Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 46: Hắc ám chân chính
Vùng đất hoang cằn không chút sinh linh dạo gần đây bỗng trở nên nhộn nhịp. Nếu vài ngày trước đó với Triệu Thiên Bình là cảm giác mát mẻ thoải mái mà biển cả mênh mông mang lại thì bây giờ là cảm giác khô rát khó chịu, đây cũng là biển vô tận, nhưng là biển cát, biển Tử Vong. Dù đã là buổi tối nhưng cái oi bức ban ngày vẫn còn đọng lại, nhưng cũng chẳng bao lâu nữa sẽ đến cái lạnh thấu xương, giữa ngày và đêm có sự tương phản cực kì sâu sắc.
Triệu Thiên Bình đã đến vùng lân cận Tử Vong sa mạc được hai ngày. Kể từ sau khi bỏ trốn trên biển tính đến nay đã hơn tháng, thời gian đó nó tìm được một đoàn du hành lên phuong bắc khác và quyết định gia nhập chung.
Hải ma thật sự là hắc ám của nhân loại, nó không chỉ diễn ra ở một nơi mà giống như chờ đợi để bùng phát toàn lục địa vậy. Những ngôi làng, những thị trấn ven biển cứ mười nơi là hết bảy nơi xuất hiện Hải ma. Chúng tràn ngập khắp nơi, biết được điều này Triệu Thiên Bình hoảng sợ không thôi, những thứ khủng khiếp như vậy lại xuất hiện ào ạt, thật sự là tận thế đến nơi.
Lúc trước Triệu Thiên Bình đã từng nghĩ đến quân đội của quốc gia tại sao không trấn áp đại nạn này, nhưng sau vài lần tìm hiểu thì nó cũng biết được là không thể. Nó có thể chiến đấu mà còn sống với một con Hải ma như vậy vì sức lực của nó mạnh hơn người bình thường, lại “tự dưng” có được bản năng chiến đấu mạnh mẽ, xét tổng thể phải ngang hàng một binh sĩ tinh nhuệ. Nhưng binh sĩ như nó lại chẳng hề tổn hại mảy may gì cho con Hải ma đó nữa, huống gì là binh lính bình thường.
Trước đây rất lâu, cũng có quân đội đi chiến đấu với một đoàn Hải ma, nhưng dù quân số có áp đảo thì vẫn vị diệt sạch. Hải ma thật sự là chiến sĩ trời sinh, trên chiến trường đã khó làm chúng bị thương là một chuyện, quan trọng hơn nếu để chúng tiếp xúc với máu thì chúng càng lúc càng mạnh. Bởi thế dùng quân đội đi đàn áp thì chẳng khác nào đem mỡ dâng đến miệng mèo, mang thức ăn đưa đến tận răng cho chúng.
Hy vọng duy nhất chỉ có Đồ Ma Thần Kiếm mà thôi. Người người, nhà nhà đều di chuyển về Tử Vong sa mạc. Cũng không phải chỉ vì kiếm, một cách kì lạ, khu vực Tử Vong sa mạc muôn đời không có bóng dáng con Hải ma nào cả, có giải thích là vì quang uy của Thần kiếm không thể bị tà vật xâm phạm, nhưng chẳng ai chứng thực cả.
Khu vực lân cận Tử Vong sa mạc dần dần hình thành lên nhiều đoàn thể người tạm cư, dù không nằm trực tiếp trong sa mạc nhưng thời tiếc thật không dễ chịu gì. Triệu Thiên Bình đang loay hoay trong một đội ngũ những thanh niên trẻ tuổi, tính ra nó là người nhỏ nhất ở đây, đội ngũ này chính là “người được chọn” có nhiệm vụ thâm nhập vào Tử Vong sa mạc rồi tìm đến Đồ Ma sơn để liên hệ với thần kiếm, hy vọng được trở thành Chấp kiếm sĩ. Có rất nhiều đội ngũ như thế này được chọn ra, vô số thanh niên ưu tú thâm nhập Tử Vong sa mạc tìm kiếm cơ hội hóa rồng.
