Đọc truyện Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng – Chương 31: Hận phát điên
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đến bệnh viện, phát hiện cảnh sát mai phục tại đó đã bắt được một người —— là phụ nữ! Ả điên điên khùng khùng, trên người còn cột bom giống như để nổ chết người “Gối” trên giường bệnh, bị cảnh sát phục kích bắt.
“Kỷ Nhu?” Tạ Lê Thần liếc mắt đã nhận ra, chính là cựu trợ lý vừa ra tù kia.
Bom đã bị phá cảnh sát dỡ bỏ, Kỷ Nhu hai mắt trợn tròn, điên cuồng nhìn Tạ Lê Thần, ánh mắt này… Nói như thế nào nhỉ, có vài phần tương tự với Steve.
Vinh Kính vuốt cằm, hỏi An Minh Nghĩa cạnh đó, “Cô ta có phải có chút không bình thường không?”
“Ừ.” An Minh Nghĩa gật đầu, nói với cảnh sát bên người, “Xốc tay áo cô ta lên xem thử.”
Cảnh sát vén tay áo lên, thấy trên bắp tay có lỗ kim, có vài vết.
“Hít thuốc phiện?” Tất cả mọi người nhíu mày.
An Minh Nghĩa lắc đầu, “Không phải, lỗ kim là ở trên tay phải, cô ta thuận tay phải, người bình thường sẽ không tự tiêm cho mình như vậy.”
“Là người khác tiêm vào.” Vinh Kính nhíu mày, “Nếu như tiêm vào một lượng lớn thuốc ảo giác, rồi kích thích tâm lý cô ta, giựt giây cô ta hành hung rất dễ!”
Sau đó, Kỷ Nhu bị đưa đi làm kiểm tra, Vinh Kính và Tạ Lê Thần ngồi ở trong phòng nhìn nhau.
“Cậu thấy thế nào?” Tạ Lê Thần dùng đầu ngón chân ngoắc ngoắc mắt cá chân Vinh Kính.
Vinh Kính nhíu nhíu mày, “Chúng ta không thể cứ bị động mãi, hẳn nên chủ động xuất kích mới đúng!”
“Phải làm như thế nào?”
“Đi!” Vinh Kính đưa Tạ Lê Thần về tới khách sạn, thông báo cho Kolo tìm hành tung Phùng Kiêu Viễn.
Lúc này, Phùng Kiêu Viễn đang ở trong thành phố, hiện đang ở biệt thự vùng ngoại thành. Hắn gần đây không có việc làm, quảng cáo cũng ngưng hẳn hợp đồng, phim truyền hình lại không ai tìm hắn diễn, leo núi chuyên nghiệp vốn đã không thể kiếm tiền, nói hắn bớt sĩ đi làm huấn luyện viên thì lại không chịu, vì vậy vẫn luôn ở nhà.
“Như vậy xem ra, có toàn bộ thời gian a! Hắn hẳn là cũng rất hận tôi mới đúng a.” Vinh Kính định vị nơi ở Phùng Kiêu Viễn, thông qua vệ tinh giám sát khu vực quanh biệt thự.
“Như vậy cũng được a?” Tạ Lê Thần ghé vào bàn trà, vừa trêu đùa Bolt, vừa nhìn nhất cử nhất động của Vinh Kính, “Vệ tinh quân dụng cũng có thể điều động?”
“Đương nhiên, đã nói chúng ta là tổ chức bí mật rồi mà.” Vinh Kính giơ tay chỉ về bao cát xa xa, “Công phu anh luyện đến đâu rồi? Mấy ngày nữa quay phim, anh có chắc anh có thể đánh thắng Jeff không?”
Tạ Lê Anh Thần cau mũi, “Đừng thiếu tình thú như vậy chứ, mấy chiêu cậu dạy tôi đều luyện tất rồi.”
Vinh Kính lấy ra một ổ cứng, đưa cho y, “Đi tìm một cái máy tính xem đi!”
“Cái gì vậy?” Tạ Lê Thần không hiểu.
“Video cao thủ Sanshou thế giới so chiêu, còn cả video đấu quyền anh găng đen cấp cao nhất toàn cầu.” (Sanshou: võ thuật đối kháng hiện đại)”Hô…” Tạ Lê Thần huýt sáo, “Nghe có cảm giác vậy hẳn rất máu me a.”
