Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 3: Khách khuya
Lạc Hà trấn là một trấn nhỏ ở phía nam của Kinh Quận – một quận nằm ở rìa cực nam của Sơn Hải quốc, đi về phía nam qua thêm một trấn, khoảng hai mươi dặm đường là đến biển lớn. Lạc Hà trấn nằm về phía hạ lưu của dòng Kinh Hà, đất đai màu mỡ, nên cư dân ở đây chủ yếu canh tác nông nghiệp, chỉ một ít là làm buôn bán kinh thương, chủ yếu là bán hàng ăn uống, thuốc than và vài thương gia mua bán trà. Vân Lâu tửu quán là sản nghiệp mà mẹ Triệu Thiên Bình để lại cho ba người nương tựa vào để sống, hàng quán cũng khá nhộn nhịp. Triệu Thiên Bình từ nhỏ đã làm tiểu nhị của tửu quán này, còn lão bản kiêm đầu bếp của quán là lão Kim, có tay nghề nấu ăn ủ rượu ngon nhất nhì ở vùng này nên tửu lâu cũng ăn nên làm ra.
Đã là một tháng kể từ ngày Triệu Thiên Bình đem về cây cúc thân trắng. Hằng ngày ngoài những công việc thường nhật ra thì nó cũng bỏ ra một phần thời gian vào chăm sóc cây cúc này, khá chu đáo, còn dùng một chậu rất to đựng rất nhiều đất khá màu mỡ vào để trồng. Nhưng kì lạ thay qua cả tháng rồi mà cây cúc vẫn như cũ, không cao hơn cũng chẳng to hơn và nhiều ra thêm được một cái lá nào cả, điều này không làm Triệu Thiên Bình thấy chán nản mà càng cảm thấy hiếu kì, mà điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hằng ngày của nó.
Khí trời khá oi bức, hôm nay đã là giữa hạ, nhưng đêm đến lại nổi lớn với mây đen ùn ùn, báo hiệu sắp có một trận mưa giải nhiệt, khách khứa cũng không còn ai ăn uống gì nữa nên quán cũng được đóng sớm. Nhìn sắc trời mà Triệu Thiên Bình khẽ than thở, trời thế này thì sáng mai đào đâu ra sương để mà thu trà đây, không trà thì tất nhiên là sẽ thiếu mất một khoảng thu nhập của nó rồi. Thiếu thu nhập thì sẽ thiếu tiền, mà thiếu tiền thì căn nhà xa hoa mà nó muốn xây cho mẹ cũng sẽ xa hơn một chút.Tuy xuất thân phú quý nhưng khi rời đi khỏi nhà thì mẹ nó cũng chỉ mang theo một chút tư sản cá nhân, đủ để dựng một tửu quán mà thôi. Mà tửu quán dù làm ăn khá giả nhưng tiền lời cũng chỉ đủ sống qua ngày, dư ra một ít phải đóng các loại thuế này nọ cho quan phủ, rồi làm từ thiện hết. Nên khi qua đời mẹ nó chỉ được nghỉ trong một nắm đất xanh cỏ mặc trời mưa gió. Mỗi khi đi thắp hương cho mẹ, nó lại tự nhủ rằng phải xây cho mẹ một nơi nghỉ chân thật to và đẹp. Than thở thì than thở nhưng nó vẫn tập trung vào việc dọn dẹp lau chùi lại bàn ghế trong tiệm, hơn chục cái bàn, vài chục cái ghế, quen việc dễ làm, đơn giản vài phút đã đâu ra đấy. Đến khi chuẩn bị đóng cửa thì bỗng nhiên xuất hiện một người giũ áo bước vào:
– Lão bản à, đói bụng quá, còn gì ăn không, lão già này cả ngày đường xa miệng khô ruột xót rồi.
Một ông già thật sự, tóc bạc gần hết, lưng hơi còng, quần áo ố màu có năm bảy miếng vá lớn nhỏ, lão bước vào nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng hỏi. Triệu Thiên Bình nhìn lão già mà cảm thấy một chút kì lạ, lão này đúng là không quen mặt, khẩu âm tiếng nói cũng không phải người vùng này, nhưng cảm giác kì lạ mang đến không phải ở những điểm đó mà nằm ở một điểm gì đó mà nó tạm thời không xác định được. Hơi sững người một lúc thì nó đáp:
– Lão gia gia, quán giờ đã sắp đóng cửa nên bếp đã tắt, chỉ còn lại một ít đồ ăn đạm bạc thôi lão dùng được không?
