Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 50: Câu chuyện của sát thủ


Đọc truyện Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng – Chương 50: Câu chuyện của sát thủ

Vinh Kính cùng Tạ Lê Thần lái xe tới một quảng trường rất hẻo lánh, ánh đèn neon ở đường đi hai bên chiếu rọi những người phụ nữ ăn mặc thiếu vải, khiến Tạ Lê Thần hiểu được đây là nơi nào, y bỗng nhiên thấy thú vị, công việc của Vinh Kính không thể tránh được phải thường tiếp xúc với một vài mặt đen tối của cuộc sống, nhưng cậu ấy vẫn có thể duy trì một phần đơn thuần rất đặc biệt, quả nhiên là một thể mâu thuẫn sao?

Rất nhanh, hai người tới một lối vào tầng hầm ngầm đơn sơ, Vinh Kính gõ gõ cửa sắt. Một phiến cửa sổ nhỏ trên cửa hộ mở, bên trong có người nhìn ra bên ngoài, thấy là Vinh Kính, liền mở cửa.

Vinh Kính từ túi trước móc ra tiền mặt đưa cho ông lão vội tới mở cửa, ông lão kia nhận, để hai người đã vào.

Tạ Lê Thần đi theo phía sau Vinh Kính, nhỏ giọng hỏi, “Thỏ, phía dưới là cái gì? sòng bạc Ngầm, đấu trường, hay là trường gì đó?”

“Đã nói không phải đóng phim rồi mà, chỉ là tìm một người mà thôi.” Vinh Kính thấy y lại hưng phấn, còn muốn giơ tay tháo kính râm, lập tức một chưởngđánh qua, “Không được tháo!”

Tạ Lê Thần có chút không nói gì, “Ở đây tối như bưng, cậu bắt tôi đeo kính râm thì đi như thế nào a?”

“Lát mà bị nhận ra thì phiền phức đó!” Vinh Kính giơ tay đeo lại kính râm cho y, hay rồi, Tạ Lê Thần cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là luống cuống.

Hai người theo bậc thang đi xuống, một đường đến tầng hầm ngầm, phía trước lại có một cánh cửa mở, bên trong truyền ra một giọng nói, “U, Vinh Kính, đã lâu không tới, cũng biết đến thăm chị hả.”

“Thật lâu không gặp.” Vinh Kính cũng gật đầu, hai mắt chú ý một mảnh giấy vụn hình vuông trên mặt đất ở cửa.

Tạ Lê Thần quan sát bốn phía, xuyên qua kính râm cật lực nhìn, phát hiện chỉ là một căn hầm bình thường mà thôi. Cùng loại với quán bar một gian nhỏ, nguyên mặt tường đều là giá rượu, phía trước có một quầy bar nhỏ, trên đó cũng đều là những thứ một quán bar nên có. Tạ Lê Thần nhìn ra được, chủ nhân gian phòng này vô cùng thích rượu, bất quá ở đây khiến y không chắc là dùng để làm gì, tiếp khách riêng? Hay doanh nghiệp đối ngoại?Tiếp đãi hai người họ là một người phụ nữ rất đẹp thế nhưng đã có chút tuổi, Tạ Lê Thần suy đoán, đây có thể chính là vị “mama tang” mà Vinh Kính gọi kia.

“A?” Đối phương hiển nhiên có chút hứng thú với Tạ Lê Thần, “Vinh Kính, đây là người hợp tác mới?”

Vinh Kính không trả lời, chỉ nói với Tạ Lê Thần, “Có thể gọi là chị Mai.”

Tạ Lê Thần gật đầu, có chút khó hiểu thân phận chị Mai này, không phải là kiểu người trung gian thường thấy trên phim, hoặc là nhân vật quan trọng liên quan đến cả chính lẫn tà đạo đấy chứ.

Đang miên man suy nghĩ, chị Mai cũng nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, hỏi Vinh Kính, “Cậy ta hình như giống ngôi sao gì đó a…”

Vinh Kính không đợi chị ta nói xong, đã ngắt lời, hỏi chính sự, “Giúp tôi tra xét chưa?”

“Tra rồi.” Chị Mai lấy ra giấy tờ, cho Vinh Kính, “Mấy ngày hôm trước, vừa có một Black Dog đến đây. Loại hình vũ khí hắn am hiểu sử dụng không khác mấy với thông tin cậu cung cấp, điều kiện cũng vậy. Thuê một sát thủ như vậy cần rất nhiều tiền, theo nguồn tin của chị không nghe ngóng được có a thuê hắn, thế nên phỏng chừng lần này chỉ là ân oán cá nhân.”

