Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 8


Đọc truyện Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa – Chương 8

“Lệ Công chúa” không phải là một viên kim cương bình thường. Đối với nhà họ Việt, lại càng không bình thường. Mẹ của cụ Việt, cũng là cụ bà của Việt Trạch, thật ra là người Nga trước thời Xô Viết, hơn nữa còn là hậu duệ của hoàng gia Sa Hoàng xưa kia.

Viên kim cương xanh “Lệ Công chúa” là bảo vật truyền qua nhiều đời của gia đình bà, qua mấy trăm năm, ý nghĩa của nó đã vượt qua giá trị thực rất nhiều.

Năm ấy, đương buổi loạn lạc, mẹ đẻ của cụ Việt còn đang mang thai, thì bị một phần tử tàn dư phản động trong và ngoài nước truy sát, cụ bà của Nghê Già là bạn thân của bà, đã hi sinh chính mình để cứu mạng bà, cũng xem là cứu mạng cụ Việt. Mà bà nội của Nghê Già Nghê Cẩn, thành mất mẹ từ thưở trong nôi.

Lúc đó, mẹ của cụ Việt đã trao lại “Lệ Công chúa” cho bà Nghê Cẩn, hứa rằng, nếu nhà họ Nghê sau này gặp phải bất cứ bất trắc nào, có bất cứ yêu cầu nào, con cháu nhà họ Việt đều phải hết lòng tương trợ.

Một viên kim cương quý giá như thế, vốn Nghê Già cũng không định lấy ra dùng.

Nhưng, kiểu hứa hẹn này, chỉ có khi cụ Việt còn sống, mới có hiệu lực. Thêm vài chục năm nữa, đời sau nhà họ Việt cũng chẳng còn tình cảm gì với viên kim cương này nữa.

Tuy rằng nhà họ Việt danh giá, thế hệ sau tất nhiên sẽ tiếp nối di huấn của thế hệ trước, nhưng đến lúc ấy, không có tình cảm rót vào, chỉ còn lại hứa hẹn khô khan, rồi cũng chỉ tạo thành cảm giác hèn mọn khi cúi đầu cầu xin người mà thôi.

Hơn nữa, Mạc Doãn Nhi ở nhà họ Nghê nhiều năm như thế, biết ý nghĩa quan trọng của viên kim cương này, cô ta đã sớm để ý nó. Bây giờ mẹ và em trai đều hướng về cô ta, Nghê Già đề phòng được chốc lát, cũng không phòng được cả đời.

Vậy chẳng thà lấy ra dùng luôn đi.

Dù sao, công ty năng lượng của Ninh gia cũng là nhờ thời cơ này mới phát triển được ngành năng lượng thay thế của họ, không chỉ phát triển đến mức cạnh tranh được với Hoa thị, mà sau này còn có thế thâu tóm được Hoa thị lúc ấy đã suy tàn.

Cho nên, hạng mục MP, cô chắc chắn phải nắm bắt.

Cụ Việt nghĩ một lát, không hỏi mục đích của cô, chỉ nói: “Quyên viên kim cương này đi không tiếc sao?”

Nghê Già bình thản: “Cháu chỉ muốn ông mua viên kim cương này thôi. Nó đối với ông là bảo vật vô giá, nếu đem đi bán đấu giá, ông sẽ thấy tiếc lắm. Nhưng với cháu, nó cũng chỉ là một viên kim cương bình thường thôi, chỉ cùng lắm là làm cháu càng nhức đầu…”


Cụ Việt không cho rằng cô hỗn, mà ngược lại còn thấy cô thật sự rất đáng mến, hơn nữa, cụ bị câu cuối của cô chọc cười, thoải mái cười ha hả.

Vẫn không có cảm xúc gì, Việt Trạch ngước mắt lên nhìn cô một chút, chỉ chớp mắt một cái.

Cô thật đúng là gì cũng dám nói!

