Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 25: Thỏ phiền muộn


Đọc truyện Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng – Chương 25: Thỏ phiền muộn

Ai muốn giết Vinh Kính?!

Đáp án cho vấn đề này kỳ thực không khó tìm — có quan hệ tới Tạ Lê Thần, chắc chắn!

Đầu tiên, thân phận Vinh Kính là bí mật, hầu như không ai biết! Thứ hai, Vinh Kính mới đến thành phố này chưa được bao lâu, toàn bộ các mối quan hệ đều là từ Tạ Lê Thần mà ra.

Nhưng mà có một điểm rất kỳ quái, bom vì sao lại nổ vào lúc đó?!

“Quả bom ấy là khống chế thủ công!” Sara chỉ chỉ xác bom, “Là loại bom dùng nút khống chế! Nhấn một cái là nổ.”

“Vậy kỳ quái thật!” Vinh Kính nghe thấy không đúng, “Vì sao không chờ chúng tôi lên xe rồi ấn nút? Như vậy chúng tôi chết chắc rồi.”

“Hay là hắn chỉ muốn hù dọa cậu thôi?” Tạ Lê Thần còn ôm một chút tâm lý may mắn, vẫn không chịu tin có người muốn giết Vinh Kính.

“Dùng thuốc nổ TNT cho nổ một chiếc xe để làm tôi sợ?” Vinh Kính chỉ chỉ cái hộp Sara dựng xác bom, “Đừng quên, bên trong còn ba ống chưa nổ kìa, nếu không tôi chết chắc rồi!”

“Nói cách khác, đối phương không phải nhìn thấy nhóm Vinh Kính lên xe, mà là tính thời gian.” An Minh Nghĩa suy nghĩ một chút, “Kẻ đó thấy nhóm Vinh Kính đi ra, tính toán thời gian, nghĩ lúc đó bọn họ vừa lúc lên xe rồi!”

Vinh Kính rửa mặt xong thay quần áo, đến sô pha nằm xuống, ôm Bolt đi tới dụi dụi mình, “À… Có lẽ tôi hiểu rồi!”

“Kẻ đó ở trong trường quay?” Tạ Lê Thần nhíu mày, cũng chỉ có một loại khả năng như vậy thôi.

“Tôi xin đạo diễn nghỉ cùng anh rời đi sớm một chút, lúc đó bên cạnh không còn ai nữa, nói cách khác, không ai biết tôi lúc đó sẽ đi. Tôi đi tới chỗ anh kêu anh đi, anh lại đành hanh nói không đi, từ lúc đó đến khi tôi đi ra ngoài, xe bị nổ, trước sau có chừng khoảng 10 phút.”

“À…” An Minh Nghĩa thâm sâu nhìn thoáng qua Tạ Lê Thần — đành hanh?

Tạ Lê Thần rõ ràng thấy được trong mắt ông hiện lên hai chữ “trừ điểm”, mí mắt kéo giãn.”Nếu như trong thời gian đó đi gắn bom, sau đó chuẩn bị kíp nổ, vậy là hợp lý nhất. Nhưng hắn ấn nút quá sớm, nếu như chờ thêm cỡ năm phút, như vậy tôi đã lên xe, hẳn là đã chết không thể nghi ngờ — đương nhiên, đây là giả thiết đối với kẻ cài bom, bởi vì tôi trước khi lên xe nhất định sẽ kiểm tra một lần.

“Thế nên vì sợ bị cậu phát hiện.” Tạ Lê Thần nhíu mày, “Nên muốn nhằm lúc cậu tới gần xe nhất cho phát nổ.”

“Cũng có thể…”, An Minh Nghĩa giơ tay nhẹ nhàng mà đẩy kính, sâu xa nói, “Là muốn khiến Tạ Lê Thần thấy!”

Sau đó, lại thêm một ánh mắt trừ-điểm, Tạ Lê Thần oan ức, “Thế nhưng nói cách khác, là cháu cứu thỏ Vinh a!”

