Hắc Ngũ Mệnh

Chương 46: Hồng Tử Hắc Ma


Đọc truyện Hắc Ngũ Mệnh FULL – Chương 46: Hồng Tử Hắc Ma


Độc Cô Thanh Tùng run người như chạm phải điện, sự nhẫn nại tan biến mất, chàng dợm mình nhảy vọt ra ngoài, nhưng Lam Y lão tổ đã xuất hiện trước mặt chàng:
– Sư huynh! Việc gì làm sư huynh sắp phải mất bình tỉnh như thế.

Công phu tưởng vị của sư huynh sắp đạt đến mức hỏa hầu, sao không giữ lòng thanh tịnh cho chóng viên mãn đạo học, lại vì một việc nhỏ mọn không đâu, nổi tánh lên, chẳng sợ hại đến việc lớn sao?
Lam Y lão tổ không ngại đảo ngược vai vế, xưng Độc Cô Thanh Tùng là sư huynh, chẳng qua mượn tình trạng để che dấu hành tung của chàng, và nhân đó nhắc khéo chàng nên dè dặt trước khi hành động.
Tự nhiên, thông minh như Độc Cô Thanh Tùng, nghe là hiểu cái ẩn ý của lão tổ ngay, chàng bình tỉnh trở lại liền, nhưng vờ phẫn hận để che mặt bọn áo đỏ bên ngoài cửa sổ:
– Sư đệ đến đúng lúc quá.

Hãy nghĩ xem, bỗng nhiên kẻ kia không rõ từ đâu đến, có dụng ý gì, lại cứ đứng bên song cửa mà léo nhéo mãi, làm tôi không còn trấn an tinh thần tiếp tục nhập định nữa.

thế có tức không chứ.

Phiền sư đệ ra đấy bảo họ mấy câu hộ tôi.

Lam Y lão tổ day lại nhìn về phía bọn áo đỏ một thoáng đoạn đáp:
– Sư huynh yên tâm luyện công đi, đã có tôi xử trí với bọn ấy.
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu, ngồi yên trên giường.

Lòng chàng lúc đó như biển sóng ba đào.

Chàng phải nghiến răng cố nén khích động.
Chàng thầm than:
– Gia gia ơi! Con bất hiếu không bảo được gia gia an toàn, để gia gia phải bị chúng hành hạ.

Gia Gia thứ cho con.

Sẻ có lúc chúng đền tội ác, con tin là không lâu lắm đâu.
Chàng nhớ đến mẹ, đến dì, đến các vị thúc bá, trong số đó ai còn bị giam tại Huyết Ảnh Cung.

Ai đã được chúng mang đến đây?
Trong ba người bị điểm huyệt kia, một đã là phụ thân chàng rồi, còn hai nữa, hai người đó là ai? Chắc chắn là mẹ chàng và dì chàng, bởi dù sao, thiên luân vẫn trên hết, chỉ có những người đó mới có đủ hiệu lực gây khích động mạnh nơi chàng, chứ những vị thúc bá thì dù có chí thân đến đâu, cũng chưa chắc hẳn là chí tình, cái tình ruột thịt.
Lam Y lão tổ nói chuyện với Độc Cô Thanh Tùng, chỉ đứng bên ngoài cửa sổ.
Giờ, lão chỉ tiến vài bước là đến bọn áo đỏ.
Lão dặng hấn mấy tiếng, đoạn cất giọng trầm nghiêm, hỏi chúng:
– Các ngươi là ai? Vì cớ nào đang đêm kéo nhau đến đây làm huyên náo lên, không cho ai yên nghỉ cả? Hãy nói thật đi lão phu sẻ lượng tình để cho đi thong thả.
Ba người áo đỏ bật cười lớn.

