Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 29: Khai Thiên điển lễ
Nhân mã của sáu tông cứ năm người theo sau thủ lĩnh của họ chia thành hai nhóm ngồi ở hai góc đối diện nhau của tế đài. Những người còn lại là các vị phong chủ và trưởng lão chia ra vị trí của mình mà ngồi xung quanh trung tâm tế đàn. Khi tất cả đã vào vị trí, Minh Dương Chân Nhân đứng trước trung tâm tế đàn liền cất giọng:
– Các vị đạo hữu, Lưu Vân Tông ta nhận Thiên địa chi mệnh đã tìm được một tiên duyên đệ tử. Hôm tay tổ chức Khai Thiên đại điển ở đây nhằm thông tri Tiên Môn mở ra Truyền Tống Đại Trận tiếp nhận tiên duyên đệ tử này, hi vọng sau này thiên địa lại thêm một phúc tinh, Lưu Thiên lại thêm một phúc tử.
Nói đoạn ông ta nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống rồi hô lớn:
– Thiên không khai mở, Thiên địa chi lực sẽ tụ tập, mọi người tập trung cảm nhận sẽ thu được đại lợi ích. Giờ lành đã tới, Lưu Vân sư nghe lệnh! Bày trận!
Tức thì những phong chủ trưởng lão trên đài liền cùng nhau kết xuất thủ ấn, vận chuyển linh lực bắt đầu kích hoạt tien thiên Bát quái trận đồ phía dưới. Tế đàn dưới sự thôi động của linh lực dần dần khởi phát quang mang bạch sắc, bạch quang càng lúc càng mạnh, đến khi nó chiếu rọi cả bình đài thì Minh Dương Chân Nhân liền nhanh tay bắt quyết chỉ thẳng lên trời. Ngay lúc đó điều kì lạ đột nhiên xảy ra, năm vầng sáng trên bầu trời nhanh bắt đầu chuyển động xoay tròn. Hoàng sắc, hồng sắc, thanh sắc, bạch sắc, huyền sắc năm điểm quang mang dần dần hòa trộn vào nhau. Nửa thời thần sau sự vận chuyển dường như đã đến đỉnh điểm, trên bầu trời không còn năm vì tinh tú nữa mà thay vào đó là một bạch quang cầu giống như một vầng mặt trăng sáng lên giữa ban ngày vậy. Trong mắt của những vị thủ lĩnh sáu thế lực xung quanh ánh lên những tia sáng khác thường, có than thở hâm mộ, có thèm muốn tham lam, có e dè kinh sợ, nhưng mọi người chỉ tập trung lên đài nên cũng không ai để ý đến họ.
Đúng lúc này thủ ấn trên tay Minh Dương Chân Nhân đột nhiên thay đổi, lập tức từ vầng bạch nguyệt thoát xuống một dải sáng trắng bao trùm lên trung tâm tế đàn. Tế đàn trở nên rung lắc dữ dội, nhìn như có bão đến khiến gió nổi mây đùn khăp trời đất. Mây trên Lưu Vân Thiên Đỉnh bắt đầu hội tụ nhanh xung quanh cột sáng rồi quay cuồng tựa như một cơn lốc xoáy ở giữa vậy.
Ầm ầm…
Đùng đùng…
Trên tế đàn bắt đầu phát ra những âm thanh sấm nổ, thỉnh thoảng còn xẹt lên vài tia chớp sáng rực. Triệu Thiên Bình nhìn như quên cả thở, chẳng biết có phải hoa mắt hay không nhưng nó thấy cột sáng màu trắng chạm vào tế đàn thì giống như bị tế đàn cản lại rồi dần dần vặn xoắn dữ dội, ở chỗ đó thi thoảng lại rạch lên những tia chớp bạc nổ ầm ầm.
Tế đàn càng lúc càng rung lắc dữ dội, vòng ánh sáng càng lúc càng xoắn mạnh, tần suất tia sét xuất hiện càng lúc càng nhiều, tiếng nỏ càng dữ dội nhưng rung chuyển cả bình đài lồ này vậy. Nhưng trên mặt các vị sư trưởng trên đài vẫn bình tĩnh, chỉ có mồ hôi là bắt đầu rỉ ra nhỏ xuống như làm một việc vô cùng tốn sức vậy.