“Thỏ Vinh?” An Minh Nghĩa trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ, hỏi, “Cậu làm sao biết khi còn bé biệt danh của nó là Thỏ Nhỏ? Đó là bí mật của chúng tôi, ngay cả cái này mà nó cũng nói với cậu sao?”

Lập tức, thấy trong mắt Tạ Lê Thần hiện lên một tia hứng thú và đắc ý — À… Thỏ a!

Vinh Kính muốn ngăn An Minh Nghĩa đã không kịp nữa, xong rồi, sau này cái biệt danh anh mất bao công sức mới thoát khỏi lại bị dùng tiếp rồi!


Tạ Lê Thần quan sát thần sắc An Minh Nghĩa, không biết chú ấy sẽ nhìn điệu nhảy thỏ thành cái dạng gì, có thời gian thích hợp thử một chút vậy, nếu như chú ấy thích… Như vậy dâng nó lên hẳn là sẽ có điểm cộng!

Quả nhiên, thấy Vinh Kính tàn bạo liếc mắt trừng, Tạ Lê Thần trong lòng hiểu rõ, có thể lợi dụng a, đoạn video điệu thỏ!

“Khụ khụ.” Vinson cắt đứt giao lưu ánh mắt phức tạp của các bên, “Nói cách khác, lúc đó kẻ muốn giết Vinh Kính, ở ngay cạnh Tạ Lê Thần? Có thể là sát thủ gì không?”

Vinh Kính lắc đầu, Sara cũng nói, “Black Spider không có người đánh bom cục đồ ăn như thế đâu, kiểu này giống như tác phẩm sinh viên, không phải là fan cuồng gì chứ?”

“Lúc đó bên trong trường quay có rất nhiều người.” Tạ Lê Thần gãi gãi đầu, gọi điện thoại hỏi Tào Văn Đức, “Có đầu mối không?”

Tào Văn Đức cũng có chút bất đắc dĩ, “Cảnh sát đến điều tra rồi, bất quá khả năng tra ra đầu mối không cao… Đúng rồi Lê Thần, có thể là người kia đã trở lại không?”

Tạ Lê Thần nhíu mày, “Không phải chứ?”

Vinh Kính ở bên cạnh dán tai vào điện thoại nghe, hiếu kỳ hỏi Tạ Lê Thần, “Người kia là ai?”

Tạ Lê Thần còn chưa nói, điện thoại di động đã bị Vinh Kính giằng qua, “Văn Đức? Anh có đầu mối sao?”

Cử động lơ đãng này của Vinh Kính, khiến An Minh Nghĩa hơi nhíu nhíu mày — Vinh Kính có vẻ rất quan tâm Tạ Lê Thần a! Quả nhiên là có kích động!

Sara vẫn giữ vẻ mặt mỹ hảo, “Đây là tuổi trẻ a, đây là cuộc sống!

“Là thế này, trước đây từng có một ít vụ fan cuồng gây náo loạn nhằm vào Lê Thần!” Tào Văn Đức nói với Vinh Kính, “Trong đó có một người vô cùng cuồng, cô ta trước đây từng là một trợ lý của Lê Thần, tên là Kỷ Nhu, một cô ả rất điên cuồng, quả thực si mê Lê Thần đến chết đi sống lại. Lê Thần khi đó tổng cộng có ba trợ lý, ngoại trừ cô ta, còn có hai người, một người thì lớn tuổi, một người nữa là cô bé Đồng Linh. Người lớn tuổi kia chủ yếu phụ trách bên ngoài, săn sóc cuộc sống của Lê Thần là hai cô gái đó. Kỷ Nhu bởi vì đố kị Lê Thần cười cười với cô bé kia, nên giết chết cô ấy!””Hả?” Vinh Kính giật mình không ngớt.

“Thế nhưng sau đó chứng cứ không đủ, pháp viện chỉ phán là ngộ sát, ở tù 7 năm. Thi hành án hiện tại đã được 4 năm.” Tào Văn Đức có chút lo lắng, “Tôi có tìm người đi thăm dò, cô ta bởi vì trong ngục biểu hiện tích cực, trước đó không lâu nộp đơn bảo lãnh ra tù trước!”

