[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử

Quyển 2 - Chương 10


Bầu không khí vũ hội như cũ tốt, tân nương Ngả Luân vương tử như đã xác định, các nữ hài không còn quay quanh Ngả Luân, mà chuyển hướng Y Lai Ân vương tử biệt quốc.

Pháp Nhĩ Tư có chút may mắn liếc nhìn Y Lai Ân. Lúc này hắn bị một đám nữ hài tử vây bắt, như vậy cũng tốt, miễn cho hắn ảnh hưởng chuyện kế tiếp chính mình muốn làm.

Bối Đế Á bên cạnh hỏi: “Hiện làm sao?”

“Ngươi đi đem Tiên Đỗ Thuỵ Lạp gọi về.” Pháp Nhĩ Tư nói, “Nhớ kỹ, đừng để Ngả Luân vương tử thấy.”

Gật đầu, Bối Đế Á vừa định ly khai, lại bị Pháp Nhĩ Tư kéo. Nàng không giải thích được hỏi: “Còn có việc?”

“Sau khi thành công, ngươi phải đem tình huống của Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc nói cho ta.”

“Yên tâm.” Bối Đế Á cho Pháp Nhĩ Tư một mị nhãn trắng trợn.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đang cùng Ngả Luân vương tử khiêu vũ, nàng có thể cảm giác đường nhìn ước ao cùng đố kị bốn phương tám hướng phóng tới.

Đây rất dễ nghiện, bởi vì nhân loại đều có tâm hư vinh, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp không phải người đầu tiên, cũng không phải người đặc biệt.

Trở thành hoàng hậu quốc gia… Tiên Đỗ Thuỵ Lạp trong lòng miêu tả kế hoạch tương lai, mọi người đều phải thần phục dưới váy nàng, vì khinh miệt cùng châm biếm đã từng nỗ lực đại giới.

Lúc này, nàng thấy Bối Đế Á hướng chính mình ngoắc, bộ dáng phảng phất có chuyện. Nàng do dự một chút, liền cáo biệt Ngả Luân vương tử mê luyến nàng, nói với hắn chính mình lập tức trở về.

Thấy vương tử xoay người sang bên cạnh nghỉ ngơi, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhanh chóng chạy đến chỗ Bối Đế Á.

“Làm sao vậy? Ta đang khiêu vũ!” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp oán giận, “Có chuyện gì không thể đợi lát nữa sao?”

Bối Đế Á trốn sau cây cột, thân thể hoàn toàn bị bóng ma cây cột ngăn trở, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhìn không rõ bộ dáng nàng.

“… Ngả Luân vương tử sẽ không cưới ngươi.” Bối Đế Á nhẹ nhàng nói, “Tên tân nương sớm được định ra, là Ngả Vi công chúa.”

“Thế nào có thể?!” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp hét lên, phát hiện có người nhìn về phía mình, lập tức hạ giọng, “Ngươi đang nói cái gì? Ngả Luân vương tử thích ta! Ta có thể cảm giác được…”

“Hắn yêu ngươi, không phải vì đôi giày thuỷ tinh, thân ái, ngươi xác thực rất đẹp, thế nhưng…”

Bối Đế Á giả ý an ủi nàng, “Quốc gia này cần chính là một vị công chúa tôn quý có huyết thống hoàng thất. Thân ái, ngươi biết nhất cử nhất động của gia tộc khổng lồ như vậy đều xem trong mắt bình dân, bọn họ sẽ không để một nữ nhi đại thần làm hoàng hậu.”

“Thế nhưng, thế nhưng… hắn, Ngả Luân hắn…” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp gấp gáp nói, nhìn Ngả Luân cách đó không xa, phát hiện hắn đang cùng Ngả Vi công chúa nói chuyện, còn một bộ dáng hài lòng, lòng nàng thoáng lạnh phân nửa.

Bối Đế Á nhún nhún vai, “Nếu như ngươi không tin, có thể đi nghe một chút, cẩn thận, đừng để bọn họ thấy.”


Tiên Đỗ Thuỵ Lạp tâm hoảng ý loạn gật đầu, chậm rãi hướng hai người.

Càng tiếp cận, thanh âm bọn họ nói chuyện càng rõ.

“… Đương nhiên, ta thế nào sẽ cưới nữ hài kia?” Ngả Luân đối Ngả Vi nói.

Ngả Vi nhìn hắn một cái, chọn mi, “Ta nghĩ ngươi thích nàng.”

“Ta đương nhiên thích nàng —— không, là yêu nàng, phi thường yêu nàng… Ta mấy ngày nay làm mộng cũng mộng nàng.” Ngả Luân cường điệu.

