Đọc truyện Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha – Quạ Đen Quạ Trắng – Chương 1: Nhiệm vụ đặc biệt
“Cắt! Lê Thần, diễn rất hay!”
Giám sát trước màn hình, đạo diễn và các nhân viên liên quan đến buổi quay đều vỗ tay, Tạ Lê Thần diễn vai sát thủ biến thái quá đúng nghề rồi, đoạn phim hôm nay là diễn cảnh nội tâm y khi giết người. Nữ bạn diễn với y hẳn là đã bị dọa, oa oa khóc lớn, đạo diễn vừa hô cắt cô liền chạy mất hút.
Từ sau khi đóng cảnh đó, cô gái này cạch không dám nói chuyện nhiều với Tạ Lê Thần nữa, đồng thời quyết định sau này nếu thấy người kia thì đi đường vòng… Nói không chừng thực sự là biến thái.
Tạ Lê Thần lười biếng đi tới bên sàn ngồi xuống, đợi quay cảnh tiếp theo, trợ lý trường quay đi tới, “Anh Thần, có người tìm anh.”
“Hả?” Tạ Lê Thần hơi nhướng mày, giống như còn chưa thoát ra khỏi vai diễn biến thái cuồng giết người kia, liếc mắt nhìn nhìn người trợ lý. Một đôi mắt đen thâm thúy của Lê Thần, người trợ lý nhìn liền cảm thấy phía sau lưng túa ra khí lạnh, nhanh chóng nói, “À… Có người tìm anh.”
“Ai?” Tạ Lê Thần không nhịn được, đạo diễn và nhân viên trường quay đang làm việc ở bên cạnh cũng nói, “Đang bận, fan fiếc gì đó thì kêu ra bên ngoài chờ, nếu liên quan công vệc thì gọi điện cho người đại diện.”
“A… Không phải, người đó nhờ em đưa cái này cho anh Thần.” Trợ lý từ trong túi lấy ra một tấm card đưa cho Tạ Lê Thần. tấm card thuần trắng, mặt trên in hình một con quạ. Con quạ rất đặc biệt, giống như là một con màu trắng và một con đen tương hỗ chồng lên nhau mà thành.
Tạ Lê Thần nhận tấm card liền nhếch một bên khóe miệng mỉm cười. Bên đoàn quay phim còn đang định can thiệp, đã thấy y khoát tay chặn lại, nói một câu với đạo diễn, “Cơm nước xong rồi diễn tiếp đi.” Nói xong, đứng lên đi, hỏi người trợ lý, “Người đang ở đâu?”
“Đang chờ tại phòng nghỉ của anh.”
Tạ Lê Thần gật đầu, nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo —— một mình y đi là được.
Tất cả nhân viên trường quay đều nhìn đạo diễn, “Đạo diễn, làm sao bây giờ a? Buổi sáng chỉ mới quay được một cảnh.”
“Còn có thể làm sao bây giờ, chờ thôi.” Đạo diễn tức giận cũng bỏ đi.
Mấy người diễn viên phụ khe khẽ nói nhỏ.
“Không phải chứ, Tạ Lê Thần nói gì nghe nấy a?”
“Không còn cách nào, người ta là siêu sao! Hiện tại còn ai có danh tiếng hơn anh ta chứ.”
“Chậc…”
Một tay đút túi, tay kia cầm tấm card, Tạ Lê Thần không nhanh không chậm đi tới cửa phòng nghỉ.
Cửa lớn phòng nghỉ mở ra, có một người đứng chỗ cửa sổ, đang nhìn phong cảnh ngoài cửa, thân hình cao ngất, thon dài.
Tạ Lê Thần đến gần, quan sát…
Đây chính là White Crow cùng y hợp tác theo lời bọn họ kia đó sao? Lúc ra điều kiện với những người đó, y chỉ có một yêu cầu, chính là White Crow, nhất định phải trẻ đẹp, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đưa một mỹ nữ đến, không ngờ lại gửi đến một chàng trai xinh đẹp.Càng đến gần, Tạ Lê Thần càng thoả mãn và hiếu kỳ.
Y thường xuyên qua lại trong giới showbiz, thấy qua vô số mỹ nhân, bất luận nam hay nữ đều có, nhưng chỉ vị White Crow này vẫn khiến y kinh ngạc không gì sánh được.