Nửa canh giờ trôi qua. Bạch quang vặn xoắn càng lúc càng mãnh liệt.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ trôi qua. Lúc này đã không thể nhận ra ánh sáng chuyển động như thế nào nữa mà đã trở thành một chiếc đĩa bạc lơ lửng ở giữa tế đàn. Bỗng nhiên…
Uỳnh…
Một tiếng nổ to vang lên khiến Triệu Thiên Bình cảm thấy muốn ù tai, cuồng phong từ tế đàn bắn ra bốn làm cỏ cây xung quanh cong mình muốn ngã rạp, mây mù bị thổi đi sạch. Cũng may trong chúng đệ tử đã có người làm phép bảo hộ nên không bị ảnh hưởng gì lớn. Giữa tế đàn không còn chiếc đĩa ánh sáng màu trắng đâu nữa, quang trụ biến mất, cũng không còn truyền ra tiếng động gì nữa, chỉ thấy trung tâm tế đàn bỗng sừng sững một vòng cung màu vàng nhìn như một cánh cổng vậy, bên trong tràng nhập những màu sắc biến đổi hư ảo.
Lúc này tất cả mọi người lập tức ngừng thi pháp rồi chuyển người ra trước kim môn mà khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa. Những người khác trên bình đài cũng cũng bắt đầu nhắm mắt nhập định. Triệu Thiên Bình nhìn vậy thì hiểu chắc là đến lúc cảm nhận cái gì thiên địa chi lực lúc trước đã nhắc đến, nó cũng nhắm mắt lại.
Linh khí trong thiên địa có vẻ như đậm đặc hơn hẳn, cảm giác thần thanh khí sảng khiến nó muốn rên thành tiếng nhưng nó vẫn im lặng nhắm mắt kiềm chế. Nó dần dần cảm nhận được lợi ích của việc này, những tia thanh khí thấm nhuần vào cơ thể làm cơ thể cảm giác nhẹ nhàng hơn, linh lực trong cơ thể chưa từng luyện hóa thêm linh khí lại tăng trưởng một cách nhanh chóng. Không những vậy, nó cảm giác trí óc mình bỗng nhiên trở nên thông suốt hơn hẳn, vài thứ trước đây nữa hiểu nữa không thì giờ nó đã nắm bắt dần dần những điều tinh túy trong đó.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đến khi Triệu Thiên Bình cảm giác linh lực trong cơ thể sắp khôi phục đến trạng thái đỉnh cao lúc trước thì mọi thứ đột nhiên dừng lại. Triệu Thiên Bình không hiểu lắm mở mắt ra thì thấy mọi người ai cũng như nó, còn những sư trưởng trên tế đàn đã lục đục đứng lên rồi bắt đầu đi xuống tế đàn, những môn nhân đệ tử bên dưới cũng lần lượt đứng dậy, tất cả cùng hướng mắt về tế đàn chờ đợi.
Nửa khắc sau giữa những sắc thái mờ ảo bỗng hiện ra một bóng người. Xuất hiện là một nam nhân cực kì trẻ tuổi, so với người thường thì chỉ tầm độ mười tám đôi mươi, mắt phương nhỏ dài, mày thẳng thanh tú, một gương mặt anh tuấn cực điểm không nên xuất hiện ở một người nam nhân, nhưng lông tóc lại toàn một màu bạch ngân óng ánh, trong sâu đôi mắt lại như già lão tang thương. Ngoài hơi đặc biệt về ngoại hình thì cả người thanh niên không có vẻ gì khác thường cả, phải nói là giống một người bình thường còn hơn người bình thường nữa, một thân thiên lam y mảnh mai càng khiến hắn như một thư sinh trói gà không chặt vậy. Những khí chất hiên ngang, anh vũ, tiên phong đạo cốt đều không thể nhận thấy trên người kẻ này.
Minh Dương Đạo Nhân lúc này hô lớn:
– Cung nghênh tiên trưởng.