Vừa nói nó vừa lau một cái ghế mời lão ngồi. Lão già không chút nghĩ ngợi gật đầu:
– Tốt, có ăn là tốt rồi.
Nghe vậy Triệu Thiên Bình liền quay lại hướng Tiểu Màn Thầu nói:
– Ta đi dọn cơm, muội mang một bình trà lên đây.
Nói đoạn nó đi xuống phòng bếp làm cơm. Tiểu Màn Thầu đi pha trà, còn lão Kim thì ngồi xuống đối diện với lão già nói chuyện:
– Lão thân là Tạ Kim, xin hỏi huynh đài là?
Lão già phủi một chút bụi trên người, chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn rồi trả lời:
– Ngài cứ gọi lão là Bạch lão đầu là được.
– Gió đêm heo hút lạnh lẽo, một thân áo vải mỏng manh của Bạch huynh đài sao lại chịu đường xa mà đến nơi này mà không ở nhà để con cháu chăm lo?
Lão già nghe vậy ánh mắt hơi xuất thần, lão Kim thấy vậy cũng im lặng, không khí trầm mặt một chút rồi bị cắt đứt bởi tiếng nói của lão già:
– Bản nhân từ khi có tri giác đã tứ cố vô thân, đến nay vẫn vậy, bản thân chỉ có vài vị bằng hữu để thỉnh thoảng đi thăm hỏi mà thôi. Hôm nay đang đi thăm một người bạn lại bị lạc đường, lương khô nước uống đều hết, mãi đến bây giờ mới may mắn tìm đến trấn này.
Lão Kim nghe vậy hơi áy náy:
– Xin lỗi ta không nên nhắc đến chuyện buồn của huynh đài.
Lão già nghe vậy cười nhạt:
– Không sao. Tứ cô vô thân cũng không phải cô đơn. Như vậy lại được tự do tự tại. Nay đây mai đó lại hiểu thêm nhiều điều, biết thêm nhiều việc lí thú, âu cũng coi như sống tốt.
– Lão nhân gia ngài thật tiêu diêu tự tại làm ta thật hâm nộ.
Tiếng nói của Triệu Thiên Bình vang lên, trên tay nó là mâm cơm với vài món ăn và một bình rượu nhỏ, nó nói cười hì hì đặt mâm cơm lên bàn rồi ngồi xuống, bên kia Tiểu Màn Thầu cũng vừa mang trà lên lại ngồi xuống góc bàn còn lại. Khi bốn người đã ngồi quanh góc bàn nhỏ, Triệu Thiên Bình mới xới cơm ra từng chén rồi nói với lão già:
– Hy vọng ngài không chê bữa cơm của nhà cháu. Mời ngài dùng cơm.
Lão Kim cũng cất tiếng:
– Đến bữa dùng cơm của gia đình. Chỉ là cơm canh đạm bạc nhưng cũng mời huynh đài dùng tạm. Nào, mời huynh đài một ly, xem như là duyên phận.
Lão già cũng gật gù:
– Được. Xem như là duyên phận, ta cũng không khách sáo.
Nói đoạn lão tiếp nhận ly rượu từ lão Kim rồi uống cạn. Thức ăn trên bàn vơi dần cùng với vài mẫu chuyện xã giao, lão già là một người hiếu biết rất rộng, những chuyện trời nam đất bắc như vô tận, khơi gợi rất nhiều hứng thú của ba người còn lại. Đến lúc bữa ăn kết thúc, Triệu Thiên Bình dọn dẹp chén đũa rồi nhanh chóng quay lại hóng chuyện, đợi Bạch lão đầu uống xong tách trà, nó hứng thú hỏi:
– Bạch gia gia, người đi nhiều như vậy đã thấy những chuyện rất kì lạ bao giờ chưa.
Bời vì qua bữa ăn, mọi người cảm giác trở nên gần gũi hơn nên Triệu Thiên Bình gọi thẳng lão đầu là gia gia, lão nghe vậy nhìn Triệu Thiên Bình khẽ cười hỏi:
– Theo ý tiểu Bình thì cái gì là chuyện kì lạ?
