Đọc truyện Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản be – Chương 127: Bán Thần
Khi Tô Tô chạm vào hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy như bị lửa đốt bị thương, thu tay lại.
Đồ Thần nỏ cảm nhận được nỗi lòng của chủ nhân, bay ra ngoài, ngăn ở trước mặt mọi người.
Đừng nhìn, nàng đừng nhìn!
Nỏ màu đen bên trên có những tia sét, không địch hay bạn quét quang ra.
Có người kêu lên thống khổ, Tô Tô vội vàng lấy tay áo che khuất mặt, kết quả là trong nháy mắt người đã không thấy đâu.
Tô Tô cúi đầu nhìn tay mình “Tại sao có thể như vậy?”
Nàng đã chạm đến ngón tay của Đạm Đài Tẫn, lại có máu tươi.
Hắn đến cùng… là sao vậy.
Hổ yêu biến lớn, một mực chở Đạm Đài Tẫn chạy.
Đi theo Đạm Đài Tẫn đã lâu, Tẫn Hoàng từ trước đến nay luôn hào phóng, hổ yêu bên cạnh hắn một đường cọ tu vi.
Nó bình thường cũng không có rèn luyện cái gì, tại thời điểm này toàn thân đều là thịt mỡ.
Hổ yêu le lưỡi ra, mệt không thở nổi.
Đồ Thần nỏ vẫn đi theo nó, biến thành một mũi tên sắc bén, bỗng nhiên đâm vào cổ của nó, nó kêu lên một tiếng, kẹp chặt đuôi, thoáng liền tăng tốc, thân ảnh biến mất.
Đồ Thần nỏ theo sát nó.
Trí thông minh nó không cao, không biết thời điểm này nên tránh ở nơi nào, đành phải đem Đạm Đài Tẫn đưa đến chỗ lúc trước sư tôn nhặt được hắn.
Nghĩ đến nơi đó chính là sông Quỷ Khóc âm trầm, hổ yêu rùng mình một cái.
Đạm Đài Tẫn rơi trên mặt đất.
Y phục hắn đã vỡ vụn, hiện lên lòng ngực tái nhợt gầy đến kinh người, dấu vết ác quỷ dữ tợn.
Vết nứt màu đỏ uốn lượn trên thân thể hắn, như một xác chết.
Vết rách đem cả người hắn nứt ra, ngón tay hắn gắt gao bấm xuống đất.
Cả người hắn như bị phân hủy, mu bàn tay phân hủy rồi lại mọc lại lành lặn, lặp đi lặp lại, dần dần thành một huyết nhân* (người máu) giống y như năm đó Triệu Du nhặt được hắn.
Hắn giống như từ trong sông Quỷ Khóc đi ra, chỉ có đầu khớp xương mang một ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Trăng không biết đã lên từ lúc nào, ánh trăng vào mùa đông như mang theo cảm giác lạnh lùng nhìn xuống hắn.
Bóng đêm dày đặc.
Xung quanh Mị Quỷ ngo ngoe muốn động.
Đạm Đài Tẫn biết, hắn hiện tại rất là yếu ớt người đến có thể tùy ý chém giết hắn, nếu như đại yêu mà đến hắn không hề có lực phòng thủ.
Không thể chết, không thể chết.
Ngón tay Đạm Đài Tẫn bám vào bùn đất.
Bò đến phía trước từng chút từng chút.
Hổ yêu hoàn toàn không dám đụng vào hắn, hắn hiện tại chạm vào một cái là vỡ vụn, chỉ có thể nhắm mắt mà đi theo phía sau hắn, đề cao cảnh giác, cắn chết những yêu vật ngấp nghé hắn.
Đạm Đài Tẫn không biết bò bao lâu, bò vào một sơn động, hắn nằm rạp trên mặt đất.
Mặt đất lạnh lẽo sát bên gương mặt hắn.
Trời sắp sáng, đứa bé đi kiếm củi ở nhân gian đi qua, la lên: “Quái vật, ở đây có quái vật”
Những hạt sạn bị ném vào.
Hổ yêu không nhịn được xông tới, đem bọn nó dọa chạy đi.
Một âm thanh mông lung âm trầm vang lên
“Hối hận không? Đây chính là cái giá cho việc ngươi đi Minh giới xuống sông Quỷ Khóc để tìm nàng năm trăm năm”
Thời gian, nhanh như vậy liền qua năm trăm năm.