Nói đoạn hắn cuối người thật sâu, tất cả người khác cũng đồng loạt cúi đầu. Ngân phát thanh niên thấy vậy khẽ cười khoát tay:
– Không cần đa lễ. Gọi ta một tiếng đạo hữu là được.
Giọng nói trầm thấp tuy không lớn nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai mọi người khiến họ có cảm giác không thể làm trái mà đồng loạt ngẩng dậy. Ngân phát thanh niên gật đầu hỏi:
– Đây chắc là Lưu Vân Tông của Diệu Vân đạo hữu rồi?
Minh Dương Chân Nhân cung kính trả lời:
– Bẩm tiền bối, chính phải.
Lúc này ngân phát thanh niên cũng không phản đối cách gọi tiền bối nữa, coi như chấp nhận cách xưng hô này. Hắn khẽ đảo mắt quanh những môn nhân đệ tử ở đây rồi như đưa mắt nhìn về xa xăm, một lát sau hắn khẽ than thở:
– Đã ba nghìn năm rồi chưa có dịp gặp lại cố nhân.
Triệu Thiên Bình bên dưới nghe vậy hơi trố mắt kinh ngạc. Cũng không phải mình nó có cái cảm giác đó. Một người trừ mái tóc ra thì không có gì khác một thanh niên vừa trưởng thành mà thốt ra một câu như vậy không khiến khác giật mình mới lạ, hơn ba nghìn năm, thật sự không thể tưởng tượng được đạo hành của người này cao tới trình độ nào rồi.
Qua chút cảm khái ngắn ngủi ngân phát thanh niên nhìn xuống tiểu nữ hài bên cạnh Minh Dương Chân Nhân khẽ vẫy tay:
– Lên đây.
Minh Dương Chân Nhân nhanh chóng cầm tay bé gái dẫn lên tế đàn đến trước mặt Ngân phát thanh niên rồi đứng sang một bên. Người thanh niên khụy chân xuống trước mặt bé gái cười bảo:
– Con tên gì?
Bé gái tuy lần đầu gặp mặt nhưng có vẻ rất dạn dĩ, cũng có lẽ do khí chất gần gũi của ngân phát thanh niên mà bé gái không cảm thấy lo lắng gì mà trả lời rành rọt:
– Dạ, là Tô Yên Nhiên ạ.
Ngân phát thanh niên mỉm cười từ ái vuốt nhẹ đầu bé gái rồi hỏi tiếp:
– Ta là La Thiên, con có đồng ý theo ta học đạo không?
Đứa bé đã ở trên Lưu Vân Tông một năm nên cũng không quá xa lạ với những điều này. Nó liên gật đầu:
– Dạ được, nhưng mà… nhưng…
Ngân phát thanh niên cười khích lệ:
– Con cứ nói.
Đứa bé quay xuống phía dưới nhìn về một góc trong đám môn nhân đệ tử bên dưới khẽ nói:
– Con không muốn xa cha mẹ.
Ngân phát thanh niên hơi sửng sốt nhưng rất nhanh bật cười:
– Không sao.
Nói đoạn hắt đưa tay lên khẽ vẫy một cái. Tức thì ở dưới liền xôn xao một trận. Có hai người một trung niên nam tử và một thiếu phụ có chút xinh đẹp bị cái vẫy tay đó đưa lên không trung rồi bay lên tế đàn. Mọi người phía dưới được một phen kinh thán, thật sự là thần thông quảng đại. Một cái vẫy tay hất văng người khác một đoạn thì được nhưng có thể khiến hai người bay lên từ từ như vậy ở đây không ai khác có thể làm được, chưa nói đến cô bé còn chưa nói cha mẹ mình là ai mà chỉ nhìn vào một nhóm người thôi. Cũng không có nhiều người biết họ là thân sinh phụ mẫu của bé gái cả, một năm trước khi Minh Dương Chân Nhân phát hiện ra tiên duyên đệ tử này thì đưa cả gia đình ba người nó cùng lên núi. Đứa trẻ thì ở Lưu Vân Điện làm quen với tu luyện còn cha mẹ nó được thu làm ngoại môn đệ tử ở Vân Đài.