Triệu Thiên Bình nghe vậy suy tư một chút rồi nói:
– Kì lạ kiểu chuyện ma quỷ thần tiên ấy.
Ánh mắt lóe ánh sáng khó thể nhìn thấy, Bạch lão đầu lắc lư hàm râu trắng rồi trả lời:
– Chuyện ma quỷ thì chưa…
Triệu Thiên Bình nghe vậy thì hơi thất vọng, những chuyện kì ảo nó thường hay nghe mọi người nhắc đến nhưng vẫn chưa tận mắt chứng kiến, muốn biết những chuyện đó là thật hay giả, thật sự rất tò mò.
– …nhưng chuyện thần tiên thì có biết một chút.
Đôi mắt Triệu Thiên Bình chưa kịp hết thất vọng đã sáng rực, nó với lấy ấm trà rót vào chén cho mọi người rồi hỏi:
– Ồ! Là như thế nào ạ?
Lão già tiếp tục nhấp một ngụm nước trà rồi nói:
– Chuyện là thế này. Ở về phía tây bắc nơi này khoảng tám ngàn dặm có một nước nhỏ tên là Thiên An quốc. Mấy năm trước ta có đi qua phủ Thuận Thiên của nước đó thì nghe mọi người kể rằng ở quốc gia này hay xuất hiện thần tiên. Vì tò mò nên ta cũng ra sức ìm hiểu, cuối cùng cũng biết được đôi chút. Hóa ra phía bắc nước này có một ngọn núi cao rất cao tên là Vô Phong Chi Sơn, người ta thỉnh thoảng nhìn thấy từ ngọn núi có Tiên nhân phi hành, đôi khi lại có tiên nhân nhập thế giúp người. Nhiều người đem lòng tầm tiên học đạo leo lên đỉnh núi nhưng kết quả thì…ai cũng thất vọng trở về. Ta cũng có nghe người ta nói, muốn có tiên duyên thì phải có cơ duyên. Ta còn nghe một lời đồn, còn có tiên duyên khác nữa, đi về vô tận phía đông, giữa Lưu Thiên Đại Hải có Võ Thần Đảo, hay đi về vô tận phía Nam là Băng Nguyên Đại Lục có Du Thiên Tuyết Vực, là những nơi có thể tìm kiếm được tiên duyên, nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không một người nào có thể đảm bảo chắc chắn được.
Nói đoạn lão đầu lại nhấp trà. Triệu Thiên Bình gương mặt có chút kích động nói:
– Nếu có cơ hội cháu cũng đi đến nơi đó xem thần tiên là như thế nào.
Trong đôi mắt của Tiểu Màn Thầu cũng hiện lên vẻ ước ao, lão Kim thì không có ý kiến gì vì những chuyện kì quái lão sống đến từng tuổi này đã nghe không ít. Bạch lão đầu dội cho Triệu Thiên Bình một gáo nước lạnh:
– Tin đồn chưa chắc đã đáng tin, nhưng nếu có cũng không phải muốn gặp là gặp được. Chưa nói đến vùng Đại Hải hay Băng lục địa là những nơi kinh thiên tuyệt địa, là con người hầu như không thể bước chân vào quá sâu được, lại chỉ là lời nói mà không biết phương chốn nhất định để tìm tới, giống như mò kim đáy bể vậy, kể ra nơi có khả năng để tìm ra nhất là vùng Vô Phong Chi Sơn thì tất cả nhưng người leo lên đỉnh núi trở về chỉ cho ra một khẳng định trên đỉnh núi ngoài mây trắng che kín khắp đỉnh núi ra thì chỉ có gió mà thôi.
Nói đến đây lão cũng ngừng lại nhấp ngụm trà còn sót lại trong tách. Lão Kim thấy cũng đã khuya bèn nói:
– Được rồi, thiếu gia hãy đi nghỉ đi. Ta cũng sắp xếp một gian phòng cho Bạch huynh nghỉ ngơi.
Hai đứa trẻ đồng thanh dạ, còn Bạch lão cũng mỉm cười nói cảm ơn. Triệu Thiên Bình đứng khỏi bàn đi về hướng hậu viện, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mây và gió…thật sự chỉ có mây và gió…thôi sao…?”