“Chờ chút.” Vinh Kính không hiểu, “Cô ta là một người phụ nữ… có thể hối cải làm lại cuộc đời thì sao? Phụ nữ giống nhau thường không thích sử dụng bom.”

“Đó là một ả Biến thái!” Tào Văn Đức cũng rất bất đắc dĩ, “Lúc cô ta bị giải vào tù, một mực hét, Lê Thần là của cô ta, không ai có thể thay đổi!”

Vinh Kính nghe xong hung hăng liếc mắt trừng Tạ Lê Thần, “Ngụy quân tử trêu hoa ghẹo nguyệt bội tình bạc nghĩa không ra thể thống gì!”

Tạ Lê Thần đảo hai mắt, “Tôi có đâu? Là cô ta đơn phương tình nguyện!”

“Phụ nữ đơn phương tình nguyện đều là do đàn ông trêu chọc!” Vinh Kính tư tưởng rất bảo thủ, “Tạ Chủng Mã!” (ngựa đực họ Tạ)

Tạ Lê Thần tức giận đến lệch mũi, “Con mắt nào của cậu nhìn ra ông đây là ngựa đực ? Ông đây ngủ cùng một giường với cậu lâu như vậy, có từng ngựa đực cậu lần nào chưa?!”


Tạ Lê Thần nói vừa dứt lời.

Thấy An Minh Nghĩa không thể tin được nhìn về phía cái giường lớn hình đôi môi cách đó không xa trong phòng ngủ– thế mà đã chung chăn gối rồi!

Vinh Kính cũng thẹn quá thành giận, “Muốn ngựa đực cũng là tôi ngựa đực anh, cục đồ ăn nhà anh!”

“Này!”

Đầu kia điện thoại Tào Văn Đức không thể nhịn được nữa rống to một tiếng, “Hai người chờ tôi nói xong rồi hãy ngựa đực được không!”

Vinh Kính và Tạ Lê Thần không nói được gì.

“Tảo Thần cứ ở lại chỗ tôi trước!” Tào Văn Đức nói, “Hai người cần cảnh sát bảo vệ không?”

“Không cần.” Vinh Kính lắc đầu, bên này có nhân viên chuyên nghiệp bảo vệ, hơn nữa Philips còn đang ở đây, có cảnh sát không tiện.

“Tin tức về cô ả kia tôi tiết lộ cho cảnh sát, để bọn họ truy nã cô ta nhé?” Tào Văn Đức đề nghị.

“Ừm… Anh cố gắng đừng làm gì cả!” Vinh Kính nói, “Chúng tôi sẽ tự nghĩ biện pháp.”

Tào Văn Đức cũng không có hỏi nhiều, dựa theo sức chiến đấu cường đại thái quá của Vinh Kính, cùng với vừa nãy biểu cảm các cảnh sát thu thập tàn cục giữ kín như bưng, anh ta biết, Vinh Kính địa vị chắc chắn không nhỏ… Vì vậy, Tào Văn Đức dặn một câu, “Mọi sự cẩn thận!” rồi cúp điện thoại.

“Ta sẽ tạm thời ở chỗ này bảo vệ con.” An Minh Nghĩa tháo kính xuống một tay xoa xoa đầu lông mày, tay kia đan vào tóc.

Vinh Kính gãi gãi đầu, hơi khó chịu, “Không cần!”

“Là ý của Kolo.” An Minh Nghĩa lười biếng nói, “Ông ấy chủ yếu chỉ nghĩ phải bảo vệ Thái tử Philips an toàn, bất quá vừa rồi có tin tốt, nội chiến đã tiến vào giai đoạn kết thúc, loạn đảng đã bị bắt giữ.”Philips rõ ràng thở dài một hơi, cùng Vinson liếc mắt nhìn nhau, đều thật vui mừng, hỏi, “Bao nhiêu người thiệt mạng?”