Cha mẹ đứa bé vừa đáp lên đài thì vội vàng định quỳ xuống nhưng người thanh niên chỉ khẽ lắc đầu thì họ không có cách gì khôm người xuống được cả. Ngân phát thanh niên lúc này hướng về hai người mà hỏi:
– Các ngươi có muốn đi theo con mình hay không?
Hai người sau khi bình tĩnh lại thì quay sang nhìn nhau chần chừ, một lúc sau thì người cha lên tiếng:
– Bẩm tiên trưởng, được theo người tu luyện là phúc tu mấy kiếp của Nhiên nhi. Chúng tôi thân làm cha mẹ tất nhiên không muốn rời xa con mình, nhưng sợ tình cảm thế tục sẽ làm ảnh hưởng đến con đường tu hành của nó sau này, nên…
Gã cắn răng một chút rồi thốt ra:
– …không cần phải đi theo.
Bé gái nghe vậy thì miệng méo xệch, mắt đỏ lên nhưng cố mím môi không khóc ra thành tiếng. Sinh ra đã thông tuệ nên qua một năm ở trên Lưu Vân Tông nó cũng hiểu ra được ít nhiều, nó biết cha nó nói không sai nhưng nghĩ đến phải rời xa cha mẹ nó không kìm được mà rưng rưng nước mắt.
Ngân phát thanh niên thấy vậy thì bật cười:
– Nhân tình thế thái tồn tại tất có ý nghĩa của nó. Tu hành theo bản tâm. Các ngươi không cần lo lắng đến tình thân sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện của con mình. Muốn đi thì đi thôi.
Hai người nghe vậy thì mừng đến khóc, muốn quỳ mà quỳ không được nên chắp tay cuối đầu miệng liên tục:
– Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng.
Bé gái cũng mừng rỡ hi hi cười rồi bỗng nhiên chồm đến “chụt” một phát thơm lên mặt Ngân phát thanh niên rồi quay người chạy đến nhảy vào lòng cha mẹ mình.
Ngân phát thanh niên hơi sững sốt rồi bật cười ha ha. Đoạn hắn quay sang Minh Dương Đạo Nhân khẽ nói:
– Các ngươi vất vả rồi! Đây coi như là chút phần thưởng.
Vưa nói ngân phát thanh niên vừa búng tay một cái, tức thì từ đó bay ra một cái nhẫn Lục ngọc. Minh Dương Đạo Nhân vội vàng tiếp lấy, gương mặt hiện rõ sự mừng rỡ vội càng chắp tay:
– Đa tạ tiền bối ban thưởng.
Ngân phát thanh niên gật đầu nhìn quanh chúng nhân một lượt rồi đột nhiên chỉ vào Cung chủ Hồng Lăng Ba mà nói:
– Ngươi đến đây.
Tất cả mọi người khẽ sửng sốt, Hồng Lăng Ba còn ngạc nhiên hơn nhưng vẫn tiến người lên tế đàn. Đến một bên ngân phát thanh niên, nàng khẽ khom người:
– Tiền bối có gì sai bảo?
Ngân phát thanh niên nhìn kĩ nàng một lượt. Đang lúc mọi người đang tò mò có phải vị tiên gia tiền bối này bị rung động bởi nhan sắc của nàng hay không thì thanh niên mới cất tiếng:
– Thủy Tinh Huyết Mân Côi, rất hiếm thấy, ta có một Đan phương cần nó làm phụ dược.
Hồng Lăng Ba nghe vậy thì sắc mặt như cắt không còn giọt máu mà hoảng hốt quỳ xuống:
– Kính xin tiền bối tha tiểu nữ một mạng.
Ngân phát thanh niên lại có chút sửng sốt rồi bật cười ha ha:
– Là ta diễn đạt chưa tới. Chỉ cần năm phiến lá là đủ rồi.
