyền trưởng của bọn chúng cũng phơi xác đằng kia, nhìn trạng thái xác chết có thể kết luận việc đã xảy ra trên dưới ngày một ngày trước. Gây ra chuyện đồ sát này hẳn là những cao thủ dùng đao.
Một hộ vệ tiếp lời:
– Đúng vậy, toàn bộ thi thể trên thuyền đều bị chém chết, không một vết đâm. Vết chém rất mịn, chứng tỏ những người này võ công cực kì cao cường.
Triệu Thiên Bình sau khi hồi thần cũng chăm chú quan sát hiện trường dựa theo những gì mọi người bàn tán, quả thật những vết chém nếu để cho nó làm thì không thể được. Từ những thứ mềm như da thịt hay quần áo, đến những thứ cứng rắn khiên giáp, xương cốt, hay cả vũ khí bằng sắt cũng bị một đường cắt ngang.Tuy có chút kinh tởm và không đành lòng nhưng Triệu Thiên Bình vẫn cố nhịn, nó nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để tăng sự can đảm cũng như chút hiểu biết. Nhưng càng nhìn trong lòng Triệu Thiên Bình càng trỗi dậy một chút gì đó ray rức không thoải mái, nó tự hỏi tại sao những người này lại bị giết ở đây. Một hành động hành hiệp trượng nghĩa trừ gian diệt ác hay một trò chơi sát nhân lãnh huyết. Dù cho đây là những tên cướp cùng hung cực ác đi nữa thì việc chém tận giết tuyệt như vậy trong suy nghĩ của nó thật không đáng, ít nhất đối với nó là như vậy, những tên này là tội phạm bị truy nã nhưng chắc gì tất cả đều là phường ác bá đáng xử tử tội. Triệu Thiên Bình lớn lên trong hoàn cảnh không khá giả gì, trong trấn cũng thỉnh thoảng xảy ra trộm cướp, nhưng những người đó cũng vì hoàn cảnh bắt buộc. Nó nghĩ những tên cướp biển này cũng vậy, ai cũng vì một lí do nào đó nên mới làm tặc, chứ chẳng ai sinh ra đã muốn đi cướp cả, dù cho việc sai trái không thể lấy lí do mà lấp liếm, nhưng hình phạt bằng việc đồ sát tất cả như thế này thật sự là đúng hay sao. Sinh mạng đôi khi thật rẻ mạt một cách khiến người ta căm phẫn. Gạt bỏ những suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu, Triệu Thiên Bình đưa mắt đánh giá con thuyền hải tặc này một chút, có vẻ nhỏ hơn thương thuyền, ít cột buồm hơn và màu cũng khác nữa. Nói đến màu sắc, Triệu Thiên Bình bỗng nhận thấy cánh buồm lớn nhất chính giữa thuyền có chút khác lạ, có những vệt máu lớn trên cánh buồm tạo thành hình thù gì đó nhưng do buồm đã xếp lại lên nó không nhìn rõ được. Vậy nên Triệu Thiên Bình tiến lại gần cột buồm rồi đưa tay kéo thừng để thả buồm xuống. Trên cánh buồm không phải hình gì mà là tám chữ được viết bằng máu:
– Võ Thần tái xuất, Xích Dương thủ bút.
Ngay lập tức tám chữ này gây nên xôn xao trong đám người:
– Hóa ra là Võ Thần Hiệp Khách, khó trách…
– Võ Thần Hiệp Khách lại xuất hiện…
– Xích Dương là ai vậy, có ai nghe thấy bao giờ chưa?
– Ta cứ thắc mắc tại sao có vài cánh tay vất lên buồm, hóa ra là dùng làm bút, thật là oách.
– …
Lâm lão đầu cười to:
– Hóa ra là Võ Thần đảo, giết tốt giết tốt.
Những người khác cũng hùa theo:
– Giết tốt, giết đúng lắm.
– Cho bọn tặc tử hết đường sống.