“Những người tu tiên kia hiểu lầm ngươi, phàm nhân gặp ngươi liền sợ hãi, người ngươi yêu hận ngươi.
Hơn năm trăm năm khổ sở, cô đơn một mình ngươi chịu đựng.
Vẫn chưa rõ sao, ngươi vốn dĩ trời sinh Tà Cốt, thế gian này không có nơi nào là dành cho ngươi”
Nữ tử trong tay cầm một cái ô đỏ, bước chân dừng lại, nhìn hắn đầy thương hại.
Tô Tô vốn dĩ có thể tìm được Đạm Đài Tẫn, thế nhưng Đồ Thần nỏ lại nhiễu loạn khí tức của hắn, đã làm chi khí tức của hắn hoàn toàn biến mất.
Thành Chiêu Hòa xác la liệt khắp nơi, nàng ngự kiếm bay ở phía trên, nhìn thấy cả tòa thành như là thành chết.
Hiện tại người người đều nói là do Đạm Đài Tẫn làm.
Một màn Đạm Đài Tẫn đem Hỗn Nguyên kiếm đâm Triệu Du, không ít người nhìn thấy.
Tàng Hải ngày xưa luôn tin tưởng Đạm Đài Tẫn, hiện nay ở Tiêu Dao tông tuyên bố lệnh Tru Sát, nếu như đệ tử nhìn thấy Đạm Đài Tẫn sẽ giết hắn.
Không biết bay bao lâu, Tô Tô trông thấy một bóng người.Nàng liền đáp xuống phụ cận kinh ngạc nhìn người kia.
Thời gian như đứng yên là một gương mặt quen thuộc.
“Nhị ca…” Tô Tô lẩm bẩm nói.
Vậy mà là người quen năm trăm năm trước, Diệp Trữ Phong.
Là Diệp Trữ Phong tồn tại đến hiện tại hay là chuyển thể của Diệp Trữ Phong?
“Cô nương?” Diệp Trữ Phong không có nhận ra nàng, lại nghe nàng gọi mình là “nhị ca” hắn ngẩn người, “Ngươi….”
Tiểu Hồ Ly trong ngực hưng phấn gọi chi chi.
Diệp Trữ Phong trầm ngâm một lát, do dự nói với Tô Tô: “Ngươi là… Tịch Vụ?”
Tô Tô không có phủ nhận.
Nhìn tiên tử trước mắt có nốt chu sa xinh đẹp, Diệp Trữ Phong trong lòng cảm thán không phải chứ.
Vô số cố nhân hiện tại chỉ còn lại xương trắng, muội ấy năm đó ở trước mặt ngàn vạn tướng sĩ đã kiên quyết dứt khoát nhảy xuống thành, nhìn đến cô nương tuyệt sắc trước mặt này.
“Huynh vì sao lại đi ra từ Chiêu Hòa thành?” Tô Tô nhìn về phía hồ ly trong ngực hắn hỏi: “Nó là… Phiên Nhiên sao?”
“Lúc này nói ra rất dài dòng” Diệp Trữ Phong cười khổ.
Chuyện là năm trăm năm trước, hắn cùng Đạm Đài Tẫn rời khỏi hoàng cung Chu quốc, có một ngày Đạm Đài Tẫn nói với hắn là muốn đi tìm Tiên đạo.
Trước khi đi, hắn đem một cái bình lưu ly đưa cho Trữ Phong, bên trong chứa một hồn một phách của Phiên Nhiên.
Đó cũng là nguyên nhân mà năm đó mặc đù Phiên Nhiên đã chết nhưng Đạm Đài Tẫn nói gì Diệp Trữ Phong cũng nghe nấy.
Những năm nay, Diệp Trữ Phong mang theo bình lưu ly, đi khắp nơi trong tam giới, trùng hợp giết một con yêu vật, có được Tụ Sinh châu nuôi tàn hồn của Phiên Nhiên, dần dần hồn phách bên trong bình có ý thức.
Hắn bỏ ra mấy trăm năm, nuôi ra một con tiểu Hồ Ly ngây thơ.
Nhưng hồ ly không có thần trí, lại không phải là Cửu Vĩ Hồ vài ngàn năm trước, cũng không phải thất vĩ năm đó.
Nó chỉ là một con tiểu yêu hồ bình thường, vỏn ven chỉ có một đuôi.
Diệp Trữ Phong xem nó như là người yêu mất mà tìm lại được vô cùng sủng ái nó, nàng lại không nhận ra Diệp Trữ Phong, xem hắn như là chủ nhân người nuôi nấng mình.