Hồng Lăng Ba nghe vậy khẽ thở ra một hơi. Nàng cắn chặt răng vung tay phải lên rồi dứt khoát chặt xuống thật mạnh vào tay trái, tức thì cánh tay trái rơi ra bay đến trước mặt của ngân phát thanh niên, nhưng chỉ lát sau nó dần dần teo lại rồi biến thành một nhánh cây nhỏ có năm phiến lá màu lục viền tử sắc.
Yêu tu từ cây cỏ cho dù bị đoạn chi thì cũng có thể từ từ mọc lại, nhưng thời gian khá dài, nó còn gây ảnh hưởng nhất định đến việc tu luyện nữa, có thể nói một nhánh lá này có thể khiến Hồng Lăng Ba một trăm năm đạo hạnh không thể tăng tiến, thậm chí có nguy cơ bị tụt lùi nữa. Dù hành động thật dứt khoát nhưng gương mặt nàng không tránh khỏi đau đớn và nhiều hơn là xót xa nồng đậm. Phía dưới có nhiều người không khỏi cảm thấy thương tiếc, vài kẻ thì không chút biểu tình, một ít kẻ tâm thuật bất chính thì cười lạnh hả hê. Đến Triệu Thiên Bình cũng có chút cảm giác thương hương tiếc ngọc, dù gì nó cũng mười bốn tuổi, đang độ trưởng thành, cũng biết thương thức cái đẹp, nét đau đớn khổ sở trên gương mặt xinh đẹp thật sự khiến nó có cảm giác không đành lòng hơi pha lẫn chút phẫn nộ.
Đúng lúc này ngân phát thanh niên phất tay thu nhánh cây vào tay rồi đưa lên mũi khẽ ngửi. Hắn nhắm mắt như tận hưởng một chút rồi khẽ cảm khái:
– Thật sự tốt.
Đoạn hắn quay sang Hồng Lăng Ba búng ra một tia vật màu bạc, nhìn kĩ thì lại là một chiếc nhẫn khác. Hồng Lăng Ba vô thức tiếp lấy khẽ dùng linh thức tra xét rồi chợt mừng rỡ ra mặt, nàng vội vàng cúi đầu:
– Đa tạ tiền bối.
Ngân phát thanh niên gật đầu:
– Cứ coi đó là tiền mua linh dược của ta. Được rồi lui đi.
Hồng Lăng Ba cúi người chắp tay một lần nữa rồi quay người đi xuống. Nhưng bây giờ trên người nàng không thể cảm thấy sự buồn khổ nữa mà thay vào đó là niềm hoan hỉ khó thể che dấu được. Những người khác thấy vậy đều mang nét hâm mộ trên mặt, có người còn gật đầu chúng mừng, những môn nhân của Thiên Yêu Cung cũng mừng rỡ không ngớt.
Triệu Thiên Bình cái hiểu cái không, nhưng nó đoán chắc là vị tiên nhân tiền bối này ban thưởng thứ gì đó rất có giá trị thì họ mới có thái độ như vậy. Nghĩ thế nên Triệu Thiên Bình cũng chẳng còn cảm thấy tiếc thương phẫn nộ gì nữa, ấn tượng với vị tiền bối này cũng tốt lên. Nhưng người ta đạo hạnh cao thâm so với nó cách xa một trời một vực thì cần gì chú ý đến ấn tượng của nó chứ.
Trên tế đàn vị La Thiên tiên nhân kia sau Hồng Lăng Ba lui xuống thì quay lại nói với gia đình Tô Yên Nhiên:
– Được rồi. Chúng ta đi thôi.
Nói đoạn hắn lại phất tay lên, tức thì ba người nhà Tô Yên Nhiên bỗng dưng biến mất không một tung tích. Hắn nhìn Minh Dương Chân Nhân khẽ gật đầu rồi quay sang chúng nhân mỉm cười thốt:
– Cáo biệt.
Rồi hắn quay người đi vào Kim môn.
Minh Dương Chân Nhân đứng một bên hô lên:
– Cung tiễn tiền bối.
Sau khi La Thiên bước vào thì kim môn từ từ đóng lại rồi tiêu biến. Tế đàn đang sừng sững tại đó bỗng nhiên hóa thành phấn vụn rồi bị gió thổi bay đi.