“Hẳn khiến anh nhiệt huyết sôi trào mới đúng.” Vinh Kính lộ ra nét cười hơi khiêu khích, “Anh có thể tập luyện một chút, xem rồi nhiệt huyết sôi trào thì chứng tỏ anh có tiềm lực, nhưng xem xong mà run chân buồn nôn, vậy sớm từ bỏ đi, cái đó không hợp với anh.”
“A…” Tạ Lê Thần ngẩng mặt cười gượng một tiếng, giơ tay nhéo Vinh Kính mũi, “Tiểu quỷ, dám coi thường tôi?”
Vinh Kính đánh giãy tay y, “Là muốn cục đồ ăn nhà anh nhanh chóng mạnh lên chút, video hai người quyết đấu tôi sẽ dùng camera V8 ghi lại, rồi gửi cho Kolo, để ông ấy xác định lại đẳng cho chúng ta, biết thế nghĩa là gì chứ?”
“Đương nhiên.” Tạ Lê Thần nản lòng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Nhiệm vụ cấp bậc cao!”
“Ừ!” Vinh Kính gật đầu , lại thấy nét mặt Tạ Lê Thần biến đổi, giơ tay chỉ chỉ hình ảnh giám sát trên máy tính bảng, “Nhìn kìa!”
Vinh Kính quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên lén lút đi vào biệt thự Phùng Kiêu Viễn ở.
Tạ Lê Thần nhíu mày, “Tôi hình như gặp qua người đó rồi!”
Vinh Kính suy nghĩ một chút, cắt hình ảnh ra, gửi tin nhắn hình hỏi Tào Văn Đức, người này là ai vậy?
Một lúc sau, Tào Văn Đức trả lời —— là một nhân viên kỹ thuật phụ trách bộc phá, gọi là lão Trần, trước kia làm trong đoàn làm phim, thế nhưng kiến thức về bộc phá nửa vời, hiệu quả khống chế luôn luôn không tốt, có một lần còn nổ bị thương người khác, bị Lê Thần đuổi đi.
Vinh Kính đảo mắt nhìn Tạ Lê Thần, “Anh đuổi người ta đi, mà cũng không nhớ a?”
Tạ Lê Thần ngẩn người, “A! Tôi nhớ ra rồi, nhân viên kia kỹ thuật kia siêu cấp không đáng tin, kiến thức làm bộc phá sai nghiêm trọng lại dễ kích động, lần trước còn làm nổ hỏng mắt một diễn viên quần chúng, lại còn nói không phải Siêu sao thì lo gì, một kẻ làm nền thì tính toán cái gì…”
Vinh Kính nhíu mày, “Ti tiện!”
Tạ Lê Thần gật đầu, “Thế nên với đá lão đi đó!”
“Đoàn làm phim nghe lời cậu sao?” Vinh Kính khó hiểu.
Tạ Lê Thần bực mình, chỉ vào người, “Đã nói rồi mà, thiếu gia là ông chủ!”
“À…” Vinh Kính cười nhạt một tiếng, “Lão đến tìm Phùng Kiêu Viễn, khỏi hỏi a, tất nhiên là có âm mưu gì rồi! Lão còn có năng lực thiết bị chế tạo bom, xuất hiện ở trường quay cũng sẽ không ai nghi ngờ.”
Mới nói đến đây, Sara gọi điện thoại tới, nói thuốc của Kỷ Nhu đã hết hiệu lực, người cũng thanh tỉnh, khai rằng một người đàn ông trung niên cung cấp thuốc nổ cho ả, kẻ giựt giây ả tới giết Tạ Lê Thần chính là Phùng Kiêu Viễn.
Mặt khác, cảnh sát tìm được vân tay của một người đàn ông trung niên tên Trần Kỳ trên một mảnh xác bom chưa cháy hết. Người này đã từng vì lạm dụng chất nổ mà vào tù một lần.
Vinh Kính lập tức nói cho mọi người chỗ Trần Kỳ.
Không bao lâu, thấy trên hình ảnh, cảnh sát viên đột nhập vào nhà Phùng Kiêu Viễn, bắt Phùng Kiêu Viễn và Trần Kỳ về quy án .Vinh Kính và Tạ Lê Thần đập tay —— xong rồi!