Tiểu Hồ Ly luôn hướng về tự do, luôn muốn chạy trốn, hướng về rừng cây.
Có một ngày kia, nàng cũng thành công chạy thoát khỏi Diệp Trữ Phong, ngoái lại nhìn người nam nhân ngày thường kiên cường cứng nhắc, lại nhìn bóng lưng của mình rơi lệ.
Hồi lâu, nàng do dự lại đi trở lại bên cạnh hắn.
Về sau, Diệp Trữ Phong đi thành Chiêu Hòa, chậm rãi trở thành thành chủ của thành Chiêu Hòa, hắn nuôi yêu hồ, nhân gian không chứa chấp hắn, thành Chiêu Hòa có thể cho hắn cùng Phiên Nhiên nơi sống yên phận.
Đáng tiếc lại bị yêu ma hủy hoại, bây giờ thành Chiêu Hòa không còn tồn tại, nhờ có Triệu Du Tiên tôn, bọn họ mới nhặt về một mạng.
“Nói như vậy, huynh nhìn thấy người san bằng thành?” Tô Tô hỏi.
Diệp Trữ Phong liếc nhìn nàng một cái, nói ra: “Người kia giống như đúc với Tiêu Lẫm, cầm một thanh Ma kiếm kinh khủng”
Hắn giống như Đạm Đài Tẫn xem là “Tam muội muội” yêu tha thiết sâu đậm Tiêu Lẫm.
“Là sư huynh” Tô Tô thấp giọng nói, “thì ra thật sự không phải là Đạm Đài Tẫn”
“Tam muội muội, muội nhìn thấy người tiên tôn cứu ta không?” Diệp Trữ Phong lo lắng nói, “Ông ấy cứu ta cùng Phiên Nhiên, nhưng huynh nhìn thấy ma khí trên người ông ấy, giống như là bị ma vật làm bị thương”
Tô Tô thế mới biết người cứu Diệp Trữ Phong là Triệu Du tiên quân.
“Huynh nói, trên người Triệu Du tiên quân có ma khí?” Nàng trong nháy mắt liền nhớ đến những người trước đó bị cấy vào người ma đan, Đạm Đài Tẫn có thể là cũng vì nguyên nhân này, mới giết sư tôn muốn nhập ma của mình!
Không được! Người yêu ma giới nhất định hiện tại đang tìm Đạm Đài Tẫn.
Tu sĩ, phàm nhân đều muốn giết hắn, nếu như mình đứng trước tình huống này, Tô Tô không xác định được dưới sự hiểu lầm liên tục này mình có thể liền quay đầu nhập vào Ma giới hay không.
Nàng phải lập tức đi tìm hắn, mang Đạm Đài Tẫn về.
“Tam muội muội!” Diệp Trữ Phong đột nhiên nói: “Năm đó ta cùng bệ hạ sau khi tách ra, kỳ thật không có đi xa, ta đi theo hắn, nhìn thấy hắn nhảy vào sông Quỷ Khóc ở Minh giới”
“Muội biết sông Quỷ Khóc là nơi nào, đúng không?”
Tô Tô sửng sốt.
Nàng đương nhiên biết.
Khi còn bé Câu Ngọc đã từng nói, nếu như nàng nghịch ngợm, nó liền kể chuyện xưa để dọa nàng.
Trong trí nhớ của nàng, có hai chuyện đáng sợ nhất, một là Ma thần người mạnh mẽ mà hung ác, thứ hai chính là sông Quỷ Khóc âm u đáng sợ.
Nghe nói con sông kia không có điểm cuối cùng, không ánh sáng, không có sự sống, hồn phách ở bên trong sẽ bị cắn xé vỡ vụn, một khi rơi xuống, sẽ bị tàn hồn cắn nát, hồn phi phách tán.
“Năm đó hắn đối phó với Diệp gia như vậy huynh cũng hận hắn, huynh thậm chí nghĩ đến, chờ lấy được hồn phách của Phiên Nhiên, huynh liền giết hắn.
Thế nhưng về sau…” Diệp Trữ Phong thần sắc phức tạp, “Huynh cảm thấy không cần mình động thủ, hắn sống không bằng chết huynh lại bắt đầu thương hại hắn”
Chí ít, hắn còn có một hồn một phách của Phiên Nhiên, mà Tô Tô cái gì cũng không lưu lại cho Đạm Đài Tẫn.