Tiểu Màn Thầu đi liền sau lưng nó nhìn nó với ánh mắt lo lắng không yên. Lúc về gần đến phòng mình, Tiểu Màn Thầu hít một hơi sâu lấy dũng khí, nói với Triệu Thiên Bình:
– Thiếu gia ca ca, muội sợ, muội không dám vào phòng đâu.
Triệu Thiên Bình nhìn khuôn mặt đáng yêu mang chút sợ sệt mà ngạc nhiên hỏi:
– Hử! Muội sợ cái gì? Sao tự nhiên lại sợ?
Tiểu Màn Thầu khuôn mặt càng rơm rớm nước nói:
– Muội không biết, muội sợ thật mà! Ô ô, đừng để muội ngủ một mình!
Triệu Thiên Bình vội vàng gật đầu, nó có chút sợ nước mắt:
– Được rồi, được rồi, tối nay muội đến ngủ ở phòng ta vậy.
Nói đoạn nó dắt tay Tiểu Màn Thầu về phòng mình. Tiểu Màn Thầu tính hay nhút nhát, thỉnh thoảng lại dở chứng khóc nhè làm nũng nên Triệu Thiên Bình cũng quen rồi. Mỗi lần như vậy Tiểu Màn Thầu đều ngủ lại phòng nó cho đỡ sợ. Có lần Triệu Thiên Bình hỏi Tiểu Màn Thầu tại sao không ngủ với gia gia thì nhận được câu trả lời: “Gia gia ngủ ngáy to lắm!”.
Như thường lệ, Triệu Thiên Bình lót một tấm chiếu khác xuống nền rồi nằm xuống, cái giường thì nhường lại cho Tiểu Màn Thầu. Nó nằm xuống, thỉnh thoảng lại trở mình, không phải do mặt đất khó chịu mà là do hưng phấn trong lòng chưa hết, những lời của Bạch lão đầu như tiếng ong tiếng muỗi cứ vo ve trong đầu làm nó như ăn chất kích thích vậy, không thể ngủ được. Một lúc lâu sau bỗng có tiếng gọi nhỏ truyền vào trong tai nó:
– Thiếu gia ca ca, muội không ngủ được.
Triệu Thiên Bình ngước nhìn lên, trong ánh nến mở mịt có một đôi mắt trong veo đang nhìn nó năn nỉ:
– Huynh cho muội ôm ngủ, được không?
Nó hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu. Đoạn nó trèo lên gường nằm bên trái Tiểu Màn Thầu. Thấy vậy, gương mặt tiểu ni tử khẽ hồng lên nhưng rất nhanh chóng kéo chặt lấy tay của Triệu Thiên Bình vào lòng mình rồi nhắm mắt lại, môi khẽ cười lên vui sướng. Triệu Thiên Bình thầm nghĩ: “Cũng không tệ!” rồi nó gác tay trái lên trán, hai mắt dán chặt lên trần nhà, suy nghĩ lại miên mang bất tận.
Trong đầu vòng đi vòng lại những từ ngữ: “thần tiên…cơ duyên…tiên duyên…mây và gió…”
Mải đến hơn một canh giờ sau, như đã quyết tâm, nó thốt khẽ:
– Được rồi, ngủ thôi!
Rồi nhắm mắt lại. Trong đêm tối, nó không biết lời nói khẽ của nó còn có một đôi tai nhỏ nghe được, một đôi mắt ngay thơ không giấu được vẻ buồn bã cũng nhắm lại. Còn có ai cũng nghe được lời quyết tâm đấy không, nó càng không biết.
Sáng sớm.
Vì đêm qua có mưa nên sáng nay trời hơi âm u, lại không có sương, nên không phải đi thu trà, Triệu Thiên Bình khẽ nhấc tay Tiểu Màn Thầu ra khỏi người mình rồi leo xuống giường, nó mở tủ quần áo lấy trong đó ra một cái rương nhỏ. Đây là rương tiết kiệm của Triệu Thiên Bình, nó để lại một nén bạc trong rương, còn toàn bộ bạc và tiền xu nó trút hết vào túi rồi đi ra khỏi phòng. Ra cửa tiệm ở tiền viện, Triệu Thiên Bình bắt đầu vào công việc hàng ngày của mình, lau dọn, sắp xếp bàn ghế…xong nó mở cửa bước ra đường lớn, hướng về một vùng đất cuối thôn.