Hai người tự mình tới cục cảnh sát hỏi, cảnh sát phụ trách điều tra vụ án lần này nói với nhóm Vinh Kính, ở hiện trường tìm được rất nhiều chất nổ, còn có thuốc ảo giác các loại.
Thông qua thẩm vấn, mọi chuyện, đều là do Phùng Kiêu Viễn và Trần Kỳ một tay bày ra .
Phùng Kiêu Viễn và Trần Kỳ quen biết lúc quay《 Cứu viện cực hạn 》 , thành bạn bè. Ngày đó Phùng Kiêu Viễn bị Tạ Lê Thần sĩ nhục, một mình uống rượu giải sầu, vừa vặn gặp được Trần Kỳ, hai người liền bày ra vụ án lần này.
Vốn kế hoạch của chúng vô cùng chu đáo.
Trần Kỳ đặt bom ở trường quay, kỳ thực lúc đó cũng không để nổ chết ai, chỉ là muốn khiến mọi người nghĩ rằng là fan cuồng muốn giết chết Tạ Lê Thần.
Steve là Phùng Kiêu Viễn trước đây ngẫu nhiên gặp mặt, thành bạn bè trong lúc sinh hoạt cùng một câu lạc bộ cực hạn, trước đó, Phùng Kiêu Viễn đã biết bí mật của hắn. Chuyện của Kỷ Nhu thì hầu như tất cả mọi người đều biết, bọn chúng lợi dụng hai người kia, tiêm thuốc, kích động sai khiến cho họ hành động.
Steve là ném bom, mà Kỷ Nhu phụ trách gọi điện thoại mở đồng dao, chủ yếu là vì giá họa. Chỉ tiếc Vinh Kính ở đó, Tạ Lê Thần lại mạng lớn, kế hoạch thất bại.
Chúng bị khởi tố với loạt tội cố ý mưu sát, giết hại Steve còn cả buôn lậu thuốc phiện vân vân.
Vụ án rốt cuộc cũng được giải quyết, truyền thông lại một lần nữa đăng tin rầm rộ, Siêu sao Tạ Lê Thần lại được bao phủ một tầng màu sắc mới, nổi như cồn.
Nhưng Tạ Lê Thần vẫn có một chút không nghĩ ra —— với năng lực và chỉ số thông minh của Steve, sao có thể bị một tên đần như Phùng Kiêu Viễn kích động sai khiến? Càng khiến y để ý chính là, cảnh sát vẫn chưa tìm được thi thể Steve.
Tuy rằng trên lý luận hẳn là nổ nát bét rồi, nhưng không đến mức ngay cả mẩu thịt vụn cũng tìm không được chứ?!
Trong lòng Vinh Kính cũng có một vướng mắc, vẫn cảm thấy phía sau vụ án này giống như còn cất giấu cái gì, phải cẩn thận.
…
“Anh cũng tin báo ứng a?” Trở về khách sạn, Vinh Kính cười hỏi Tạ Lê Thần, “Thật là nhìn không ra đó.”
“Tôi không phải tin, mà là rất tin!” Tạ Lê Thần cười, “Bởi vì cho tới bây giờ toàn bộ những kẻ xấu tôi từng gặp hầu như đều có ác báo, mà những kẻ chưa gặp ác báo, chúng ta cũng có thể cho chúng gặp ác báo.”
Vinh Kính nhếch khóe miệng, hình như rất thoả mãn với cách nói này.
Ở lại khách sạn thêm một ngày, nhóm An Minh Nghĩa xác nhận cảnh báo an ninh đã giải trừ, mọi người chia tay, Bolt lúc gần đi gặm lấy ống quần Vinh Kính không buông, bịn rịn tạm biệt.
Thật vất vả hai người cùng chú chó kia mới đi được, Vinh Kính cần đặt mua trang bị mới, thế nhưng hiện tại có một vấn đề quan trọng —— không thể cứ ở lại khách sạn mãi a!”Vậy làm sao bây giờ?” Vinh Kính hỏi Tạ Lê Thần.
“Ừm…” Tạ Lê Thần không nói, giống như là đang suy nghĩ ý định gì đó.
Buổi chiều, Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính lên trang web mua nhà tìm nơi ở, vừa gặm thanh năng lượng vừa oán giận không có phòng nào tốt, đa số toàn là hộp gạch hào nhoáng trống rỗng.