Cụ Việt cười xong, lại hỏi: “Tiền đó dù sao cũng là quyên cho đi, sao lại nâng giá cao như vậy? 200 triệu, đâu ít ỏi gì đâu! Lại nói, nếu cháu muốn hấp dẫn sự chú ý của ta, bản thân viên kim cương này cũng đủ! Không cần yết giá cao như vậy!”

Nghê Già mỉm cười, nụ cười này, đường nét thanh lệ lập tức tỏa ra hào quang ngạo khí thản nhiên: “Bởi vì, cháu muốn hấp dẫn, sự chú ý của tất cả mọi người!”

Cô biết, trước mặt một người từng trải như cụ Việt, tốt nhất là nói câu nào cũng thẳng thắn, không nên giả bộ tỏ vẻ thế nào.

Cho nên, từ đầu đến cuối cô đều nói thật, không hề có chút gì giống như kệch cỡm, toàn thân vô tình tỏa ra khí thế:

“Cháu chỉ muốn để cho mọi người biết, một viên kim cương 5000 vạn của nhà họ Nghê, nhà họ Việt sẵn sàng bỏ ra 25000 vạn ra mua!”

Ý là cho mọi người xem, nhà họ Việt và nhà họ Nghê giao tình không bình thường, nhà họ Việt đồng ý làm hậu thuẫn của nhà họ Nghê.

Mua lòng tín nhiệm, chính là ý đó.

Cụ Việt đầy ẩn ý nhìn cô một cái, lại đột nhiên liếc Việt Trạch, người nào đó mặt trong như nước, sạch sẽ chẳng biểu cảm gì.

Cụ Việt tiếp tục nói: “Nhưng mà, 2000 vạn cơ đấy, Già Già nha đầu cũng ác quá!”


Cách gọi “Già Già nha đầu” của cụ khiến Nghê Già ấm lòng, hơi ngượng ngùng nói: “2000 vạn chỉ là một chuyến bay tư nhân của ông thôi ạ! Nếu để giá thấp, có khác nào không tôn kính với cụ bà ạ!”

Cô khéo léo giải thích, rồi nói tiếp, “Thế này cũng là có lợi cho nhà họ Việt đấy ạ! Hội từ thiện hôm nay, tất cả mọi người đều kéo giá vật quyên góp xuống. Tuy rằng tiền chênh lệch sẽ được chuyển vào tài khoản của quỹ Tích Thủy, đều là làm từ thiện cả, nhưng khó tránh khỏi làm người ta ấn tượng là quyên góp “hối lộ”. Nhìn thế nào cũng thấy nguồn tiền không sạch sẽ. Cho nên, viên kim cương của cháu giải quyết khó khăn cho ông nhé!”

“Ha ha ha, hay!” Cụ Việt tuy nghĩ nha đầu này có điểm giảo hoạt, nhưng quý nhất là cô rất thẳng thắn, không giấu giếm, làm bộ, cũng không tự cho mình là thông minh, cho nên, ông càng cười sảng khoái hơn: “Được rồi, vậy nghe lời cháu!”

“Có điều, ”Rồi ông cụ dừng một chút, thu lại miệng cười, “Cháu mang viên kim cương này ra, cũng phải nói một chút, yêu cầu là cái gì chứ?”

Nghê Già hít sâu một hơi: “Nghê gia muốn nhận hạng mục MAX POWER!”

“Có thể cho cháu!” Cụ nhẹ nhàng nói, có điều, đột nhiên, đổi hẳn cách nói,

“Tuy nhiên, Già Già nha đầu, trước hết ông nhắc cháu một câu, cá vàng ăn no thì chết. Nếu là ba bốn năm trước, tập đoàn Hoa thị hoàn toàn có khả năng nhận được Max Power, nhưng mấy năm gần đây, Hoa thị hao hụt nhân tài, kết cấu kinh doanh không hợp lý, sản xuất không đủ, tài chính cũng có vấn đề. Nếu như cố miễn cưỡng nhận hạng mục lớn quá, nhỡ có ngày một phân đoạn xảy ra vấn đề thì không cứu được. Hoa thị sẽ đổ vỡ toàn bộ!”