Nói về White Crow, chuyện này, kỳ thực là một kỳ ngộ nửa tháng trước của Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần sinh ra trong thế gia chuyên diễn xuất, trong nhà cha mẹ sớm qua đời, gia tộc lớn như vậy chỉ có mình y thừa kế, tài sản đồ sộ kinh người. Mà sở dĩ y trở thành ông hoàng màn ảnh danh tiếng tăm tầm quốc tế, chủ yếu là bởi vì y có một loại năng lực khác hẳn với người thường —— phục chế nhân cách.
Loại năng lực này là bẩm sinh. Tạ Lê Thần có thể dễ dàng mô phỏng trở thành bất luận người nào y từng tiếp xúc, tuy rằng tướng mạo bất đồng, thế nhưng hành vi, ngôn ngữ, thậm chí thói quen nhỏ nhặt cùng với hình thức tư duy, đều có thể mô phỏng độc nhất vô nhị. Mặt khác y còn am hiểu hoá trang, tài nghệ có thể so với nhà hóa trang ưu tú nhất.
Y đã từng chơi một trò vui, hóa trang giả thành hình dạng trợ lý của mình, đi đón vợ con của trợ lý tan tầm… Vợ của trợ lý thế mà không hề phát hiện kẽ hở, cứ thế sau đó hai người trợ lý cùng xuất hiện, cô vợ vẫn như cũ không phân biệt được thật giả, thiếu chút nữa tan cửa nát nhà. Thế nên hiện tại rất nhiều nhân viên công tác bên cạnh y gặp mặt chào hỏi đều có một thói quen, nhéo mặt đối phương, nhìn xem là thật hay giả.
Có kỹ năng như vậy, khiến y trong sự nghiệp diễn xuất mọi việc đều thuận lợi, bất quá Tạ Lê Thần có một đam mê, thích diễn nhân vật phản diện, không xấu không diễn. Dựa vào vẻ ngoài tuấn mỹ tà khí và hành động rất thật, diễn mấy vai bại hoại thường làm cho người ta hận đến xương mà cũng thích tận tủy.
Khán giả yêu thích y đều đặt cho y một biệt hiệu, gọi là Black Crow. Có người nói nhìn lâu vào y, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới loại chim đen đúa, thần bí khó lường đầy tai ương này —— chim quạ.
Nửa tháng trước, có mấy người cảnh sát hình sự quốc tế tìm được Tạ Lê Thần, giao cho y một phong thư màu đỏ, mở ra xem, là một phong thư mời, một nhân vật quan trọng nào đó muốn gặp y. Trên thư mời có hình một con quạ, nửa đen nửa trắng, giống như hai con quạ chồng lên nhau.
Tạ Lê Thần nhàn rỗi cũng buồn chán, liền đi gặp người kia, người nọ tên Kolo, một người có chút giống đạo diễn Spielberg.
Kolo chủ quản một tổ chức an ninh nghe nói là không thuộc về bất luận quốc gia nào, tên là CROW —— loài quạ.
Tạ Lê Thần thăm dò tính chất tổ chức này một chút, bọn họ chiêu mộ những người có năng lực đặc biệt, hoàn thành một vài nhiệm vụ đặc biệt phức tạp, cơ bản đều là đối với phó với tội phạm, mỗi lần hành động chỉ có hai người, một người là Black Crow, mang trong mình kỹ năng đặc biệt; một người là White Crow, tất cả đều là vệ sĩ thân thủ tuyệt kỹ.
Tạ Lê Thần chính là Black Crow mới được tuyển chọn, công việc của y rất đơn giản, lợi dụng kỹ thuật mô phỏng hơn người và hành động của y hoàn thành nhiệm vụ, không cần y giết người phóng hỏa, chỉ cần y đánh cắp một vài thứ trọng yếu gì đó, ví dụ như hợp đồng mua bán súng ống đạn được, bản chế tạo tiền giả, mấy viên kim cương nhuốm máu vì cướp đoạt phi pháp… Ê, chờ một chút.Lúc Tạ Lê Thần vừa nghe đến mấy cái này, cười nhìn Kolo, “Ông là đạo diễn sao? Đây là kịch bản mới hả? Nội dung phim cũng không tệ lắm.”
Đối phương cho y xem rất nhiều tư liệu, khiến y phải tin tưởng, tất cả đều là thật.