Chúng oang oang lên, mỗi người một tiếng:
– Đúng là tử thần chưa gọi mà người dẫn xách đến nạp ! Ngươi không sợ chết à? Ngươi không hiểu bọn ta là ai à ?
Một trong ba người tách rời bọn mình, bước tới, vừa vung tay, vừa quát:
– Lão già ngốc! Chưa cút đi còn đợi chừng nào?
Một đạo vô hình tiềm lực cuốn vút từ tay y đến lão tổ, dĩ nhiên phải mạnh lắm.
Lam Y lão tổ không nhút nhít, đôi mắt lão trợn tròn, hai đạo tinh quang bắn ra như hai luồng điện xẹt, quét ngay qua ba người áo đỏ, cất giọng ôn tồn nhưng nghiêm trang vô cùng:
Xưa nay lão phu không hề giết kẻ vô danh, các ngươi muốn sanh sự, hãy xưng tên ra đi.
Tinh quang của lão tổ chứa chất một oai khí bức khiếp người dù đối thoại có can trường đến đâu cũng phải giật mình khi chạm phải tia nhìn nghiêm lạnh đó.
Bọn áo đỏ vừa khiếp người vì ánh mắt, lại vừa thấy chưởng phong vút đi ma không làm gì nổi đối phương, đã biết chúng gặp phải tay dũ rồi.
Nhưng quen tánh hống hách khinh người, chúng dù biết đối phương lợi hại, vẫn không nao núng, bất quá chỉ giật mình kinh ngạc trong phút giây thôi, rồi chứng nào tật nấy, không hề dè dặt.
Một trong ba tên áo đỏ hét to:
– Cho ngươi có bản lĩnh thế nào, bọn ta vẫn xem thường, nhất định phải trị tội ngươi có thái độ quá cao ngạo.

Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chờ bọn ta cho sang thế giới khác.
Lam Y lão tổ không chờ lâu, tên thứ hai vận dụng năm thành công lực, đánh ra một chưởng.
Chưởng kình đó ít lắm cũng mạnh hơn lực đạo của tên trước một phần.

Y đánh ra rồi, thầm nghĩ:
– Xem lão có chịu đựng nổi không.
Chưởng phong vút qua, Lam Y lão tổ không hề phản ứng, tuy vậy, thân hình của lão chẳng nhút nhích tý nào, bất quá tà áo lam của lão phe phẩy một chút thôi.
Lần nầy thì ba tên áo đỏ biến sắc.

Chúng kinh hãi thật sự cùng kêu lên:
– Lợi hại thật.
Lam Y lão tổ trầm trầm nét mặt, gằn từng tiếng.
– Nếu các ngươi không chịu xưng tên họ ra thhì đừng trách lão phu có biện pháp mạnh.
Tên áo đỏ thứ ba điểm nhanh vào yếu huyệt của Độc Cô Phong , buông lão xuống, đoạn phóng mình nhảy vọt tới, quát lớn:
– Ta không tin là không thể đánh ngã ngươi.

Ngươi có dám tiếp một chưởng nữa không?
Lam Y lão tổ cười mỉa:
– Tại sao ta lại không dám chứ?
Rồi lão ngẩng cao mặt bình thản đứng lặng chờ.
Ngồi trên giường, Độc Cô Thanh Tùng theo dõi cuộc đối diện giữa ba tên áo đỏ và Lam Y lão tổ, thấy đôi bên dằn co thử thách mãi chàng nóng ruột, vội dùng pháp truyền âm nhập mật rỉ vào tai lão tổ:
– Sư phụ gấp rút thanh toán chúng đi, để giải thoát cho phụ thân vãn bối.
Nếu vãn bối xuất hiện được, thì còn nói gì? Nhất định là vãn bối đã hạ thủ đoạn rồi.
Tuy nói vậy, chàng vẫn không sao dằn lòng được, tung mình bay vọt qua cửa sổ, đáp xuống cạnh Lam Y lão tổ.
Lão tổ trông thấy chàng, vội hỏi:
– Sư huynh ra đây làm gì? Bọn chuột nhắc nầy, tôi thừa sức chữa trị chúng, cần gì phải nhọc đến sư huynh?
Độc Cô Thanh Tùng quắc tia nhìn nẫy lửa căm hờn sang ba tên áo đỏ hừ lạnh một tiếng :
– Trông thấy ba tên nầy hống hách đáng ghét quá, chúng tưởng đâu trên thế gian nầy chỉ có chúng mà thôi.