Ai nguyện ý xung phong đều được tham gia, còn được cung cấp lạc đà và tư trang miễn phí, miễn là đủ dũng cảm vượt qua tử vong sa mạc là được, còn về thành hay bại thì không thành vấn đề. Nói chung đối mặt với nguy cơ tồn vong thì chút tài sản này cũng chẳng đáng là gì, hơn nữa phần lớn là người dân quyên góp, ngân khố quốc gia chẳng tốn bao nhiêu.
Triệu Thiên Bình dắt theo hai con lạc đà chở đầy lương thực và nước rồi tiến vào Tử Vong sa mạc. Chuyến đi này không chỉ là vì sự khao khát với thanh kiếm kia mà còn vì lòng tò mò cực nặng, hơn nữa nó còn muốn giải đáp vài thắc mắc mà chính bản thân mình cũng không rõ ràng.
Đồng hành trong chuyến đi này với Triệu Thiên Bình có mười bốn người khác, thanh niên có, tráng niên có, tổng cộng cả đoàn mười lăm người nhưng Triệu Thiên Bình chỉ quen biết có một vị tráng hán tên là Phùng Đinh. Phùng Đinh là một thợ rèn có thân thể ngăm ngăm khỏe mạnh mà Triệu Thiên Bình làm quen được vài ngày trước khi gia nhập chính đoàn di dân của người này để đến Tử Vong sa mạc. Bản thân Phùng Đinh xuất thân từ quý tộc cổ xưa, nhưng qua nhiều thời đại thay đổi đã lưu lạc trở thành một gia đình hành nghề rèn bình thường, nhưng trong sự giáo dục khắc sâu từ nhỏ luôn được nhắc nhở phải phục hưng vinh quang của tổ tiên.
Triệu Thiên Bình được Phùng Đinh kể lại những truyền thuyết về tổ tiên mình đã từng vinh quang cỡ nào, xem ra gã rất tự hào về nó. Phùng gia cổ xưa là một võ học gia tộc nổi tiếng, lúc hưng thịnh nhân tài xuất hiện lớp lớp khiến Phùng gia trang nổi tiếng khắp cả lục địa. Khi đó trong chúng anh tài nổi bật nhất là Phùng đại thiếu gia, văn võ toàn tài là một chuyện, lại tinh thông binh pháp các loại. Người thời bấy giờ đều nhìn ra được Phùng đại thiếu gia là người mang chí lớn, đến bậc đế vương cũng e ngại, nhiều lần mời vào triều làm quan làm tướng nhưng đều bị từ chối, nếu Phùng gia lúc bấy giờ không có thế lực lớn, binh lực tư doanh lại mạnh thì có lẽ đã bị diệt môn.
Đúng lúc ấy lại xảy ra đại nạn Hải ma, anh tài được số mệnh quấn thân, được thời đại vun đắp, Phùng đại thiếu một đường tiến thẳng hát vang đoạt được Thần kiếm, kiến công lập nghiệp, chinh chiến khắp thiên hạ, xưng Thiên Thánh Thái Tổ, cuối cùng dựng nên Đại Thiên triều đại hưng thịnh gần hai trăm năm. Tính từ đó đến nay đã hơn ngàn năm, vận mệnh luân chuyển, triều đại đổi thay, người Phùng gia bây giờ lưu lạc khắp nơi, Phùng Đinh là một bàng chi trong phả hệ xưa cổ nhưng luôn nung nấu ý nghĩ phục hưng cơ nghiệp tổ tiên.
Triệu Thiên Bình thông minh lại thật thà, trong cư xử có chút nhút nhát nhưng lễ độ nên dễ được lòng người. Những người trong đoàn này đều là người tài cao gan lớn nên kiêu ngạo là không thể tránh khỏi, những người kiêu ngạo đến mức kiêu căng tuy Triệu Thiên Bình không phản cảm gì nhưng cũng lười đi nói chuyện, chỉ có Phùng Đinh là trầm ổn tự nhiên nên tự nhiên dễ bắt chuyện hơn, từ đó mà trở nên thân thiết.
– Tử Vong sa mạc có một thứ đặc sản đó là Quang Tinh Kim, là kim loại thuộc hàng bậc nhất để chế tạo vũ khí.