“Còn có đồ vật này, huynh muốn đưa cho muội”
Diệp Trữ Phong từ trong túi lấy ra, một cái ban chỉ.*
(Ban chỉ: Vòng ngón tay cái hay nhẫn to to đeo vào ngón tay cái, ngoài đeo nó như trang sức thì nó còn là một thiết bị được thiết kế để bảo vệ ngón tay cái trong quá trình bắn cung.
Đây là một vòng bằng da, đá, sừng, gỗ, xương, gạc, ngà, kim loại, gốm sứ, nhựa hoặc thủy tinh vừa vặn ở đầu ngón tay cái, nó thường dài đến mép ngoài của khớp ngoài ngón tay cái.)
“Sau khi hắn cứu tổ mẫu về, ta luôn bên cạnh chăm sóc tổ mẫu đến khi tổ mẫu mất, đây là tổ mẫu để lại cho muội, bà ấy có một nguyện vọng, nói Diệp Tịch Vụ phải gả cho người tốt và đời này phải sống thật hạnh phúc”
Người kia nguyện ý nâng niu nàng, thương tiếc nàng.
Một đời một kiếp.
Ban chỉ ấm áp, để vào lòng bàn tay nàng.
Linh đài giống như là bị gõ mở một cánh cửa.
Đã từng oán, đáp ứng Diệp Tịch Vụ lại không làm được, hiện tại lúc này đều tan đi.
Một giọt nước mắt rơi trên ban chỉ.
Tô Tô nghĩ rằng sau khi tu Vô Tình đạo đời này nàng sẽ không bao giờ khóc nữa, nước mắt của nàng đã khô cạn.
Thế nhưng giờ phút này, Diệp Tịch Vụ yêu hận, Lê Tô Tô yêu hận, toàn bộ đã đạt được đáp án, lời của Cù Huyền Tử đã rõ ràng, không phải người vô tình sao tu Vô Tình đạo?
Chỉ có hiểu thấu quá khứ của mình, mới có thể chân chính lĩnh ngộ được Vô Tình đạo, Thái Thượng Vong Tình, trước phải động tình.
Thì ra nàng một mực được yêu.
Bất luận là tổ mẫu, hay là người đã từng không có tơ tình là Đạm Đài Tẫn.
Hắn lại dùng cái đau nhất trên đời này, cùng phương thức vụng về ngốc nghếch yêu nàng.
Hiện tại không biết nàng tìm hắn trở về có còn kịp không?
Diệp Trữ Phong kinh ngạc nhìn nàng, nốt chu sa trên trán nàng như nước chớp mắt nở ra, lại như hoa quỳnh nở rộ, chu sa sáng rực hóa thành thần ấn.
Phượng Hoàng sinh ra vốn dĩ là vì thần, huyết thống nửa yêu nửa thần của nàng bị tận lực áp chế, vì vậy mới có thể lịch kiếp trùng sinh, đến hôm này đối với Tô Tô mới thực sự là kết thúc lịch kiếp.
Nàng hiện tại chỉ cách việc hoá thần nửa bước.
Tô Tô cũng không nghĩ tới, một lần này mình đã ở nhân gian một tháng liền.
Nhân gian đã vào đông nhưng nhiệt độ vẫn nóng nực như cũ, Tiên giới năm tháng trôi qua chậm chạp, nghe nói trong truyền thuyết thượng cổ Thần giới, thời gian sẽ ngưng trệ, cho nên là suốt đời.
Nàng không tìm được Đạm Đài Tẫn, Cù Huyền Tử cùng những người đạo hành cao của tiên giới cũng đã tìm được cách mở ra Ma vực, hôm nay sẽ đến Ma Vực huỷ đi Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Tô Tô nhìn xuống, hạt châu toả ra màu xanh lục nhẹ nhàng ở lòng bàn tay.
Đây là Tụ Sinh châu.
Mặc dù không biết nó có tác dụng gì, nhưng nàng cùng phụ thân đều biết nó có một vai trò quan trọng.
Càng đến gần Ma Vực, Diêu Quang càng khẩn trương.
So với những người khác với mục đích đi giết đám yêu ma, bây giờ Công Dã Tịch Vô giết không ít người, Diêu Quang cảm thấy thấp thỏm.
Diêu Quang hi vọng Công Dã Tịch Vô vẫn có cơ hội sống sót, chỉ cần Ma đan trong cơ thể sư huynh được lấy ra, hắn vẫn sẽ là sư huynh với tấm lòng ấm áp.