Ngu huynh ngứa mắt vô cùng.

Huống chi từ lâu rồi, không có dịp vận động gân cốt, nghe trong người mệt mõi lạ.

Sư đệ hãy nhường chúng cho ngu huynh đi nào, xem chúng có chịu nỗi một chưởng nhẹ không.
Lam Y lão tổ lùi lại một bước:
– Sư huynh đã nói thế, tôi phải nhượng cho, chứ biết sao? Có điều hãy nương tay cho chúng nhờ một chút nhé, dù sao thì chúng cũng chưa đáng tội chết.
Lão tổ cười nhẹ tiếp:

– Giết chúng, là việc trở bàn tay, ai lại giết chết những kẻ vô danh.

Sư huynh chỉ dùng vài thần lực, cho chúng một bài học đủ lắm rồi.
Độc Cô Thanh Tùng nghi hoặc, không rõ Lam Y lão tổ có ý tứ gì lại bảo chàng nên tha chết cho chúng.

Chàng đưa mắt sang lão ngầm hỏi.
Lam Y lão tổ điểm một nụ cười:
– Sư huynh chấp làm chi bọn chúng? Giết chúng, mình chẳng được danh dự gì, chỉ bẩn tay thêm thôi.

Tôi tưởng sư huynh nên nhường phần việc đó cho tôi mới phải.
Lão tổ thốt xong, bắn tinh quang sắc bén sang chàng.
Độc Cô Thanh Tùng lại càng mù mờ hơn nữa, tuy nhiên chàng gật đầu:
– Được rồi! Sư đệ không muốn cho ngu huynh khai sát giới thì thôi.

Tùy sư đệ muốn làm gì thì làm.
Hai người đối đáp qua lại , xem bọn áo đỏ như những con thú thhịt sắp được đưa vào lò sát sanh, cả hai bàn cách giết làm sao cho thịt còn thơm ngon, nhưng cả hai chưa dứt khoát phần việc đồ tể về ai.
Bọn áo đỏ sôi giận cùng cực, chúng có thể uất khí mà chết được.

Chẳng ra gì chúng cũng là thuộc hạ có hạng của Vạn Cực Đế Quân, đâu phải mỗi ai cũng có thể khinh thường chúng được? Toàn thân chúng run lên, gương mặt chúng tái xanh, mày chúng dựng đứng.
Độc Cô Thanh Tùng quét tia nhìn ngang mặt chúng một thoáng đoạn quay mình bước đến cạnh khung cửa sổ, đứng trên thềm nhà, nhìn xem Lam Y lão tổ đối phó với chúng như thế nào.
Bên kia, ba tên áo đỏ vận công, tụ khí đầy đủ.

Cánh tay chúng đỏ dần lên tiệp với màu áo.
Lam Y lão tổ ngoảnh đầu lại, thốt vọng với Độc Cô Thanh Tùng:
– Sư huynh thấy không? Chúng có luyện Hóa Huyết Thần Công đó.
Độc Cô Thanh Tùng thoáng giật mình, thầm nghĩ:
– Nếu ta không lầm, thì bọn nầy chắc chắn từ Huyết Ảnh Cung đến đây, bằng cớ là chúng có Huyết Ảnh Thần Công và có mang phụ thân chàng đến đây.

Rất có thể Huyết Ảnh Cung cách đây không xa.
Chàng toan nhảy đến cục trường trở lại, nhưng rồi lại thôi, tự nghĩ:
– Sư tổ đã muốn tự mình cáng đáng phần việc hộ ta, tại sao ta không nghe lời người?
Bên ngoài, Lam Y lão tổ đột nhiên nhích động thân pháp, nhưng thân đứng nguyên tại chỗ cũ, chỉ thấy đôi vai run run.

Rồi, nơi mình lão bay vút ra mấy đạo lam quang chiếu tới bọn áo đỏ.
Đồng thời lão hét lớn:
– Các ngươi mỗi tên lưu lại đó cho lão phu một cánh tay.