Trên hành trình nhàm chán, thỉnh thoảng Phùng Đinh và Triệu Thiên Bình lại nói chuyện với nhau, lúc này gã đang giới thiệu một số thông tin cuẩ Tử Vong sa mạc cho nó. Bởi vì hành nghề rèn nên hiểu biết của gã cũng xiay quanh những thứ liên quan đến nghè, như kim loại quý của sa mạc này chẳng hạn.
– Ồ, dưới biển cát này lại có quặng khoáng, nhưng làm sao có thể đào lên được?
Phùng Đinh nghe Triệu Thiên Bình thắc mắc thì cười:
– Không đào được, chưa ai có thể đào được cát ở sa mạc cả, nhưng muốn có Quang Tinh Kim thì không cần phải bới đống cát này lên đâu. Trong hàng ngàn hạng vạn hạt cát ở đây thì thỉnh thoảng sẽ có một hạt mang Quang Tinh Kim trong nó, cát đấy được gọi là Quang Tinh Sa. Tùy theo thành phần tinh kim có trong cát mà nó sẽ sáng hơn với những hạt cát bình thường khác. Ánh sáng của Quang Tinh Sa phát ra mang theo chút màu xanh ngọc chứ không chói chang như cát bình thường phản chiếu ánh nắng. Nếu ngươi tinh tế để ý mới thấy được.
Nói đoạn gã thả người xuống lạc đà rồi dùng gậy khua khua bới bới mớ cát dưới chân, sau một lúc gã cuối xuống lượm lên một hạt cát đưa lên mắt nhìn kĩ rồi chuyền sang cho Triệu Thiên Bình.
– Đây là một hạt Quang Tinh Sa phẩm chất khá tốt, nghìn vạn hạt mới được một hạn như này, hôm nay thật may mắn, ngươi thử nhìn kĩ xem.
Triệu Thiên Bình cũng học theo cách Phùng Đinh đưa hạt cát lên gần mắt để nhìn. Thị lực nó rất tốt, dưới ánh trăng có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong hạt cát trong suốt có một tuyến Lục Quang nhàn nhạt mảnh nhỏ như sợi tóc. Triệu Thiên Bình âm thầm tặc lưỡi, một tí xíu như này mà đã là phẩm chất tốt thì những hạt có phẩm chất bình thường hay kém một chút làm sao mà tìm thấy, rồi từ một tí một tí đó mà gom góp lại để đúc thành vũ khí. Triệu Thiên Bình thầm nghĩ nếu để nó dành cả đời để gom thì chắc chỉ đúc được vài ba cái phi tiêu là cùng, mà dùng cả đời để lang thang ở nơi chết chóc như thế này, nghĩ thôi cũng đã muốn điên. Trả lại hạt cát quý giá cho Phùng Đinh, Triệu Thiên Bình cảm thán:
– Kim thiết này tích cả đời chắc đủ làm món trang sức nho nhỏ thôi.
Phùng Đinh gật đầu:
– Người tìm kiếm kim loại ngoài sự tinh tế còn phải cực kì kiên trì, trên khắp đại lục này chỉ có độc nhất Phùng gia ta là có thể đúc được một thanh bảo kiếm từ Quang Tinh Kim mà thôi.
Nói đến đây, Phùng Đinh đầy vẻ tự hào trên mặt, có cảm giác như nhiệt huyết muốn bùng nổ. Còn Triệu Thiên Bình thì đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó nó để ý đến thanh gươm được Phùng Đinh giắt sau lưng, tuy bề ngoài có vẻ mộc mạc với vỏ bằng đồng xanh còn cuôi quấn vải trắng, nhưng ẩn ẩn vẫn mang đến cảm giác uy hiếp khó nói, trực giác cho Triệu Thiên Bình biết đây là thứ cực kì nguy hiểm, nó không nhịn được phải tặc lưỡi khâm phục. Qua giây lát nó hơi tò mò bèn hỏi:
– Hẳn là gia tộc của Phùng thúc tích lũy khá là nhiều thế hệ?
Cũng chẳng có gì khó đoán khi Phùng Đinh nói đây là bảo kiếm độc nhất vô nhị. Gã gật đầu đáp:
– Từ khi biết đến kim loại này đến khi hoàn thành một thanh kiếm này mất hơn bảy trăm năm. Nhưng mọi thứ đều đáng giá. Đây là tuyệt thế bảo kiếm, tuy không phải thần kiếm nhưng có thể chóng lại thần kiếm.