“Ta không hứng thú nghe những lời này.” Ngả Vi cắt đứt lời hắn, “Vậy ngươi rốt cuộc muốn kết hôn với ai?”

“Ngươi nha.”

“Ngươi dám?!”

Ngả Luân thở dài, “Ta cũng không muốn, dù sao hai ta đều biết nội tình đối phương, sau khi kết hôn tự qua sinh hoạt của mình là được——”

“Dù như vậy ta cũng không muốn.” Ngả Vi lạnh lùng nói, “Chỉ cần nghĩ đến cùng tên ngươi song song một chỗ, ta đã cảm thấy ác tâm.”

“Đừng như vậy, lo lắng một chút!” Ngả Luân hi hi mặt cười nói, “Đối hai quốc đô đều có lợi, phụ vương ngươi cũng đánh tính toán như vậy.”

“… Dù sao ngươi đừng chọn ta.” Ngả Vi trừng mắt nhìn hắn, “Trừ phi ngươi muốn vong quốc.”

“Ta không muốn vong quốc.” Ngả Luân lập tức nói, “Được rồi, ta không thể làm gì khác hơn chọn công chúa một quốc gia khác.”

“Tính ngươi thông minh.” Ngả Vi khinh bỉ xoay người bỏ đi, chỉ để lại Ngả Luân đứng đó cười khổ.

“Thế nào, ta không lừa ngươi?” Bối Đế Á không biết lúc nào đã đứng cạnh Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.

“… Tại sao có thể như vậy…” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp rơi lệ, thế nào cũng không nghĩ tới chính mình nỗ lực tất cả, kết cục dĩ nhiên bất kham như vậy.

Nàng luôn kiên cường, vô luận là đối mặt quyết định của phụ thân, hay cười nhạo của người khác, nàng tổng cho rằng, có một ngày bọn họ sẽ nỗ lực đại giới, thế nhưng ngày đó, nàng hiện xem, là như vậy xa xôi.

“Không việc gì chứ, thân ái?” Thanh âm Bối Đế Á tràn ngập thân thiết, đương nhiên, nàng thân thiết chỉ là một bước trong giao dịch, tất cả nỗ lực đều vì lúc này.

“… Ta còn một nguyện vọng đúng không?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Bối Đế Á vẻ mặt khó khăn, “Thế nhưng đó là phải nỗ lực đại giới…”

“Vì thực hiện nó, ta nguyện ý nỗ lực bất luận đại giới!”


Khi toàn bộ vũ hội tràn ngập một cổ nhàn nhạt hắc ma pháp khí tức, Pháp Nhĩ Tư biết, Bối Đế Á đã thành công.

Y bỗng nhiên có loại xung động muốn thở dài. Hoàn mỹ sinh hoạt ai cũng hy vọng, mà Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chung quy tuyển chọn dùng máu tươi cùng tham lam của kẻ hi sinh hoàn thành nó.

“Pháp Nhĩ Tư, ngươi làm chi để ta đi hỏi Ngả Luân vấn đề kia?” Ngả Vi đi tới, hiếu kỳ hỏi Pháp Nhĩ Tư.

“Đó là ý của vương tử điện hạ.” Y lập tức giả một bộ dáng bất đắc dĩ.

“A? Vậy hắn vì sao không tự đi?” Ngả Vi bất mãn nói.

“Ngài nghĩ hắn hiện đi được sao?” Pháp Nhĩ Tư thở dài.

Theo đường nhìn của Pháp Nhĩ Tư nhìn lại, Ngả Vi hầu như muốn đồng tình ca ca đáng thương, cảm giác bị một đám nữ hài vây quanh không phải dễ chịu.

Qua hồi lâu, Y Lai Ân mới thoát khỏi đám nữ hài kia, cấp tốc chạy đến bên Pháp Nhĩ Tư.

“Ngươi vừa nãy cùng Ngả Vi nói gì?” Vương tử tóc vàng nhìn chằm chằm Pháp Nhĩ Tư.

Pháp Nhĩ Tư đương nhiên không thể nói thật, vì vậy thuận miệng nói bừa, “Ách… Một ít chuyện về Ngả Luân vương tử, cùng với nàng nghĩ ngài tương lai sẽ cưới một công chúa cùng ngài thân phận xứng đôi… Bất quá ngẫm lại, đây là đương nhiên, không có vương tử sẽ cưới một thôn cô, tựa như tín đồ của Quang Minh giáo hội cùng Hắc Ám Chi Thần chưa từng có tiếng nói chung——”

“Không phải như vậy!” Y Lai Ân bỗng nhiên nắm cổ tay Pháp Nhĩ Tư, “Ta sẽ không!”