Tiếng thét của lão phát ra với tất cả nội lực tu vi, kêu lên như sấm động ngang trời, ba tên áo đỏ rú thảm như bị lưỡi sét của lôi thần chạm phải, chúng không hẹn mà đồng lùi lại hơn trượng.
Chúng rít lên:
– Ngươi…!Ngươi là ai! Anh em ta cam chịu thua ngươi.
Nơi chỗ chúng đứng trước đó, ba cánh tay hữu phơi mình trong vũng máu.

Thân hình của chúng dĩ nhiên cũng nhuộm đầy máu, song màu máu tiệp với màu áo, thành không phân biệt rõ ràng.
Lam Y lão tổ hừ lạnh:
– Bọn heo chó các ngươi có đáng gì mà hỏi tên họ lão phu.
Chúng dù bị thương, khí hùng vẫn còn nguyên vẹn, chúng bước tới ba bước, cao giọng thốt:
– Núi chẳng đổi dời, sông còn uốn khúc, giòng đời xuôi ngược, trái đất vẫn tròn, tự nhiên hậu hội không xa.

Nếu ngươi đứng vào bậc hào hùng, hãy lưu tên họ cho bọn ta biết.
Lam Y lão tổ hét lên:
– Nhặt mấy cánh tay rồi cút ngay ! Đừng hỏi lôi thôi nữa.
Một tên áo đỏ day qua đồng bọn:
– Tam đệ lui lại.
Rồi hắn bước tới, cao giọng thốt:
– Được lắm! Ngươi không muốn xưng tên bọn ta cũng không cưỡng.

Tưởng rằng dù sau nầy ngươi có ẩn trốn ở đâu, bọn Hồng Y Sứ Giả của Huyết Ảnh Cung vẫn tìm ra ngươi được như thường.

Hãy chống mắt chờ xem.
Lam Y lão tổ hừ lạnh:
– Bọn vô sỉ các ngươi còn nhiều lời nữa sao? Đang đêm, vô cớ kéo đến quấy nhiểu, không cho người ta tu luyện, tội đáng chết mà lão phu không nở gia hình, chỉ tước một cánh tay để cảnh cáo nhìn đời như vậy là phước lắm rồi, sao chẳng biết thân lại còn lãi nhãi mãi? Cút ngay cho khỏi bẩn mắt ta.
Độc Cô Thanh Tùng hết sức kinh hãi, không biết Lam Y lão tổ thi triển thủ pháp gì thuần diệu quá, đứng một chỗ tiện luôn ba cánh tay một lượt.

Nhãn quang của chàng đã luyện đến mức thượng thừa, thế mà vẫn không nhận định kịp.
Tên đầu đàn bọn Hồng Y Sứ Giả Huyết Ảnh Cung cúi mình xuống nhặt mấy cánh tay rụng, hắn bắt gặp thanh chủy thủ màu lam nằm trên đất, rú lên thất thanh:
– Á! Lam Lân Chủy Thủ! Lam Lân Chủy Thủ!
Độc Cô Thanh Tùng tỉnh ngộ ngay, chàng cũng ạ lên một tiếng khẻ, đã hiểu lão tổ thi triển thủ pháp gì rồi.
Lam Y lão tổ không chậm trể, vẩy ống tay một phát hút thanh Chủy Thủ bay về chui tọt vào lại tay áo.
Chàng lắc đầu, thầm nghĩ:
– May mà Lam Chủy đại hộ pháp chỉ học nghệ mới nửa vời, nếu lão ấy lãnh hội được toàn pho tuyệt kỷ của sư tổ, thì cục diện hôm nay không rỏ chuyển biến ra thế nào.
Bọn Hồng Y Sứ Giả Huyết Ảnh Cung trông thấy mũi Chủy Thủ nghi hoặc vô cùng.