– …
Những tiếng cười khơi lên cảm giác không thoải mái trong lòng Triệu Thiên Bình, có nên vui sướng như vậy không? Nó thầm nghĩ, với những người kiếm cơm từ biển này thì hải tặc chắc chắn là kẻ thù lớn nhất, nhưng họ đã chết, những cái chết bi thảm của đồng loại có đáng cười như vậy không. Bỗng nhiên nó cảm thấy những người ở đây trước không quá quen thuộc thì giờ càng trở nên xa lạ. Lúc này bỗng nhiên có một người lớn tiếng đưa ra ý kiến, Triệu Thiên Bình nhận ra đây là giọng của Chu Thiện:
– Trưởng đoàn, họ đã chết như vậy, tuy họ là hải tặc nhưng có nên để họ phơi xác ở đây không. Theo tôi nghĩ hay là chúng ta giúp họ…
Lời còn chưa hết thì Lâm đoàn trưởng đã cắt ngang:
– Hồ đồ! Đây là thủ bút của Võ Thần Hiệp Khách, ngươi dám phá hư sao. Đây là lời cảnh cáo đến bọn cướp biển lộng hành ngoài kia. Phải để cho bọn chúng biết sợ mà cút đi. Hừ. Mặc xác bọn chúng, chúng ta đi.
Nói đoạn lão quay người rời khỏi, những người khác cũng lũ lượt theo sau, thỉnh thoảng còn vang lên vài lời chế nhạo. Chu Thiện thì mặt đỏ lên vì xấu hổ, gã ngoái nhìn lại con tàu rồi thở dài quay đi. Một lúc sau thì chỉ còn Triệu Thiên Bình ngơ ngác đứng đó. Nó cố dằn những cảm xúc hỗn loạn xuống, ngước nhìn cánh buồm đầy máu, đến bây giờ những chữ đó vẫn cứ in vào mắt nó, nhưng ấn tượng về hai chữ Võ Thần đã không còn như trước nữa, nó khẽ lẩm bẩm:
– Sau này ta sẽ quay lại, nếu lúc đó các ngươi còn chưa được yên nghỉ, ta sẽ giúp…
Một luồng gió ấm khẽ thổi qua tóc mai, Triệu Thiên Bình quay người đi thẳng.
Trở lại thuyền, nó kéo Chu Thiện lại khẽ hỏi:
– Chu đại ca, những người trên thuyền đó bị giết là đúng hay sai?
Chu Thiện khẽ gãi đầu suy nghĩ, một lát sau hắn đáp:
– Những tên đó là cướp biển đấy, đệ có biết bọn chúng làm gì không? Giết người, cướp của, bắt cóc, buôn bán nô lệ, không chuyện ác nào mà bọn chúng không làm cả. Chết còn chưa hết tội.
Triệu Thiên Bình khẽ nhíu mày khó khăn nói:
– Bắt buộc phải tàn sát như vậy sao?
Chu Thiện gật đầu khẳng định:
– Đệ nghĩ nếu chúng còn tự tại thì sẽ có bao nhiêu người gặp nạn vì bọn chúng nữa, biết bao nhiêu gia đình bị tan nát vì bọn chúng. Lũ khốn kiếp đó không phải người, chúng là ác quỷ.
Triệu Thiên Bình trầm mặc chốc lát rồi nó hỏi tiếp:
– Huynh nói xem trong số bọn họ có người cũng có gia đình, có vợ con, cha mẹ chờ đợi họ ở nhà không?
Lần này đến lượt Chu Thiện im lặng, lại qua chốc lát giọng hắn lại kiên định:
– Tội ác thì phải trả giá. Bọn chúng gieo rắc đau khổ cho biết bao nhiêu người chứ, quả báo như vậy là xứng đáng. Đệ lương thiện, nhưng không phải ai cũng thiện lương, nhân tính khó lường, sau này đệ lớn lên, tiếp xúc nhiều sẽ thấy được cái ác trong con người. Ta bôn ba không được mấy năm, nhưng đã đi, cũng đã thấy, có những kẻ còn thua cả súc sinh.
Triệu Thiên Bình lại hỏi:
– Đành là vậy. Nhưng giết họ là cách duy nhất sao?
Chu Thiện cười:
– Thế đệ nghĩ phải làm thế nào? Bắt giữ chúng ư, tội của bọn chúng là tội chết, giữ lại cũng chỉ tốn cơm gạo thôi. Giảng đạo lí với bọn chúng sao, nực cười, lũ khốn kiếp đó chỉ nói chuyện bằng máu mà thôi.