“Bằng không về nhà tôi ở đi?” Tạ Lê Thần đề nghị.
“Về nhà?” Vinh Kính nhăn mặt nhăn mũi, “Nhà anh không phải bị nổ bay rồi sao?”
“Tôi không phải nói cái đó… Đang nói nhà chính của tôi ấy.” Tạ Lê Thần đứng lên vẫy tay với Vinh Kính, “Nơi đó cũng không phải không thể trụ, chỉ là lớn quá.”
“Lớn?”
…
Nửa giờ sau, đứng ở trong viện ngôi nhà “lớn” của Tạ Lê Thần, Vinh Kính há to miệng, rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “Lớn” ! Thực sự khổng lồ!
Nhà họ Tạ ở vùng ngoại thành, một khu nhà cấp cao!
Vinh Kính nhìn một hồi, vẻ mặt khinh bỉ liếc Tạ Lê Thần, “Tài phiệt! Địa chủ! Nhà tư bản!”
Tạ Lê Thần nhìn trời, đưa Vinh Kính đi vào sân ngôi nhà kiến trúc kiểu cung đình Trung Quốc, “Nơi này là nhà của tổ tiên, hiện tại chỉ có mình tôi và cả N người hầu, không tiện, bất quá trước khi tìm được nơi khác, ở tạm chỗ này đi.”
Vinh Kính đánh giá bốn phía, quả nhiên giàu có y như đồn đại a.
Lão quản gia Barron đưa một đám người hầu,cúi chào Tạ Lê Thần ở cửa, “Hoan nghênh trở về, thiếu gia.”
“Được rồi, đừng để ý chúng tôi!” Tạ Lê Thần khoát khoát tay, nói mọi người đi làm việc.
Mọi người tản đi.
Vinh Kính theo Tạ Lê Thần, hành lang quá viện, thấy bốn phía tiểu kiều nước chảy tinh xảo đến cực điểm, “Tổ tiên anh là Vương gia a?”
“Cái gì a.” Tạ Lê Thần đảo mắt, “Chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.” Nói xong, vào phòng khách, Vinh Kính ngồi ở hành lang gấp khúc chỗ cửa, ngắm cá nhỏ trong hồ nước, tâm tình không tệ.
Tạ Lê Thần vốn tưởng rằng anh sẽ rất bài xích, không ngờ lại rất hưởng thụ, liền hỏi, “Cậu không ghét ở đây sao?”
Vinh Kính chớp mắt, “Giống như ở trong công viên, có cái gì đáng ghét?”
“Tôi trước đây lúc đưa bạn bè tới, rồi mất bạn luôn.” Tạ Lê Thần đi tới bên Vinh Kính ngồi xuống, một cô hầu dễ thương đưa tới một ly cà phê, rồi bưng khay nhu thuận chạy đi.
“Vì sao lại mất bạn?” Vinh Kính không rõ.
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Khi đó còn rất nhỏ rất nhỏ, lúc các bạn tới đây rồi, không ai còn muốn làm bạn với tôi nữa… Thật kỳ quái, thế nên tôi từ nhỏ đã không thích ở đây.”
“Vậy Tảo Thần thì sao?” Vinh Kính hỏi ra vấn đề đã làm mình phức tạp rất lâu, “Vì sao chỉ có anh có quyền kế thừa?”
“Mẹ của Tảo Thần là một người hầu trong nhà, do cha tôi lúc uống say phạm sai lầm, thế nên Tảo Thần từ nhỏ vẫn được mẹ nó nuôi ở bên ngoài, hồi bé nghe nói rất kham khổ.” Tạ Lê Thần cười lạnh một tiếng, “Thế nên nói mấy trưởng bối chỉ là một đám ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả mà thôi.””Vì sao không đón về? Sợ mẹ anh nói a?” Vinh Kính hiếu kỳ.
“Mẹ tôi không nói gì đâu!” Tạ Lê Thần cười, “Chỉ là thân thể bà ấy vẫn không tốt, cha tôi sợ bà ấy không vui, đối với ông ấy, long trời lở đất cũng không bằng một giọt nước mắt của mẹ tôi.”
“Oa… Ân ái như thế a?” Ấn tượng xấu về cha Tạ Lê Thần trong Vinh Kính thay đổi một chút.