Chúng đưa mắt hỏi ý nhau, đoạn tên đầu đàn cao giọng hỏi:
– Ngươi cùng Lam Chủy Đại Hộ Pháp bổn bang có liên quan nhau như thế nào?
Lam Y lão tổ xì một tiếng, không đáp.
Độc Cô Thanh Tùng chỉ mong Lam Y lão tổ thanh toán ngay bọn Hồng Y sứ giả cho rồi , liền gọi:
– Sư đệ! Phàm là người trong Huyết Ảnh Cung, không tên nào lương thiện cả.
Sư đệ còn để chúng sống làm gì?
Lam Y lão tổ nhìn chàng một thoáng:
– Tôi có chủ trương của tôi, sư huynh khỏi phải thắc mắc.
Đoạn, đưa tay chỉ Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong và hai người kia còn trùm kín mặt nằm dưới đất, lão tổ quát:
– Mang những kẻ đó đi ngay! Ta có cần gì họ đâu mà lưu lại? Lần sau, gặp anh em ta hãy cố mà giữ mình.

Cút!
Độc Cô Thanh Tùng nghe lão tổ bảo chúng mang Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong đi, chàng run người lên, dậm chân nhảy vụt đến, toan chận lại.
Nhưng Lam Y lão tổ đã nhanh hơn chàng, lão phi thân vút tới, nắm chặt tay chàng giữ lại, thấp giọng bảo:
– Hài tử! Ta đã dặn ngươi nhiều lần rồi mà.


Ngươi quên sao?
Độc Cô Thanh Tùng còn nghe gì nữa? Phụ thân chàng được mang đến đây, kẻ kia lại chiến bại, dịp duy nhất thoát thân mà bỏ qua đi, để chúng mang trở về Huyết Ảnh Cung, biết đâu sẻ chẳng gặp những bất ngờ tai hại? Vả lại, biết đến thời gian nào chàng đến Huyết Ảnh Cung trót lọt?
Chàng muốn cứu phụ thân ngay, rồi việc gì ra sao thì ra, cứu được mạng nào hay mạng đó.
Chàng vùng mạnh tay, song lão tổ nắm chặt quá không thể nào vượt được.
Chàng hằn hộc:
– Sư tổ buông ra! Buông vãn bối ra ngay.
Bọn Hồng Y Sứ Giả mỗi tên cúi xuống xốc một người lên, kẹp vào nách, tung mình vượt đi mấy trượng xa.
Độc Cô Thanh Tùng càng cấp bách hơn, cố vùng mạnh, lão tổ gia tăng công lực, cố nắm chàng giữ lại.
Trong khi đó, bọn Hồng Y sứ giả đã khuất mình trong màn đêm rồi Độc Cô Thanh Tùng bực tức quá nói như hét:
– Sư tổ làm gì thế? Có buông vãn bối ra không?
Lam Y lão tổ ôn tồn an ủi:
– Hài tử! Việc gì đã có lão phu.

Ngươi quên hết mọi việc rồi sao? Tiểu bất nhẫn, tất loạn đại mưu kia mà.
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu mạnh:
– Vãn bối không nhớ gì hết, không cần biết gì hết.

Sư tổ buông ra đi thôi!
Buông tay ngay!
Lam Y lão tổ có ý giận, xắng giọng:
– Sư huynh! Tại sao thế? Sư huynh có điên không? Đã bảo có việc gì cứ đổ trút lên mình tôi đây mà.
Lão tổ thốt to giọng, tất phải trở lại cách xưng hô giả tạo phòng bọn Hồng Y Sứ Giả của Huyết Ảnh Cung còn lởn vởn đâu đó, chúng sẻ lắng nghe…
Nhưng, sự lo ngại của lão tổ kể như thừa, bọn chúng đã vượt xa rồi, ít lắm cũng mấy dặm đường.
Độc Cô Thanh Tùng quên khuấy đi mọi dè dặt, gào to:
– Sư tổ hiếp vãn bối lắm đó.
Lão tổ liền đáp:
– Không ! Ngươi đừng nghĩ thế.

Ta làm đúng bổn phận đối với ngươi.
Độc Cô Thanh Tùng hằn hộc:
– Bổn phận! Vậy mà lão tổ gọi là bổn phận được à? Đáng lẻ giải cứu Gia Gia vãn bối, thì sư tổ lại bảo người ta mang đi, kéo dài thêm cảnh sống giam cầm, bị hành hạ đủ điều.