“Ân oán cá nhân?” Vinh Kính cau mày, “Đoàn Dương đắc tội ai rồi?”


Chị Mai nhún vai, ý bảo Vinh Kính tự xem tài liệu, “Cậu hẳn là biết.”

Vinh Kính mở tài liệu ra đọc, Tạ Lê Thần cũng nhanh chóng vươn qua. Thấy trên ảnh là một người đàn ông châu Á tóc rất dài, vóc người cao gầy, mặc áo khoác đen quần đen, còn đeo kính râm vác một khẩu súng trường rất chất, vô cùng phong cách.

“Ừm,” Tạ Lê Thần thoả mãn gật đầu, “Đây đúng thật là tạo hình sát thủ trong truyền thuyết nên có, phải không?”

“Làm dáng mà thôi.” Vinh Kính lắc đầu, “Ở đâu lại có sát thủ rêu rao như vậy, thực sự cho rằng đang đóng phim sao, người làm công việc bí mật tuyệt đối không thể bắt mắt như vậy.”

“Hiện tại hậu sinh cũng không giống ngày trước nữa.” Chị Mai ngồi xuống, lắc lắc đầu nói, “Nhớ năm đó, giết người là bởi vì Không còn cách nào, bần cùng sinh đạo tặc, hiện tại làm sát thủ lại thấy phong cách, con người biến chất rồi a.”

“Là hắn a…” Vinh Kính cầm ảnh chụp xem một hồi, thần sắc trên mặt cũng hơi đổi, giống như ngại phiền, “Là hắn thì phiền phức rồi, tôi còn tưởng rằng hắn đã chết.”

“Ai chết?” Tạ Lê Thần bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú với những người Vinh Kính từng quen biết, có vẻ Vinh Kính luôn sống trong một lĩnh vực mà mình hoàn toàn không thể tiếp xúc, cảm giác vô cùng mới mẻ kích thích.

“Lần đầu tiên chị nhìn bức ảnh này cũng thấy kỳ lạ.” Chị Mai khoát tay với Vinh Kính, “Theo chị được biết hắn gần đây đã rất hung bạo, thế nên không có việc gì, đừng đi trêu chọc hắn tốt hơn.”

Vinh Kính hơi gật đầu, thu hồi tài liệu rồi đưa theo Tạ Lê Thần đang muốn lấy thông tin nhà hàng này rời đi.

“Cứ thế mà đi?” Tạ Lê Thần bị lôi ra khỏi tầng hầm ngầm, có chút mất hứng hỏi Vinh Kính, “Tôi còn tưởng rằng sẽ thấy kho súng a, trường đấu vật ngầm các loại nữa, không ngờ tới rồi đi luôn vậy! Vừa nãy còn nói với tôi nói cái gì sự đời, mất công vui mừng không.”Trên xe, Vinh Kính lái đến góc đường rồi dừng lại, thấp giọng nói, “Đúng là có chỗ náo nhiệt, bất quá ngày hôm nay không hợp để xem, chỗ chị Mai có người, không phát hiện sao?”

“Có người?” Tạ Lê Thần sửng sốt, nhưng mà bốn phía gian phòng đó có không ít cửa, ai biết phía sau cánh cửa nào có người trốn?

“Suỵt!” Vinh Kính ra hiệu y đừng lên tiếng, chờ xem tình huống rồi quyết định bước tiếp theo của kế hoạch.

Mà lúc này, trong quán bar, chị Mai trở lại trước quầy bar ngồi xuống tiếp tục uống rượu, không nhanh không chậm nói, “Người đi rồi, cậu cũng cần phải trở về, tôi đây không có thứ cậu hứng thú đâu.”

Lúc này, một cánh cửa phòng khép hờ mở ra, từ bên trong một người đàn ông chậm rì rì đi ra. Hắn rất trẻ, mái tóc buộc sau đầu rất dài, giống Tạ Lê Thần, mặc dù trong không gian hắc ám, cũng vẫn đeo kính râm, chính là người trên ảnh chụp kia.

“Vinh Kính không ở cùng Đoàn Dương sao?” Hắn châm thuốc cho mình, hỏi chị Mai, “Tôi nghe nói Đoàn Dương làm phản, ra là thật.”

“Đã nói rồi, Vinh Kính và hắn không đi cùng một đường.” Chị Mai bất đắc dĩ khuyên, “Cậu ấy và anh trai cậu quan hệ cũng không tệ lắm, cậu đừng đi tìm cậu ấy gây phiền phức.”