“Người xấu cũng có tình yêu thật sự chứ, con người ta sống dù sao cũng phải có một điểm tựa.” Tạ Lê Thần ngáp một cái, “Bất quá đều đã chết sớm, may là không có sóng to gió lớn gì. Lúc tôi xuất ngoại thì biết sự tồn tại của Tảo Thần, hồi bé siêu cấp nhu thuận dễ thương, thế nên đón về ở, tôi thay người mẹ đã qua đời nuôi nó, dùng tiền của tôi làm ra, không dùng chỗ tiền dơ bẩn ông già kia để lại.”
Vinh Kính cười cười, Tạ Lê Thần về mặt này làm không tệ.
Hai người dùng bữa tối ở bàn ăn cực lớn, rồi Vinh Kính bắt đầu nằm trên cái sô pha cực lớn lên mạng tìm nhà, “Ở đây chán quá mức! Phòng lớn thế mà một chút vị nhân tình cũng không có!”
Tạ Lê Thần ở một bên xem video Vinh Kính đưa cho, vừa nhìn vừa học tư thế, phụ họa Vinh Kính, “Tôi đã nói mà… Nhanh chóng tìm được nhà rồi dọn ra ngoài thôi.”
Vinh Kính ngẩng đầu, thấy Tạ Lê Thần đã có thể thông thạo đánh ra một vài động tác rất khó, trong lòng có chút phiền muộn —— cục đồ ăn chết tiệt, học nhanh quá đi!
Đảo mắt, qua hai ngày, tới lúc quay phim.
Sáng sớm hơn năm giờ đa, Tạ Lê Thần tỉnh lại trước đồng hồ báo thức kêu lên, vừa mở mắt ra, thấy trước mắt một người nằm úp sấp trên người mình, nhìn chằm chằm mình.
“Oa!” Tạ Lê Thần kinh ngạc kêu lên, như đã tỉnh hoàn toàn, mới nhìn rõ là Vinh Kính, lập tức từ kinh thành hỉ, giơ tay tính ôm, “Kính Kính sớm, mới sáng đã nhiệt tình như vậy a, lại đây ôm một cái!”
Vinh Kính dùng gối đánh, “Thức dậy!”
Tạ Lê Thần nhìn bầu trời còn chưa sáng hẳn ngoài cửa sổ, không hiểu, “Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ!”
“Căn bản không phải thời gian nhân loại thức dậy!” Tạ Lê Thần định xoay người tiếp tục ngủ… Liếc mắt thoáng thấy khuôn ngực mở rộng của Vinh Kính, nuốt nước bọt, lén nhìn.
Vinh Kính tiến lên trước, cổ áo mở rộng hơn nữa, Tạ Lê Thần mở to hai mắt, tự nhủ, Kính Kính ngày hôm nay tâm tình tốt sao? Sáng sớm đã cởi mở thế!
“Dậy mau.” Vinh Kính ngoắc ngón tay với Tạ Lê Thần, “Tôi tìm được chỗ rồi, buổi trưa trước khi quay phim vào chiều đi xem phòng trước đã.”
“Chỗ nào?” Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính cầm một cuốn tạp chí chỉ chỉ cho mình, thoáng có chút hứng thú.
“Nhà cao tầng mười một lầu, hai trăm phòng, địa thế hoàng kim.” Vinh Kính cười tủm tỉm nói, “Giá chỉ có hơn mười vạn, anh chắc chắn mua được.”
“Hả?” Tạ Lê Thần nghiêng đầu … Cảm thấy không đáng tin, “Hơn mười vạn một phòng hay là tổng giá trị là hơn mười vạn?””Tổng giá trị hơn mười vạn a.” Vinh Kính cho Tạ Lê Thần xem hình, thiết bị lắp đặt rất khá, kết cấu phòng ốc cũng tốt.
“Không thể nào, phòng ở tốt như vậy sao lại bán rẻ thế được?” Tạ Lê Thần lấy tạp chí qua xem một chút, chỉ vào hình ảnh bị đánh dấu một vòng tròn có chữ X màu đỏ, viết một chữ “Hung” hỏi, “Cái này… Thỏ thỏ, có ý gì a?”
Vinh Kính nheo lại mắt, “Nhìn không ra sao? Rẻ như vậy chắc chắn là có nguyên nhân nha… Bởi vì là nhà ma đó!”