Pháp Nhĩ Tư ngây người, không quá minh bạch tức giận của vương tử rốt cuộc từ đâu, “Làm sao vậy, vương tử điện hạ?”

“Ta sẽ không cưới công chúa.” Y Lai Ân kiên định bảo chứng, “Ta chỉ cùng ngươi một chỗ.”

“Thế nhưng… tất cả vương tử hẳn cùng công chúa…” Pháp Nhĩ Tư lúng ta lúng túng nói, nhưng lặng lẽ vung khóe miệng.

“Thỉnh không cần quên hứa hẹn của kỵ sĩ.” Y Lai Ân cắt đứt lời y, đồng thời cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của y, tuyệt không lo bị người khác thấy, “Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ.”

Vũ hội trong một trận những tiếng vỗ tay như sấm kết thúc.

Ngả Luân vương tử chọn một vị công chúa xinh đẹp, tuy vị công chúa này mỗi ngày tham gia vũ hội, thế nhưng không ai biết nàng là ai, cho dù là Ngả Luân cũng không biết thân phận vị công chúa này, thậm chí cho nàng chỉ là một nữ hài, không nghĩ tới dĩ nhiên là công chúa một quốc gia xa xôi nhưng giàu có.

Quốc vương vui sướng tuyên bố, Ngả Luân sẽ cưới một vị công chúa gọi Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, toàn trường hoan hô như sấm.

Đồng dạng vui vẻ, còn có đoàn người đến từ Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc —— rốt cục có thể về nước, bọn họ nghĩ.


Vũ hội long trọng kết thúc, toàn bộ Phỉ Địch Á thành như cũ bề bộn, mọi người đang chuẩn bị cho hôn lễ của vương tử.

Đoàn người Y Lai Ân cùng Pháp Nhĩ Tư dự tính sau khi đến hoàng cung chúc mừng sẽ khởi hành về nước, thừa dịp bọn họ uống trà trưa, Pháp Nhĩ Tư lén chạy tới tiểu hoa viên an tĩnh.

Ban ngày, hoa viên này thoạt nhìn không quá tinh thần, phảng phất cô nương không được chăm chút, thế nhưng đi vào, sẽ phát hiện những đóa hoa nơi đây nở đến tươi đẹp!

Bên cạnh vườn hoa hồng nở rộ, đứng một nữ hài tóc vàng.

Mái tóc quăn dài màu vàng xán lạn như dương quang, vóc người tiếp cận hoàn mỹ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi như đồ sứ trân quý phương đông.

Nàng mặc váy dài màu lam nhạt, hông buộc thắt lưng màu đen, làn váy rủ xuống đất.

Nàng quay đầu, thấy Pháp Nhĩ Tư, đối y lộ một tiếu dung, trong đôi mắt trạm lam tràn đầy vui sướng.

“Chúc mừng ngươi.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ giọng nói, “Qua vài ngày, ngươi sẽ trở thành hoàng hậu.”

“Cảm tạ.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cười gật đầu, “Nhờ có ngài giúp đỡ.”

“Không nghĩ tới ngươi nguyện ý trở thành hoàng hậu.” Pháp Nhĩ Tư nhìn nữ hài mỹ lệ trước mặt nói.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp dí dỏm cười, “Đương nhiên, ta người nào đều làm qua, chính là chưa từng làm hoàng hậu, hiện khó được có cơ hội, thế nào bỏ qua? Hơn nữa… linh hồn tẩm nhiễm máu tươi là mùi vị mỹ vị nhất thế gian, tin tưởng ngài hiểu rõ.”

Pháp Nhĩ Tư mặt nhăn nhíu, quyết định không tiếp tục chủ đề này, “Như vậy, giao dịch giữa chúng có thể tới bước cuối cùng phải không?”

“Đương nhiên, ta tuyệt đối không làm chuyện vi phạm khế ước.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lộ một tiếu dung xán lạn mà vô tội, “Để ta tới nói cho ngài quốc gia đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Ngươi tốt nhất nói tỉ mỉ một chút.” Pháp Nhĩ Tư nhìn nàng nói.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chậm rãi xoay người, “Ta nguyên bản tại quốc gia đó du đãng, thế nhưng có một ngày, ta cảm giác không khí toàn bộ hoàng đô trở nên có chút bất đồng…”

Nàng nỗ lực hồi tưởng, “Ta không biết phát sinh chuyện gì, nguyên tưởng là chính biến hay thứ gì khác —— đối một quốc gia, loại chuyện này hẳn không tính quan trọng, đại bộ phận quốc gia đều tao ngộ, thẳng đến khi ta thấy người kia, ta mới biết chính mình nên lập tức rời đi…”

“Ai? Ngươi thấy được ai?!” Pháp Nhĩ Tư vội vàng truy vấn.