An Minh Nghĩa cười lấy ra một phần tài liệu, “Thương vong của bình dân bách tính đã khống chế rất tốt, bất quá khi cậu về nước hậu hẳn là còn có chuyện phải làm, nói chung tàn sát không thành công, toàn bộ những kẻ mưu toan giết người bị tử hình ngay tại chỗ.”

Philips gật đầu, nhận tài liệu xem.

Tạ Lê Thần ở một bên thấy được, nhẹ nhàng nhướn mày — u? Tiểu quỷ này cũng có chút dáng vẻ quốc vương nhỉ, thế này coi như là ưu quốc ưu dân sao?

Vinh Kính nhìn sô pha, nghĩ sô pha cũng đủ chỗ ngủ, đều tại cái tên ngu ngốc Tạ Lê Thần, lần trước vứt cái giường lớn kia đi.


Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính giống như không vui, đi tới bên giường cầm lấy điện thoại, “Văn Đức, cậu đừng quan tâm cái gì mà biến thái, trước tiên đặt cho anh hai cái giường lớn đến đây.”

Tất cả mọi người nhìn y.

“Ừ, muốn loại tốt nhất, hai cái lớn, đưa vào phòng khách, rồi giúp anh kiếm mấy bộ bình phong tới, hai ngày sau gọi người đến thu hồi.” Nói xong, Tạ Lê Thần cúp điện thoại, quay đầu lại, thấy Vinh Kính tựa trên sô pha trên tiếp tục đùa giỡn Bolt, thế nhưng khóe miệng hơi hơi nhoẻn.

Tạ Lê Thần nở nụ cười, hài lòng rồi sao?

Ngẩng đầu, thấy An Minh Nghĩa híp mắt nhìn mình, ánh mắt đó — cộng điểm?

Chạng vạng, Tào Văn Đức đưa giường tới, thấy lại thêm hai người, hơn nữa nghe nói lại là thân thích, cũng có chút không nói được gì.

Tạ Tảo Thần đột nhiên chọc chọc Tào Văn Đức, nghiêm túc hỏi, “Văn Đức này, thân thích của đại ca sao em không biết nhỉ?”

Mọi người không nói được gì.

“Khụ khụ.” Tạ Lê Thần nhìn thời gian, phái Tào Văn Đức rời đi, “Hai người sớm một chút trở về đi.” Nói rồi, nhìn An Minh Nghĩa, ý bảo ông phái người bảo vệ.

An Minh Nghĩa lại cộng điểm cho y, tìm mấy người của Kolo, bảo hộ Tào Văn Đức và Tạ Tảo Thần về nhà, đảm bảo an toàn. Dù sao bọn họ cũng là người nhà của Tạ Lê Thần, mà Tạ Lê Thần hiện nay đang là CROW mới tuyển đắt giá nhất.

Cơm tối là Sara làm, mì xào thịt sợi trứng gà và bắp cải.

Nghe nói là món tủ của ông ấy, nấu cả một nồi lớn, mùi thơm xông vào mũi, Vinh Kính đã lâu không ăn rồi, đói đến mức dạ dày kêu liên tục.

Philips cũng thấy thật thần kỳ, là cái gì thơm như vậy?

Cuối cùng Sara còn nấu một nồi canh, hơi cay, mỹ vị ra lò.

Mọi người giành nhau ăn, khen không dứt miệng.

Tạ Lê Thần ăn xong rồi liền cướp của Vinh Kính, hai người lại lâm trận trên sô pha, cuối cùng Sara phải nấu thêm hai tô, mới nhét đủ cho hai thùng cơm kia.

Ăn xong, mọi người tiếp tục làm việc của mình.

Vinh Kính bị thương cũng không quên lăn qua lăn lại Tạ Lê Thần, bắt y luyện mấy bộ chiêu thức, chỉ dùng để đối phó Jeff.Tạ Lê Thần luyện toát hết mồ hôi, “Thỏ thỏ, lúc quay chỉ đánh mấy chiêu mà thôi, làm gì cần luyện khổ cực với nhiều chiêu thức như vậy?”