Triệu Thiên Bình nghe vậy trở nên đăm chiêu, thật sự hết cách sao, giết qua giết lại như vậy là biện pháp tốt nhất sao? Nó vẫn cho rằng là người bình thường thì luôn lương thiện. Như vậy phân tích ra ác nhân thì không phải là người bình thường, mà không bình thường thì chắc chắn là có bệnh, như vậy chữa được bệnh cho họ thì sẽ đưa họ trở lại một người bình thường, một tâm hồn lương thiện. Có thể không? Ý nghĩ này nhìn như thoáng qua nhưng nó không biết và không ngờ rằng ý nghĩ nhất thời đó lại trở thành một hạt giống mạnh mẽ được gieo vào nhận thức của nó, và rồi hạt giống có châm chồi nảy mầm để trỗi dậy hay không. Qua vài phút suy nghĩ, Triệu Thiên Bình lại hỏi:
– Người của Võ Thần đảo luôn hành hiệp máu tanh như vậy sao?
Chu Thiện khẽ lắc đầu:
– Những vị hiệp khách của Võ Thần đảo mỗi người một phong cách, thường thì rất ít xảy ra những vụ đồ sát như vậy, trừ khi đối tượng là những kẻ quá ác độc, như bọn cướp biển này là thí dụ. Những Võ Thần Hiệp Khách đi lại trên giang hồ từ xưa đến nay luôn nhận được sự kính trọng của mọi người. Đệ không cần nghĩ nhiều về chuyện lúc nãy, sau này trải qua nhiều chuyện tương tự như vậy sẽ quen dần thôi.
Triệu Thiên Bình gật đầu thầm nghĩ, có lẽ Võ Thần đảo không hợp với nó, hay ít nhất một phần của họ không hợp với nó. Rồi nhớ đến chuyện hôm qua, nó lại nói:
– À Chu đại ca, hôm qua trong lúc bão đệ có gọi huynh nhìn ra biển, huynh có nhớ không?
Chu Thiện gật đầu:
– Lúc đệ hoa mắt ấy hả?
Triệu Thiên Bình lắc đầu:
– Mắt đệ từ nhỏ đã tốt hơn người bình thường. Đệ chắc chắn mình không hoa mắt nhìn nhầm. Huynh biết không, lúc đó đệ nhìn thấy dáng một người đứng trên bè gỗ giữa biển giữa cơn bão, khi đó đệ nghĩ thật phi lí, nhưng trải qua chuyện này đệ không nghĩ mình nhìn nhầm, có khi nào là họ không?
Chu Thiện nghe đến trợn tròn mắt:
– Ý của đệ là, đệ nhìn thấy Võ Thần Hiệp Khách sao?
Chu Thiện nói rồi tự lẩm nhẩm lại gì đấy, lát sau hắn nói tiếp:
– Trong truyền thuyết những Võ Thần Hiệp Khách đều có bản lĩnh điều khiển biển cả nên dễ dàng ra vào Võ Thần đảo. Nếu thật sự là họ thì việc đệ thấy là bình thường, chỉ là quá trùng hợp. Tính ra nếu người đó xong việc ở đây rồi đi về hướng ngược lại của chúng ta, thì thởi gian chênh lệch cũng không là bao nhiêu.
Rồi hắn bỗng nhiên hưng phấn:
– Đệ thật may mắn, có thể hình thấy cảnh tượng hoành tráng đó. Nếu nói như vậy người đó đang đi vê phía Nam. Chà, sau này phải về phía Nam đi chu du một chuyến biết đâu có cơ hội gặp người đó.
Triệu Thiên Bình bĩu môi:
– Vợ tương lai của huynh đang chờ đấy.
Chu Thiện cười to:
– Hắc hắc, đưa cả lão bà đi cùng, đệ chưa biết thôi chứ nàng còn ham hố hơn cả ta.
Triệu Thiên Bình chỉ còn cách trợn mắt, nó nhắc:
– Được rồi, được rồi, sắp tới lượt xuống thuyền kìa, tập trung thôi.