Biểu tình của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp mất đi nhất quán ưu nhã, tuy hiện dương quang xán lạn, nhưng nàng lại ôm hai tay, bộ dáng tựa như rất lạnh.

Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt nguyên bản trạm lam biến thành màu vàng quỷ dị, đôi ngươi chính giữa dĩ nhiên biến thành hình thoi. Nàng ôn nhu nói: “… Ta khuyên ngài không nên đi, pháp sư đại nhân, người kia đang ở đó…”

“Rốt cuộc là ai?” Pháp Nhĩ Tư hầu như có chút táo bạo rống.

“Liên, yêu ma đến từ phương bắc, có lẽ ngài nghe qua.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhẹ nhàng nói, phảng phất nói ra tên này, cần cực đại dũng khí.

“Liên? Yêu ma chi vương của phương bắc?” Pháp Nhĩ Tư sửng sốt, “Y không phải chết trong thánh chiến?”

“Truyền thuyết nói y chết rất nhiều năm, thế nhưng nếu như ngài đến đại lục phương bắc, có lẽ sẽ biết…” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhìn chằm chằm y, “Yêu ma chi vương của phương bắc không đổi người, ta nghĩ… người kia chính là Liên.”


“Y… y muốn làm gì ở đó?”

“Ta thế nào biết?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lắc đầu, hướng y đi tới, một bộ dáng muốn kết thúc nói chuyện, “Dù sao y cùng ngài nước giếng không phạm nước sông, ngài không cần đi trêu chọc y.”

“Bối Đế Á?” Pháp Nhĩ Tư nhìn nữ hài cùng y thoáng qua, nhịn không được nghi hoặc.

“Liên… Y cùng ngài đều là sủng thần của Hắc Ám Chi Thần.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp hướng bên ngoài hoa viên, “Trời biết y thế nào sống sót… Chết tiệt!”

Sau khi Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nói xong, người đã bỏ đi, chỉ để lại Pháp Nhĩ Tư một người ngơ ngác đứng đó.

Liên… Yêu ma chi vương đến từ phương bắc.

Y nhớ tình cảnh chính mình lần đầu nhìn thấy Liên.

Liên đứng trước mặt y, đối y lộ một tiếu dung mang theo thâm ý, “Ta là Liên, đến từ đại lục rét lạnh phương bắc, có lẽ ngươi từng nghe nói về ta?” Nghĩ tới đây, y cảm giác một trận ác hàn.

Không biết tổ quốc nho nhỏ của y vì sao trêu chọc yêu ma chi vương?

Bằng lực lượng của y, miễn cưỡng có thể cùng Liên đánh ngang tay, thế nhưng… Liên là yêu ma huyết thống thuần khiết, cùng y nhân loại thân thể không giống…

“Pháp Nhĩ Tư?”

Pháp Nhĩ Tư mê man ngẩng đầu, thấy Y Lai Ân đứng cạnh hoa viên hướng chính mình ngoắc, “Đang suy nghĩ gì? Mau tới đây.”

Y thuận theo đi qua, vừa đến trước mặt Y Lai Ân, liền bị kéo vào lòng hắn.

Y cau mày nghĩ, kỵ sĩ quả nhiên rất thô lỗ.

Còn chưa kịp kháng nghị, nụ hôn của nam nhân đã rơi xuống. Còn hơn động tác của nam nhân, nụ hôn của hắn ôn nhu nhiều lắm.

Pháp Nhĩ Tư nghĩ chính mình đều nhanh sa vào ôn nhu của hắn, cả Liên là ai đều nghĩ không ra…

“Chúng ta cần trở về.” Nam nhân vừa hôn y vừa nói.

Pháp Nhĩ Tư vô thức gật đầu, nghe được chữ “trở về”, y hốt hoảng nghĩ tới Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc.

Trước khi y ly khai, chỉ biết một ngày nào đó nhất định trở về, vô luận thời gian trôi cỡ nào dài dòng, y vẫn nhớ nơi đó.

Đó là tổ quốc của y, y nhớ hứa hẹn phụ thân bắt y ưng thuận —— sinh thời, thủ hộ nó tựa như sinh mệnh của mình, thậm chí nguyện ý vì nó buông tha sinh mệnh.

Ai nói pháp sư không chú trọng hứa hẹn?

Pháp Nhĩ Tư không khỏi cười, vừa định vươn tay đẩy Y Lai Ân, nhưng phát hiện chước nhiệt biến cứng của nam nhân để bên hông.

Y thở dài.

Sự dư thừa tinh lực của kỵ sĩ, thực sự để pháp sư xem đủ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.