“Anh muốn thắng đẹp phải luyện tập thêm!” Vinh Kính nghiêm túc nói, “Jeff khó đối phó, thua rất mất mặt!”

Tạ Lê Thần trong ngực nói thầm, thỏ thích sĩ diện!

An Minh Nghĩa vẫn ở một bên quan sát Vinh Kính và Tạ Lê Thần, ông cũng không thích nói nhiều, Tạ Lê Thần có chút đổ mồ hôi, đoán không ra vị baba thỏ này đang suy nghĩ cái gì.

Bóng đêm rất nhanh phủ xuống, bốn phía rèm cửa sổ đều bị kéo lên, Philips và Vinson ghé vào trên giường xem văn kiện quốc nội gửi tới. Sara tiếp tục bận rộn không biết đang nghiên cứu cái gì, có lẽ là có liên quan đến bom, làm một hồi lại nhìn máy tính.


Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên. Vinh Kính nhìn thoáng qua điện báo, phát hiện là dãy số lạ, búng tay với Sara.

Sara mở thiết bị ghi âm điện thoại đã lắp đặt xong, gật đầu với y.

Vinh Kính tiếp điện thoại, “Alo?”

Điện thoại đầu kia không có tiếng, thế nhưng Vinh Kính cảm giác được — có người!

Sara đã bắt đầu truy lùng vị trí điện thoại, thế nhưng nhìn dãy số, hẳn là dùng điện thoại công cộng gọi tới … Thời đại giờ rồi, còn được bao nhiêu người đi dùng buồng điện thoại công cộng nữa?

Vinh Kính nhíu mày muốn truy hỏi, Tạ Lê Thần lại giơ tay nhận điện thoại, ngồi xuống bên người anh, choàng tay ôm vai anh, ấn loa ngoài, “Ai vậy?”

Người đầu kia nghe thấy Tạ Lê Thần nói bỗng nhiên mở miệng, “Người kia là ai?”

Giọng có dùng máy biến thanh, có chút quỷ dị.

Tạ Lê Thần ngẩn người, cười hỏi, “Người kia nào cơ?”

“Người vẫn đi theo bên cạnh anh, có thể khoa tay múa chân với anh là ai a?!”

Vinh Kính phồng má — có sao?!

Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, nhướn mày với Vinh Kính — có muốn khiêu khích hay không?

Vinh Kính thấy đầu tiên phải phân biệt rõ đối phương là nam hay nữ, gật đầu giơ tay làm một dấu ok với Tạ Lê Thần –phân rõ nam nữ đã!

Tạ Lê Thần lộ ra nét cười xấu xa, “Còn là ai nữa? Đương nhiên là người quan trọng rồi!”

Đầu kia không ai nói, thế nhưng tiếng hô hấp càng ngày càng ồ ồ.

“Anh nói bậy…”

“Tôi không nói bậy, chúng tôi hiện tại đang ở âu yếm nha!” Nói rồi, Tạ Lê Thần dùng ngón tay chọc thắt lưng Vinh Kính, Vinh Kính đám y một cái.”

“A…” Tạ Lê Thần hít ngược — cậu đấm mặt tôi a?!

Vinh Kính cũng thấy mình phản xạ có điều kiện hơi qu , nhanh chóng vươn qua xem, may là không lưu lại vết bầm mắt, nếu không phiền phức rồi.

Thế nhưng động tĩnh bên này cộng hưởng vào nghê thật giống như thực sự đang âu yếm, người đầu kia điện thoại trong nháy mắt bùng nổ.”Anh dám phản bội tôi… Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn yêu anh mà anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn! Tôi vì anh nỗ lực biết bao nhiêu anh biết không? Anh dám phản bội tôi, tôi sẽ giết hai người, giết hai người!” Người kia nói xong, rầm một tiếng nặng nề cúp điện thoại.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau — là nam!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.