Cụ nói nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng trong giọng nói: “Cho nên, nha đầu, hiện tại quan trọng nhất, không phải là ông có giao hạng mục này cho nhà cháu làm hay không, mà là, các cháu nhận được hay không! Ông không hy vọng, giúp nhà cháu có hạng mục này lại thành hại tập đoàn của nhà Nghê hóa phá sản!”

Nghê Già mặt trắng đi, nhưng không có vẻ gì hoảng loạn, trấn định mỉm cười: “Cháu biết, Max Power đến thời điểm khởi động còn 15 tháng. Cho nên, cháu muốn xin, không phải là xin ông giao Max Power cho Hoa thị ngay lập tức, mà là mong, ông có thể chờ cháu mười ba tháng nữa. Cháu,” Nghê Già hít sâu một hơi, nhấn từng chữ trịnh trọng nói: “Cháu, em trai, cũng như bà nội, người nhà họ Nghê chúng cháu, sẽ có thể trong vòng mười ba tháng, thay đổi tập đoàn Hoa thị! Mười ba tháng nữa, Hoa thị nhất định có khả năng nhận Max Power!”

Nghe cô nói, cụ Việt cũng hoảng, ông nhìn thấy trong mắt cô gái 19 tuổi này là một niềm tin chưa từng thấy, trong chốc lát bỗng nhiên hồi tưởng lại thời đại cách mạng hào hùng mà ai ai cũng đầy hăng hái ngày xưa.

Ông yên lặng hết mười giây, mới cười to: “Ha ha, quả đúng là con cháu nhà họ Nghê! Ha ha ha!”


Những lời này làm Nghê Già trong lòng chấn động, đánh giá như vậy, chính là “Lệ Công chúa” mà cô trông đợi!

Hóa ra bà nội nói rất đúng, làm người khác đồng ý với mình, không phải là đón ý hùa theo người khác, mà là thẳng thắn tự tin làm chính mình!

Nghê Già nghĩ vậy cũng ấm lòng, vô thức, nở một nụ cười hồn nhiên, kiên cường mà tự tin, tràn đầy nhiệt huyết tiến về phía trước. Trong giây phút ấy, khuôn mặt xinh đẹp được nụ cười tinh khiết thắp sáng!

Việt Trạch lơ đãng ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy nụ cười xán lạn đầy sức sống như hoa mùa hạ, ngưng thần một giây, rồi mới nhàn nhạt mà quay đi.

Cụ Việt nhìn cô, đôi mắt đầy nếp nhăn cũng ẩn ẩn ý cười, đột nhiên nói: “Lát nữa, điệu mở màn, cháu và Việt Trạch cũng nhảy đi!”

Đột nhiên!

Nghê Già cả kinh, bất động thanh sắc liếc Việt Trạch, lần này, trên mặt của hắn cũng xuất hiện cảm xúc, đó là —

Hơi chút xíu nhíu mi.

Tâm trạng Nghê Già chùng xuống, suy nghĩ trong đầu tràn ngập hiện ra, cô nhanh chóng xử lý, cướp trước lúc Việt Trạch kịp mở miệng, đã bình tĩnh mà nói:

“Ông ạ, tuy là cháu đang cố gắng học, nhưng mà, cháu khiêu vũ, không phải là tốt! Miễn cưỡng thì cũng nhảy được, nhưng thân phận cháu bây giờ, còn rất khó nói, không để mọi người tiếp nhận được ngay, cho nên, cháu mong lần đầu tiên khiêu vũ trước công chúng, phải là hoàn mỹ. Dù sao, sau này mọi lời nói cử chỉ của cháu để sẽ đại diện cho hình tượng của Nghê gia.”