Nhưng nếu như không cứu được sư huynh, huynh ấy sẽ triệt để trở thành người của ma tộc.
Bia giới xuất hiện trước mắt.
Có người vui vẻ nói: “Ma vực mở! Mở!”
“Giết ma nữ Tự Anh, giết Kinh Diệt, huỷ Cửu Chuyển Huyền Hồi trận”
Vừa dứt lời, một chiếc ô màu đỏ xuất hiện, mọi người cảnh giác lui lại.
Tiếng cười như chuông bạc truyền vào tai mọi người.
“Chư vị đường xa đến đây, Tự Anh tự mình nghênh đón” Chiếc ô nâng lên lộ ra gương mặt mị hoặc cuả Tự Anh “Chỉ có những người trẻ tuổi thôi, vậy mà cũng dám kêu gào trước mặt ta.
Ta đồng ý, Ma Quân của ta cũng không có đồng ý đâu.”
Những lời này chọc tức Thanh Vô trưởng lão.
“Ma nữ! Ngươi đã giết chết đệ tử ta Tịch Không, hắn đường đường là người trong tiên môn, sao có thể cho ngươi làm nhục hắn, hôm nay Thanh Vô ta muốn lấy mạng chó của ngươi”
“Nói hay” Tự Anh ngôn ngữ quỷ quyệt “Ma Quân trong miệng ta cũng không phải là người của Hành Dương tông ngươi nha”
Thanh Vô hét lớn một tiếng, liền đánh về hướng nàng.
Vô số người trông tiên môn cũng không nhịn được, liền lao vào đánh.
Tự Anh lại không nhúc nhích, ánh mắt mang theo sự nóng bỏng, nhìn về phía không trung.
Tô Tô có loại dự cảm xấu, cũng ngước mắt nhìn theo ả.
Lại thấy bên trong khố ma khí cuồn cuộn, dần dần xuất hiện thiếu niên huyền y, ma khí làm cho áo quần hắn bay bay.
Trên vạc áo màu bạc là những đường vân yêu dị, hắn yên lặng cầm Trảm Thiên kiếm.
Nếu như nói lúc trước Trảm Thiên Kiếm trong tay Công Dã Tịch Vô mang theo áp lực mạnh, bây giờ Trảm Thiên Kiếm trong tay hắn, yên lặng mà đáng sợ.
Trên trán hắn xuất hiện một ngọn lửa lại như lưỡi dao màu đen ấn đoạ thần.
Thiếu niên mở to mắt.
Cảnh giới áp chế, làm cho đám người không nhịn được lui lại.
Đến tâm của Cù Huyền Tử cũng chìm xuống, làm sao lại như thế? Ấn Ma Thần trong truyền thuyết.
Làn da của thiếu niên vẫn tái nhợt như cũ, gương mặt thanh tú, nhưng lại làm cho người khác không dám xem thường.
Không biết tông môn nào chạy trốn, làm cho cảnh tượng tông môn bên này loạn thành một đoàn.
Thiếu niên mở miệng, âm thanh lạnh như băng nhấn mạnh từng chữ: “Trảm Thiên, giết”
Trảm Thiên kiếm rung động, trên trời xé ra một lỗ hỏng, trong tay Đạm Đài Tẫn nó toàn thân biến thành màu đỏ.
Trảm Thiên kiếm rơi xuống, như là trận mưa kiếm lan rộng, làm cho các đệ tử chưa kịp kêu thảm đã hoá thành tro bụi.
Thiếu niên đè thấp tiếng nói, vui vẻ cười lên.
Các hồn phách của tu sĩ đều bay đến tay hắn, bị hắn bóp thành bột mịn.
Phía sau hắn Đồ Thần nỏ kéo ra, nhắm ngay vào đám người.
Hắn giết các tu sĩ dễ dàng như giết kiến.
Các tu sĩ trong nháy mắt rõ ràng rằng hôm này sẽ không thể nào có người có thể bước qua được cánh cửa Ma vực.
Cù Huyền Tử nói: “Tô Tô đi mau”
Nếu như không đi, tất cả mọi người hôm này đều chôn vùi ở đây.
Trước khi nỏ bị kéo ra hoàn toàn, y phục huyền y của thiếu niên bị một bàn tay níu lại.
“Đạm Đài Tẫn.” Mi tâm của thiếu nữ thần ấn như hoa quỳnh, trong mắt nàng chứa nhàn nhạt màng nước: “Diệp Tịch Vụ đã trở về, ngươi đây?”