Đây là nơi dùng để chôn cất người đã khuất trong thôn. Sáng sớm mặt trời còn chưa mọc, không khí hơi âm u, trong nghĩa địa không khí càng thêm phần rùng rợn, Triệu Thiên Bình có chút hơi sợ nhưng vân tìm đến trước mộ của mẹ mình. Nó thắp một nén nhang, khấn ba cái rồi ngồi trước mộ nói lẩm bẩm:
– Mẫu thân. Con nghĩ con sắp phải đi. Có thứ gì đấy trong con muốn con đi tìm. Con cũng không biết. Biết đâu con sẽ hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Sau này con sẽ về thăm người.
Ngắn gọn như vậy, rồi lâm vào trầm mặt. Một ít kí ức lúc nhỏ khắc họa hình ảnh hiền từ mà u buồn của mẹ. Mắt nó khẽ ướt. Đến khi mặt trời chiếu vào mặt, nó mới dập đầu thêm lần nữa rồi đứng dậy bỏ đi.
Qua ba con đường, nó dừng chân trước nhà của công tượng trong trấn.Gõ cửa một lúc thì có một người đàn ông cao to vạm vỡ ra mở cửa, người này được dân trong trấn gọi là Dương đại sư, nhìn thấy nó thì cười tươi chào hỏi:
– Tiểu Triệu hôm nay có việc gì mà đến đây sớm như vậy.
Triệu Thiên Bình cười đáp:
– Là chuyện trước đây cháu có nói với Dương thúc rồi đấy. Chuyện mộ của mẹ cháu.
Dương đại sư đón Triệu Thiên Bình vào nhà rồi nói:
– Ta nhớ rồi. Thế cháu muốn làm như thế nào?
Triệu Thiên Bình không nghĩ liền đáp:
– Dương thúc cứ xem rồi làm ạ, cháu muốn mẹ cháu không phải bị mưa gió là được.
Nói đoạn nó nôi từ túi ra tất cả tiền bạc trên người đặt lên bàn. Dương đại sư nhìn số bạc trầm ngâm:
– Cũng không ít, nhưng muốn dựng một ngôi mộ tốt thì phải vận chuyển loại đá ở địa phương khác về khá tốt kém. Được rồi, vì cháu có lòng hiếu thảo nên ta chỉ lấy năm thành tiền công, như vậy đã đủ.
Trong lòng Triệu Thiên Bình cảm động:
– Cảm tạ Dương Thúc!
Nửa đêm canh ba, trời không trăng không sao, có chút gió rét còn sót lại từ trận mưa tối qua, cả thị trấn chìm trong đêm tối tĩnh lặng.
Có tiếng cót két nhỏ vang lên, cánh cửa nhỏ hé ra, một thân hình nhỏ gầy lách qua khe cửa bước ra đường, trên vai là khoác tay nải, bộ dạng có chút lén lút, rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại. Thiếu niên bước vài bước về phía đường lớn rồi ngoái đầu nhìn lại cánh cửa đã đóng, bộ dạng có chút không nỡ, nhưng vẫn cắn răng hạ quyết tâm quay đầu đi thẳng, thiếu niên không ai khác chính là Triệu Thiên Bình. Sau khi hoàn tất mộ phần mới cho mẹ, đến ngày thứ bảy nó quyết định rời nhà ra đi, để lại một phong thư cho Tiểu Màn Thầu rồi nó lẻn trốn đi với mục tiêu tìm kiếm con đường cho cuộc đời mình. Vì một câu chuyện không biết thật giả, có phần hơi hoang đường mà vác thân lên đường đi xa, nếu nói ra chắc chắn Tạ gia gia sẽ không đồng ý, tuy lão không dám cấm cản nhưng sẽ nói càm ràm rất nhiều, mà Tiểu Màn Thầu lại dễ mít ướt, có khi lúc tạm biệt lại bù lu bù loa nên cách tốt nhất là trốn đi lúc không ai biết, như vậy là tốt nhất, nó nghĩ như vậy. Nắm chặt tay nải, thân hình nó khuất dần, cơn gió thoảng qua mang theo tiếng bước chân tắt dần trong bóng đêm mù mịt.