Cô nói xong, cụ sẽ càng nghĩ cô là biết đạo lý, hiểu đúng mực, nhưng mà, Nghê Già phát hiện, mình nói hớ.

Bởi vì, Việt Trạch mắt lóe lên, trong mắt có một ý cười vô cùng cổ quái và thâm thúy, hơi hơi trào phúng.

Đúng thế, lời nói cử chỉ của cô đại diện cho hình tượng của Nghê gia, nhưng vừa mới 10 phút trước cô còn phát biểu với bạn học là “Mình cũng sẽ bỏ tiền thuê gái hạng bét, tìm bạn trai của các bạn bây giờ, hoặc là sau này, từng người một, ngủ một lần!” Nói xong còn đổ Black Marie lên đầu bạn học.

Nghê Già quýnh lên, rất xấu hổ, tất nhiên cô không hối hận cách xử lý Diêu Phỉ, nhưng mà, cô hối hận là mình làm hơi khoa trương quá.


Nhưng cụ Việt không phát hiện điều này, chỉ khen Nghê Già vài câu, rồi nói đùa để cho cháu trai có chỗ mà leo vào: “Vậy không miễn cưỡng cháu, coi như Việt Trạch nợ cháu một điệu vậy!”

Việt Trách liếc ông nội, rất không biết làm sao, không cần ông tạo thêm phiền cho cháu chỉ để giải vây đâu được chứ?

Nghê Già vui mừng, vừa hay, cô đã sớm nghĩ đấy, không ngờ, ông đã nói trước rồi, vậy nên nhân cô hội, tỏ vẻ người vừa từ chối rất áy náy mà nói: “Sắp tới, tôi và em trai tôi sẽ mở tiệc sinh nhật. Đến lúc đó, Việt Trạch có thể cùng nhảy mở màn với tôi được không?”

Thực ra thì, cô vô cùng cần Việt Trạch xuất hiện ở tiệc sinh nhật của cô, mà nếu nhảy mở màn với cô, thì càng hay. Vì tiệc sinh nhật 19 tuổi cũng chính là lần ra mắt công khai đầu tiên của cô, nếu cháu trai nhà họ Việt trợ giúp cô, thì sự tôn trọng của mọi người và sự nổi bật của chính cô cũng được tăng lên.

Kiếp trước, tiệc sinh nhật 19 tuổi của cô, Việt gia chỉ có một cô cháu gái con chú con bác đến, mà Ninh Cẩm Niên do bà nội mời tới nhảy mở màn với cô hoàn toàn sa vào ôn nhu hương của Mạc Doãn Nhi, quên hết mọi việc phải làm.

Nghê Già nói xong, có chút khẩn trương, mắt đưa qua lại giữa Việt Trạch không có biểu cảm gì và ông cụ cười ôn hòa.

Việt Trạch không nói gì, nhưng ông thì trả lời rất nhanh: “Được, có thế! Lúc đó Việt Trạch sẽ đến!”

Việt Trạch:…

Nghê Già lập tức nói cảm ơn, như thể rất sợ Việt Trạch kháng chỉ.

Phản ứng quá mức nhanh này, lại làm Việt Trạch lành lành liếc cô.

Nghê Già tâm tình rất tốt, mục tiêu đề ra hôm nay đều hoàn thành xong, hơn nữa còn thêm vận may hơn dự kiến, cô nói vài câu với ông nội Việt, rồi mới lấy lý do còn bạn ở ngoài, đi ra trước.

Bước ra ngoài, lòng bàn tay Nghê Già ướt sũng mồ hôi lạnh.

Nghê Già vừa đi, cụ Việt liền quay đầu nhìn Việt Trạch, cười: “Không biết Nghê Già nha đầu thì có hay gì không, nhưng mà, mục tiêu của bà Nghê, chỉ sợ, là cháu đấy!”

Việt Trạch không có cười, mím môi mỏng, rõ ràng là, không có hứng thú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.