“Tôi biết a, đại ca rất tán thưởng cậu ấy mà, thế nhưng đại ca cũng từng rất tán thưởng Đoàn Dương a… Ha ha, tri nhân tri diện bất tri tâm a, phải biết rằng, tốt nhất là cứ móc tim ra xem.” Người kia nói, cười đểu mờ ám. Hút hết điếu thuốc, gã chậm rãi đứng lên, mở cửa khoát tay với chị Mai, “Đã quấy rầy rồi, lần sau trở lại thăm chị.” Nói xong, đóng cửa rời đi.

Vinh Kính và Tạ Lê Thần chờ ở trong xe, chỉ chốc lát sau, thấy cửa sắt mở, một người đàn ông đi ra. Động tác gã thong dong, nhưng trong mắt Tạ Lê Thần thấy hơi có chút ra vẻ, là một kẻ thích khoe khoang rồi. Gã tới một nơi trống trải, ngẩng mặt nhìn sắc trời trước, sau đó đi về phía đông. Chỉ là vừa bước được hai bước, gã đột nhiên dừng, quay phắt đầu lại, cười cười với bọn họ chỗ góc đường, giơ tay… Gửi một nụ hôn gió đến.

Tạ Lê Thần nhịn không được run lên, “Người này ra vẻ quá!”

Vinh Kính biểu thị đồng ý.

Đánh tiếng với nhóm Vinh Kính, người kia cũng không nói gì thêm, nghênh ngang rời đi. Tạ Lê Thần hiếu kỳ hỏi Vinh Kính, “Chính là gã bắn lén Đoàn Dương thiếu chút nữa bắn chết tôi? Vậy sao vừa nãy gã không xuất hiện?”

“Đó là gã đang thử.” Vinh Kính thấp giọng nói, “Định lén lút quan sát tôi, cũng đã chứng minh trong cảm nhận của gã chúng ta không quan trọng gì, nói cách khác —— gã không phải vì anh hay tôi mà tới.”

“À…” Tạ Lê Thần gật đầu, “Là ân oán cá nhân thuần túy với Đoàn Dương!”

Vinh Kính gật đầu, “Hẳn là thế.”

“Đi xem thử?” Tạ Lê Thần muốn xuống xe, Vinh Kính kéo y lại, “Quên đi, tôi chắc chắn là người đó, tôi khuyên anh không vạn bất đắc dĩ thì nghìn vạn lần đừng trêu chọc cái kẻ tâm thần đó, bằng không hối hận không kịp.” Nói xong, khởi động xe rời đi.Tạ Lê Thần không hiểu ra sao, hiếu kỳ hỏi, “Thỏ thỏ, gã đến tột cùng là ai a?”

“Gã có danh hiệu là 7, anh trai gã hẳn là là 5.” Vinh Kính trả lời, “Ai biết bọn họ đều gọi là Seven và Five.”

“Danh hiệu? Không có tên sao?” Tạ Lê Thần nghĩ danh hiệu này có chút đơn giản, chả cool chút nào!

“Đó chỉ là cấp bậc trong giới sát thủ của bọn chúng mà thôi.” Vinh Kính nhún nhún vai, “Kẻ nổi tiếng dựa vào số liệu mà được phong danh hiệu, rất công bằng, gã đứng thứ bảy.”

“Vậy cả thế giới có bao nhiêu sát thủ a?” Tạ Lê Thần thầm giật mình, có thể nằm trong top 10 tức là rất không đơn giản a.

“Rất nhiều, nhưng cơ hội để có danh hiệu vĩnh viễn chỉ có ba mươi mà thôi.”

“Bình chọn loại này dựa theo số liệu gì? Dựa theo số người đã giết hay theo số năm làm sát thủ?” Tạ Lê Thần hiếu kỳ.

“Chủ yếu là xác xuất giết người thành công, trình độ hoàn thành nhiệm vụ, cùng với phản hồi từ khách hàng!” Vinh Kính suy nghĩ một chút, “Đương nhiên, còn có một phương pháp trực tiếp hơn.”


“Cái gì?”

“Anh giết chết người đứng đầu, như vậy từ nay về sau anh chính là trùm.” Vinh Kính cười nhạt, “Cách làm của động vật! Bất quá khiêu chiến thất bại chính là khi không chịu chết, còn có thể chết rất thảm.”

Tạ Lê Thần nhịn không được huýt sáo, “Thú vị a!”

“Chỉ là nghe thú vị mà thôi, nếu phải sống những ngày như thế, thà chết còn hơn. Một khi được xếp ở mấy vị trí đầu, như vậy cả đời đều bị truy sát, hơn nữa truy giết anh chính là sát thủ nhất nhì trên thế giới!” Vinh Kính lắc đầu, “Tình huống chỉ có thể dùng không-bao-giờ-yên để hình dung.”