“Nếu như nhận công việc này, chúng tôi sẽ cấp cho anh thù lao hậu hĩnh, đương nhiên, chúng tôi hiểu rõ với bối cảnh của anh, cũng không hiếm lạ trước tài phú.” Thái độ Kolo nói với Tạ Lê Thần rất thành khẩn, “Thế nhưng công việc này có ý nghĩa trọng đại, có thể cứu rất nhiều người, chúng tôi mong anh sẽ suy nghĩ một chút. Mặt khác, chúng tôi sẽ phân một White Crow cho anh, phụ trách an toàn của anh và phụ trợ anh hành sự, người đó cũng sẽ là nhân tài ưu tú nhất.”
“Cứu người gì đó… Đối với tôi cũng không có bao nhiêu hấp dẫn.” Tạ Lê Thần ném hợp đồng lên trên bàn, “Tôi có thể trực tiếp gửi lương thực đến những nơi gặp nạn, đó cũng là cứu người.”
“Thế nhưng anh phải rất buồn chán.” Kolo không chút hoang mang nói, “Người thông minh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ buồn chán, công việc này rất kích thích, vô cùng thú vị, hơn công việc diễn xuất của anh rất nhiều.”
Tạ Lê Thần nhíu mày, hiển nhiên, bàn luận với người thông minh lại có chuẩn bị là dễ dàng nhất, Kolo đã sớm có hiểu biết sâu về mình rồi.
“Anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần ký kết hợp ước giữ bí mật là được.” Kolo thấy Tạ Lê Thần dao động, thừa thắng xông lên, “White Crow là nhân viên cảnh vệ chuyên nghiệp mà tổ chức chúng tôi huấn luyện, sẽ vô điều kiện nghe theo sự sắp xếp của anh đồng thời bảo vệ anh an toàn cả ngày 24 giờ, công việc của chúng tôi cũng không phải rất nhiều, thông thường một năm cũng chỉ có mấy vụ.”
“Ừm…” Tạ Lê Thần càng nghe càng thú vị, “Như vậy đi, tôi có thể cân nhắc, nhưng sẽ không lập tức đáp ứng các ông, chờ tôi chơi đùa một lần xem thử cảm giác thế nào, nếu như vừa thú vị lại kích thích đúng như lời ông, đương nhiên không ngại thử một lần.”
“Vậy thật sự là quá tốt!” Kolo giơ tay bắt tay Tạ Lê Thần, “Được rồi, về phía White Crow, anh có yêu cầu gì không?”
“Đương nhiên là có.” Tạ Lê Thần nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi cao thẳng, “Tôi muốn người đẹp! là người đẹp nhất.”
…
Vinh Kính vốn là cảnh sát hình sự, từng phá rất nhiều vụ án lớn, trong một lần hành động giả chết, sau đó được đưa đến một tổ chức bí mật.
Anh ở chỗ này nhận huấn luyện hai năm, tham gia vô số hành động mạo hiểm, trong thời gian đó anh từng ám sát mafia, nghĩ cách cứu viện chính khách, trải qua vô cùng hài lòng phong phú, thành tích cũng rất đáng nể.
Đến một ngày, anh được Kolo gọi đến, nhận được một thân phận mới —— White Crow.
Vinh Kính tất nhiên đồng tiếp thu, chỉ là thân phận Black Crow cùng anh hợp tác khiến anh có chút bất ngờ —— Tạ Lê Thần, Siêu sao nổi đình nổi đám.
Nhưng Vinh Kính dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp, đối với loại sắp xếp cấp bậc tối cao này không có ý kiến, có thể người này có năng lực nổi trội, diễn viên chỉ là ngụy trang thôi. Nhận được nhiệm vụ xong, anh thu thập hành lý, đứng dậy đi tìm Tạ Lê Thần.Vì vậy, hai người lần đầu tiên gặp, ở trong phòng nghỉ của Tạ Lê Thần.
Ánh thái dương vừa đúng lúc bao vòng quanh ngũ quan xinh đẹp của Vinh Kính.
Tạ Lê Thần thầm khen —— Kolo thật đúng là không lừa gạt mình, là nam giới, Vinh Kính đúng thật là mỹ nhân hiếm có! Chỉ có điều người này biểu cảm giống như bị đông cứng vậy, không nét tươi cười giống như một búp bê sứ… Nhưng mà, da thật đẹp a, phụ nữ cũng không có làn da đẹp như vậy.
Tạ Lê Thần trong óc nghĩ loạn thất bát tao đi tới trước mặt Vinh Kính, Vinh Kính tất nhiên đã quan sát y.