Triệu Thiên Bình hơi giật mình vì câu nói đó của Phùng Đinh, cũng không biết gã lấy tự tin đâu ra để khẳng định như vậy. Dường như hiểu được thắc mắc của Triệu Thiên Bình, Phùng Đinh nói thêm:
– Lần hạo kiếp Hải ma trước, Chấp kiếm giả vốn muốn bình bịnh đại lục sau hạo kiếp nhưng lại vấp phải đá cũng không phải là không có lí do. Chẳng qua gã không muốn để lại vết nhơ cho mình nên việc này không được ghi chép lại mà thôi.
Phùng Đinh cười sâu xa, còn Triệu Thiên Bình thì kinh hãi trong lòng. Đây là lần đầu tiên nó biết đến việc như vậy, cũng chẳng khác gì lúc nó mới biết chuyện hải ma.
Nói đoạn Phùng Đinh lục lạo trong hành lí rồi lấy ra một thanh kiếm khác ném cho Triệu Thiên Bình:
– Đây là Phi Phụng Kiếm, tuy không phải Tinh Quang Kiếm nhưng cũng là bảo kiếm hiếm có, kiếm này nhỏ nhẹ, phù hợp cho nữ nhân, có lẽ thích hợp với tiểu tử như ngươi.
Triệu Thiên Bình nghe gã nói là kiếm cho nữ nhưng lại đưa mình dùng thì cười khổ, thanh liễu kiếm này khi sử dụng không quá phí sức, mà nó còn nhỏ, sử dụng kiếm này có vẻ tốt hơn trọng kiếm một chút, chẳng qua sức nó mạnh hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, kiếm gì mà sài chả được, dù vậy nó cũng khá là thích thú nhìn ngắm thanh kiếm trên tay, đây là lần đầu nó được trực tiếp cầm một thứ binh khí đẹp đẽ và sắc bén như vậy. Thân kiếm mảnh dẻ sáng trắng, cán kiếm và vỏ kiếm thì đỏ rực như lửa, tạo nhìn như Dục hỏa Phượng hoàng vậy, cả thanh kiếm chỉ có đôn kiếm là hơi nặng một chút, nhưng như vậy mới khiến việc điều khiển kiếm linh hoạt hơn. Ngắm nghía một lúc, Triệu Thiên Bình bèn hỏi:
– Có cần thiết phải dùng kiếm?
Kiếm là vũ khí sát phạt, kiếm một khi rút ra khỏi vỏ dù là phòng thân hay chiến đấu gì thì đều khó trảnh khỏi cảnh máu me, Triệu Thiên Bình tuy thích cầm kiếm nhưng nếu phải đem ra sử dụng nó là điều hoàn toàn khác.
Phùng Đinh nhìn cảnh hoang sơ tăm tối trước mặt đăm chiêu:
– Sa mạc này tràn ngập nguy hiểm, có một thứ vũ khí phòng thân thì tốt hơn.
Triệu Thiên Bình lại nhìn vào thanh kiếm như có điều suy nghĩ, một lúc sau lại quay lên lo lắng hỏi:
– Phải đánh nhau sao?
Phùng Đinh gật đầu, vẻ mặt trầm xuống:
– Bản thân Tử Vong sa mạc chẳng qua chỉ khắc nghiệt một chút mà thôi, nếu có chuẩn bị thì vượt qua cũng không có khó khăn gì. Nhưng cứ mỗi lần Hải ma hiện thế, người đi đến đây có thể toàn thân trở ra mười chẳng được một.
Triệu Thiên Bình cảm giác được có vấn đề nghiêm trọng mà mình không biết. Nó muốn được hiểu nhiều hơn:
– Phùng thúc biết nguyên do chăng? Chẳng phải nói Thần kiếm tự động chọn người hay sao.