“Đám sát thủ đó nghĩ ra cái loại phương pháp này để phân cấp làm gì vậy?” Tạ Lê Thần cũng có chút không hiểu.

“Có rất nhiều quy củ cũng không phải do kẻ bán mạng tự chế định, mà do người chế định quy tắc trò chơi!” Vinh Kính giống như là nhớ ra chuyện gì, “Tôi nhớ rõ năm đó có một sát thủ rất nổi tiếng trước khi chết có nói: Sát thủ chuyên nghiệp, có lúc hơi giống tình nhân, đối phương lúc muốn tìm anh đều lén lút, xong việc, liền muốn làm anh biến mất.”

“Sát thủ nào lại có triết lý đó a?” Tạ Lê Thần thấy thú vị.

“Five đấy.” Vinh Kính nhớ tới một đoạn chuyện cũ, có chút xúc động, nhẹ nhàng thở dài, “Chị Mai vừa nói không sai, có mấy người giết người vì bị ép, có những kẻ giết người vì chủ động, nhưng kết cục thường đều không khác mấy.”

“Thỏ, sao lại cảm khái vậy?” Tạ Lê Thần vỗ vỗ Vinh Kính, để anh đừng sầu mi khổ kiểm.

“Seven nói, gã làm cái gì với Đoàn Dương đều có thể hiểu được.” Vinh Kính đột nhiên mở miệng, “Đáng tiếc Five lại chết ở trong tay Đoàn Dương, Seven là em trai người đó, người em trai duy nhất mà Five khi lúc còn sống vô cùng vô cùng thương yêu.”

“Đoàn Dương giết Five? Vậy cậu có sao không?” Tạ Lê Thần nhíu mày, “Cậu cũng biết Five?”

“Chuyện đó sau này tôi mới biết được, cũng chính là sau khi Đoàn Dương rời đi, năm đó Đoàn Dương dùng tiền thuê Five giết chết một nhân vật quan trọng, sau đó tự mình truy sát Five, khiến người đó chịu tiếng xấu thay.” Vinh Kính lắc đầu, “Phương pháp rất đê tiện, Five vốn không phải chết.”Tạ Lê Thần nhíu mày, y trước kia đối với sát thủ, âm mưu gì đó, chỉ có huyễn tưởng mà chưa từng tiếp xúc, hôm nay nghĩ đến… Đoàn Dương và Vinh Kính đều đã trực tiếp gặp kẻ sống người chết, hẳn là còn tự tay kết thúc mạng của người khác nữa —— loại chuyện này, khác xa với chút chủ nghĩa lãng mạn và dễ dàng như trong tưởng tượng, kì thực là rất trầm trọng.

Về đến nhà, Vinh Kính và Tạ Lê Thần chuẩn bị cơm tối, dọn dẹp ăn uống. Tạ Lê Thần liền hỏi Vinh Kính, “Seven quay về để báo thù cho Five sao?”

“Hẳn là chỉ có nguyên nhân này. Hai anh em họ tình cảm tốt, bất quá nếu như anh gặp qua Five, sẽ nghĩ Seven có chút biến thái.” Vinh Kính nói đến đây, suy nghĩ một chút, “Tôi nghĩ gã không phải tôn kính đại ca mình, mà là coi anh trai như tình nhân.”

“Oa!” Tạ Lê Thần sợ hãi than, “Yêu anh trai kinh khủng đến vậy a? Thảo nào Five chết rồi Seven phát điên như vậy. Đây là gió Đoàn Dương tự gặt, không cần chúng ta trả hộ đâu!”

Tạ Lê Thần vừa nghe thấy là ân oán Đoàn Dương gây ngày xưa, nghĩ sự tình lại phức tạp thêm, bất quá y không có hứng thú, dù sao cũng là cuộc sống muôn vẻ.

“Sát thủ giống kiểu trong phim[[ Léon ]]nhiều, hay là kiểu một mình như Seven nhiều hơn?” Tạ Lê Thần tích lũy những thứ này chỉ là để vai diễn tiếp theo của mình y tìm được bộ mặt thật.

“Không hề lãng mạn cũng không cool được như vậy đâu.” Vinh Kính đưa mì Ý cho y, “Đặc điểm tốt nhất là lẩn vào trong đám đông lập tức biến mất ấy!”