Càng nhìn anh thật ra càng khó hiểu, Vinh Kính nguyên vốn tưởng rằng Tạ Lê Thần là người được huấn luyện chuyên nghiệp rồi sau đó sử dụng thân phận một người diễn viên ngụy trang bản thân, nhưng giờ nhìn ra, người này căn bản là không giống nhân viên cảnh sát, chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng bình thường.
“Tên gì?” Tạ Lê Thần tựa ở bên cạnh bàn, từ trong túi trước móc thuốc ra châm.
Vinh Kính hơi nhíu mày, đi qua, giơ tay rút điếu thuốc từ trong miệng y ra, dụi tắt, ném vào thùng rác.
Tạ Lê Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn hành động của anh. Vinh Kính thì diện vô biểu tình nói, “Hút thuốc là hành vi dễ dàng bại lộ vị trí cơ thể nhất, bất luận là khói hay mùi thuốc đều dễ bị phát hiện, hơn nữa cái này cũng có hại cho sức khỏa, từ nay bỏ đi.”
Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, nhìn Vinh Kính không cử động.
“Tôi nghỉ ngơi ở đâu?” Vinh Kính trong tay xách vali hành lý, dùng ngữ điệu đông cứng nói, “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ bảo vệ anh an toàn cả ngày, cách anh ăn, mặc, ở, đi lại tôi đều phải kiểm tra qua trước, mong anh phối hợp.”
Tạ Lê Thần nhìn anh từ trong vali lấy một thứ ra, “Đeo cái này.”
Tạ Lê Thần nhận lấy, phát hiện là một chiếc nhẫn.
“Nó dùng để liên lạc, định vị toàn cầu, tiện cho tôi tìm anh, thế nên bất luận dưới tình huống gì cũng không được tháo xuống.”
Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lúc lâu, ra lệnh, “Đeo cho tôi.”
Vinh Kính nhíu mày, tự nhủ người này không tự đeo được sao? Nhưng anh từ trước đến nay không nói nhiều, trực tiếp đeo lên ngón giữa cho y…
“Ha ha.” Tạ Lê Thần đột nhiên cười, “Không ngờ rằng người đeo nhẫn cho tôi lại là nam giới.”
Vinh Kính trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh như băng nói, “Lúc nói chuyện với tôi cố hết sức không đùa giỡn, tôi phụ trách bảo vệ, không có nhiều thời gian nhận biết lời nói là thật hay giả.” Đang nói, điện thoại di động reo lên, anh tiếp máy nghe. Là Kolo gọi tới, hỏi anh tình huống cơ bản xong, nói anh đưa điện thoại cho Tạ Lê Thần.
“Alo?” Tạ Lê Thần tiếp điện thoại, trên mặt lộ ra nét cười hơi giảo hoạt, “Kolo, tôi và cậu ấy trong thời gian này, tôi là cấp trên của cậu ấy nhỉ? Cậu ta phải nghe lời tôi đúng không?”
Vinh Kính nhíu mày, “Chúng ta là hợp tác!”
Nhưng Tạ Lê Thần vẫn đùa dai lắc lắc điện thoại với anh, “… Ông chủ cậu nói là cậu phải nghe tôi.”Vinh Kính nhận điện thoại, “Kolo!”
“Vinh Kính, người này vô cùng quan trọng, cậu cố gắng nghe lời anh ta.”
“Nhưng anh ta căn bản là là một người thường!”
“Điều thứ nhất trong quy tắc của nhân viên cảnh vệ là gì?”
Vinh Kính trầm mặc một hồi, “Phục tùng mệnh lệnh, được rồi, tôi thỏa hiệp.”
…
Tạ Lê Thần đạt được mong muốn cười, giơ tay, “Tạ Lê Thần.”
Vinh Kính bất đắc dĩ, bắt tay y, “Vinh Kính.”
Tạ Lê Thần nhận điện thoại, chợt nghe Kolo hỏi y, “Thỏa mãn với White Crow chứ? Chúng tôi có thể đổi nhân viên, nhưng Vinh Kính là ưu tú nhất.”
“A, không cần, tôi rất thoả mãn.” Tạ Lê Thần trên dưới quan sát Vinh Kính đang kiểm tra an toàn bốn phía, chậm rãi nói, “Vô cùng thú vị… Ông gửi hợp đồng đến đây đi, chúng ta khi nào rảnh rỗi ký kết.”