Một chiếc thuyền độc mộc nhỏ luân phiên chở những người trên thương thuyền lên đảo. Chu Thiện được phân còn cùng một nhóm người tìm vật liệu để sửa chữa thuyền, chủ yếu là gỗ, còn Triệu Thiên Bình thì đi theo một nhóm đầu bếp lên đảo trao đổi lương thực.
Đảo không tính là quá lớn, rộng tầm hơn nghìn mẫu mà thôi, trên đảo không có dân cư bản địa mà chỉ có vài trạm trao đổi tiếp tế của những thương hội trên đại lục, Phong Linh thương hội lại không có trạm ở đây, đơn giản là vì đảo này nhỏ lại không nằm trên lộ tuyến thường định. Thường trong những chuyến hải trình thuyền của Phong Linh thương hội không dừng ở đây, trừ những trường hợp bất khả kháng, như lúc này là thuyền bị hỏng, bất đắc dĩ, nên việc trao đổi diễn ra, dùng vật tư có trên thuyền đổi lấy những trang bị để sửa chữa con thuyền cùng với đảm bảo lượng lương thực dự trữ. Đi trong đoàn người, thỉnh thoảng Triệu Thiên Bình lại nghe họ bàn tán về vị Xích Dương Hiệp Khách nọ, rồi khi gặp người ở đây, Triệu Thiên Bình mới chứng minh những suy đoán của mình là đúng, họ kể đơn giản như sau: “Hôm qua khi vừa sáng sớm, một chiếc thuyền Hải Tặc xuất hiện trên bãi biển. Bọn chúng vừa đến thì càn rõ nói rằng phải giao nạp tất cả tài sản trên đảo ra, nếu không bọn chúng sẽ thẳng tay tàn sát, người trên đảo tất nhiên không đồng ý, tài sản trên đảo là tài sản thương hội, mất nó cũng như mất mạng vậy, vì thế xung đột nảy ra, những hộ vệ và người trên đảo chống trả quyết liệt với bọn hải tặc. Nhưng bọn chúng đông hơn, lại hung ác gấp trăm lần nên những người ở đây nhanh chóng thất thế, các hộ vệ lần lượt ngã xuống. May thay, trong lúc nguy cấp thì một tiếng thét dài vang lên chấn động tất cả mọi người ở đấy, khi đó một người xuất hiện trên biện, một thân tử y, tay cầm đao, dùng khinh công tuyệt đỉnh đạp ngang mặt biển mà chạy thẳng vào bờ. Sau đó người nọ dùng vỏ đao chém vào từng người bọn hải tặc khiến chúng bất tỉnh, sau đó dùng dây thừng trói tất cả lại rồi kéo lên thuyền tặc. Khi đó họ nghĩ người nọ sẽ bắt trói bọn cướp nạp cho quan phủ nhưng ngay sau đó lại có tiếng đánh nhau la hét trên thuyền truyền lại, nhưng nhanh chóng lại im bặt, rồi người nọ nhảy xuống thuyền tìm đến chiếc bè của mình theo hướng Tây Nam mà đi mất.” Triệu Thiên Bình nghe vậy thì cảm thấy chút khó hiểu, rõ ràng vị hiệp khách kia lúc đầu không giết bọn cướp nhưng sau khi lên thuyền lại thẳng tay đồ sát như vậy, là bọn chúng làm gì chọc giận người nọ ư, hay còn lí do gì khác, chẳng hạn như người nọ có sở thích biến thái như vậy, tò mò thật đấy nhưng nghĩ mãi cũng chẳng thể biết chính xác được nên Triệu Thiên Bình đành gác lại suy nghĩ và tiếp tục những gì cần làm. Công việc không có gì quá khó khăn, một bữa tối được tổ chức trên bãi biển, một nhóm làm bếp, một nhóm sửa thuyền, một nhóm dựng lều, Lâm lão đầu thì đang bàn bạc gì đó với một nhóm người, Chu Thiện thì tụ tập với một nhóm khác vừa dựng trại vừa trò chuyện rôm rả, vài lời loáng thoáng truyền đến tai Triệu Thiên Bình thì cũng chẳng có gì ngoài mấy chữ Võ Thần Hiệp Khách.