Màn đêm buông xuống trong yên lặng, sáng sớm hôm sau, Vinh Kính và Tạ Lê Thần thức dậy định chạy tới trường quay hóa trang gặp đạo diễn. Bởi vì lần này Tạ Lê Thần muốn tham dự chọn đội hợp tác, thế nên phải gặp đạo diễn trước. Lần này y diễn một bác sĩ bị cuốn vào một màn phong ba bão táp, bởi vậy cần hóa trang nhã nhặn một chút. Vinh Kính thì ở một bên đọc tài liệu về Five và Seven mới vừa lấy được.


Sau khi Five chết, những chuyện mấy năm gần đây Seven đã làm đều ghi lại trong tài liệu, Vinh Kính đọc mà nhăn mặt, “Người này điên rồi.”

“Thế nào?” Tạ Lê Thần qua hỏi, đối với câu chuyện của mấy sát thủ thần bí y cảm thấy rất hứng thú.

“Mặc kệ đi, chó cắn chó mà thôi.” Vinh Kính nói rồi, chạy vào lục tung tìm ra một bộ áo chống đạn đến, đưa cho Tạ Lê Thần.

“Không phải chứ!” Tạ Lê Thần nhíu mày nhìn bộ áo chống đạn dày cộm, “Tôi không mặc đâu, mặc vào to như gấu thế làm sao hóa trang a?”

“Chậc!” Vinh Kính nghiêm túc nói, “Đưa thì anh phải mặc, không được tranh luận.”

“Sao?” Tạ Lê Thần giơ tay niết cằm Vinh Kính, “Thỏ, cậu cũng quá kiêu ngạo đó!”

“Tin hay không tùy anh, nhưng mà có mạo hiểm!” Vinh Kính đánh tay y ra, nói tiếp, “Mấy năm qua, Seven vẫn truy đuổi Đoàn Dương, trước trước sau sau đã giết chết không ít người bên cạnh hắn! Mà Đoàn Dương cũng chưa hề dừng việc truy bắt giết gã, vì thế vài nhóm sát thủ cũng đã chết, còn có một vài thân nhân bạn bè của Đoàn Dương … Nói chung hai kẻ đó là một mất một còn! Vì vậy sẽ cùng chịu thiệt.”

Tạ Lê Thần nghe xong có chút chán ghét, “Ân oán cá nhân, làm gì phải liên lụy cả người vô tội nữa?”

“Mặt khác, Kolo tra được hồi Five còn sống, có chút qua lại với người nhà của Tô Phương Vân.”

“Nghi ngờ Đoàn Dương là người nhà Tô Phương Vân?” Tạ Lê Thần nghe ra được chút đầu mối, “Có thể là đã âm thầm bàn bạc? Lần này Seven đến, cũng có liên quan tới bọn họ?”

“Có khả năng.” Vinh Kính giận tái mặt, “Thế nên mới nói, ở cùng Đoàn Dương lúc nào cũng có thể bị liên lụy, anh…”

Vinh Kính nói còn chưa dứt lời, đã thấy Tạ Lê Thần cầm áo chống, đặt trên người anh, “Mặc vào.”

“Tôi không cần!” Vinh Kính bất mãn, “Anh mới là cục đồ ăn.”

“Hoàn toàn không liên quan đến việc có là cục đồ ăn hay không.” Tạ Lê Thần thần sắc nghiêm nghị, “Cậu cũng quá trì độn, cậu chẳng lẽ không biết Đoàn Dương hắn trong lòng có cậu sao?”

Vinh Kính khựng lại, tuy rằng mọi cách không thừa nhận, nhưng không ai ngốc cả, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.

Tạ Lê Thần mặc áo chống đạn cho anh, “Seven hận Đoàn Dương như vậy tất nhiên muốn dằn vặt hắn. Dùng phương pháp gì dằn vặt là tốt nhất? Tất nhiên là hạ thủ từ thân nhân bạn bè người quan trọng rồi, cậu còn không phải là mục tiêu quan trọng sao!”

“Cần lo lắng cũng là Tô Phương Vân chứ? Đó mới là bạn gái chính quy.” Vinh Kính bất mãn, “Không liên quan đến tôi!”

“Cậu không thích nhưng không ngăn được người ta tương tư đơn phương a, nếu như hai người bọn chúng đều là biến thái, vậy không phải người bị kẹp ở chính giữa gặp nguy hiểm nhất sao?” Tạ Lê Thần nói xong, mặc áo cho Vinh Kính, kéo anh, “Đi thôi, chúng ta hôm nay xem tình hình, vừa lúc điều tra quá khứ một chút.”

Vinh Kính bị Tạ Lê Thần kéo ra cửa, trong lòng đã có chút là lạ, Tạ Lê Thần như thế tính là quan tâm sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.