Phùng Đinh không vội trả lời mà chỉ nhìn về nơi xa xăm, qua lúc lâu mới thở dài:
– Lòng người!… Đồ Ma Thần Kiếm không chỉ là linh kiếm trừ tà ma, nó còn mang đến danh lợi chí cực cho Hộ kiếm giả. Đứng trước dụ hoặc quá lớn đó, không ai có thể nói trước điều gì. Ngươi có lẽ không biết, muốn được Thần kiếm nhận chủ thì trước tiên phải có lực lượng đến trước mặt nó đã, mà xưa nay người đến trước luôn được lợi, đa phần những Hộ kiếm giả đều là kẻ đầu tiên đến trước thần kiếm. Tuy cũng có trường hợp kẻ đến sau được chọn, nhưng trong sử sách chỉ nhắc lại thì chỉ có một mà thôi. Tổ tiên của Phùng gia chúng ta cũng là người đi đầu nên được chọn đấy thôi. Ngươi phải hiểu, suất đầu tiên chỉ có một, mà người tham gia lại đếm không xuể.
Triệu Thiên Bình cũng đăm chiêu suy nghĩ theo mạch nói chuyện của Phùng Đinh.
– Sự choáng ngợp bởi sức mạnh vô hạn, ảo vọng trong quyền lực vinh quang tuyệt đối, đó là những thứ cám dỗ không ai có thể kìm lòng được. Thân hữu tương tàn, đồng môn đồ sát là những chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Như ta đây vốn mang lòng phục hưng gia tộc, tuy lúc này là bình thản trò chuyện cùng ngươi vì cảm thấy ngươi còn khá nhỏ, dục vọng không lớn bao nhiêu lại chẳng mang đến cảm giác nguy hiểm, nhưng nếu cảm thấy sự uy hiếp thì bất cứ lúc nào cũng có thể vung tay trảm sát. Ngươi phải luôn cẩn thận với tất cả mọi người, không trừ một ai.
Cảm giác thích thú khi cầm một thứ đẹp đẽ trong chốc lát biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là sự nặng nề khiến người ta ngộp thở. Phùng Đinh chẳng nói gì thêm, Triệu Thiên Bình cũng không có lòng để tiếp tục câu chuyện. Không khí cứ im lặng kéo dài.
Có lẽ do nó còn quá nhỏ không hiểu chuyện, nhưng thật sự nó thấy vì danh lợi dù to lớn đến mấy mà xảy ra chuyện đấu tranh chém giết thật không đáng. Việc đó, thật vô vị, ít nhất là đối với nó như vậy. Tranh giành những thứ quá cao siêu thì có lợi ích gì, bình yên không phải tốt hơn sao. Nó muốn bình yên sinh sống mới xâm nhập vào cái nơi đến khỉ ho cò gáy còn chẳng tìm ra này. Nhưng tại sao lại vướng vào tranh giành vô vị như thế này chứ.
Triệu Thiên Bình không cam tâm, nhưng không phải không hiểu. Phàm là con người ai chẳng có dục vọng, như với bản thân nó, sống yên ổn vui vẻ cũng là một loại mong muốn đấy thôi. Trong cái là tai họa này, chỉ những người dân bình thường mới lo lắng sinh tồn, hay thiếu kiến thức như nó mới lo lắng. Còn những kẻ có tầm mắt cao hơn thì đây chẳng phải tai họa gì mà là thời cơ vấn đỉnh thiên hạ.
Hải ma xảy ra tuy hung bạo cuồng cuồng, nhưng chỉ cần thần kiếm tế xuất là có thể hoàn toàn tru diệt. Sự hãi hùng khủng bố của nó chỉ đáng sợ với bình dân bá tánh, hoặc giả sự đáng sợ của nó được một bàn tay nào đó thậm xưng lên. Có đói khát thì mới quý trọng thức ăn, có sống trong tăm tối sợ hãi mới khát vọng chút ánh sáng lé loi, vậy nên hắc ám chỉ làm nền cho vinh quang thêm rạng rỡ.
Được danh tiếng cứu nhân độ thế, lại mang trong mình lực lượng tuyệt đối thì không muốn đề danh cũng khó.
Ở bên ngoài giết người được cho là tội ác. Còn ở đây giết người để tìm thấy vinh quang.
Nhưng những đoạn lịch sử này quá tăm tối nên chẳng được ghi lại, bình dân chẳng biết đến, họ chỉ biết Hải ma là bóng tối, nhưng lại không biết hắc ám ở đây còn nồng đậm hơn.
Cái sa mạc này mang tên Tử Vong cũng không chỉ vì chút thời tiết khắc nghiệt mà thôi.