Vãn bối cứu cha, sư tổ ngăn cản vậy là nghĩa làm sao?
Lam Y lão tổ cười nhẹ:
– Hài tử biết một, chẳng biết hai ! Ta hỏi ngươi, chỉ cứu một mình phụ thân ngươi, hay phải cứu cả mẫu thân và các vị thúc bá của ngươi?
Độc Cô Thanh Tùng buông gọn:
– Cứu tất cả!
Lão tổ lại cười:
– Muốn cứu tất cả thì phải để chúng mang phụ thân ngươi đi.
Độc Cô Thanh Tùng trố mắt:
– Tại sao?
Chàng lúc đó, phần đau khổ phần phẫn uất, không còn đủ sáng suốt phân tách lời hay lẻ phải của Lam Y lão tổ, thành chàng hận lão vô cùng.

Lam Y lão tổ không lấy làm giận, bình tĩnh giải thích:
– Đêm nay nếu ngươi giải cứu một mình phụ thân ngươi thì có khác nào ngươi tỏ ra quan tâm đến việc cứu người và như vậy là ngươi tự tố cáo hành tung lai lịch mình rồi? Chúng biết được ngươi, chúng để vuột phụ thân ngươi, chúng sẻ quật trở lại những người kia, dĩ nhiên không một ai sống sót được với chúng.

Gấp cứu một người mà hại tất cả người khác ngươi có ân hận không?
Độc Cô Thanh Tùng vở lẻ ra, dịu nét mặt ngay, một lúc lâu, chàng hỏi:
– Còn hai người kia? Hai người bị chúng kẹp nách đó?
Lam Y lão tổ khoát tay:
– Không cần tìm hiểu! Dù là người của mình đi nữa, cũng chưa đủ số, mình chưa có thể hạ thủ đoạn được.
Lão tổ buông tay Độc Cô Thanh Tùng, dợm tung mình lên không.

Chàng hấp tấp hỏi tiếp:
– Mình theo dấu chúng?
Lão tổ gật đầu:
– Dĩ nhiên rồi! Nếu không, ai thả cọp về rừng?
Độc Cô Thanh Tùng nghĩ bụng:
– Gừng già thì cay, sư tổ đúng là tay thừa kinh nghiệm.
Chàng ấp úng:
– Sư tổ ơi vãn bối ngu muội, không thấu triệt chỗ cao thâm, thành vô lễ quá, sư tổ thứ cho.
Lam Y lão tổ chận lại:
– Lúc nầy không phải là lúc nói nhảm? Chắc ngươi cũng hiểu là Huyết Ảnh Cung cách đây không xa, phải gấp theo bọn Hồng Y sứ giả, nếu không chúng đến nơi rồi, chui vào sào huyệt mình vô phương tìm ra tung tích?
Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:
– Ngươi đi trước, ta theo sau, việc gì thì việc, không được vọng động nhé, để mặc ta.

Ngươi cũng đừng sợ chúng ám toán, ta ở phía sau bảo hộ ngươi.
Giờ thì Độc Cô Thanh Tùng hoàn toàn khâm phục Lam Y lão tổ, chàng không cần hỏi han gì nữa, cứ y theo kế của lão tổ mà làm.
Giở khinh công Quỷ Ảnh Vô Hình chàng lướt đi như bay, không mấy chốc đã thấy xa xa mấy bóng đỏ hiện lờ mờ phía trước.
Chàng ngầm thầm nghĩ:
– Để xem bọn các ngươi chạy về đâu cho biết.
Vận tụ chân khí, chàng gia tăng tốc lực, một cái nhảy có thể xa hơn mười trượng.
Giây phút sau, chàng đã nhận ra ba bóng đỏ đó, đúng là bọn Hồng Y sứ giả song chúng chạy nhảy có vẻ khó khăn đau đớn lắm, chừng như chúng bị vết thương hành hạ làm tiêu hao khí lực phần lớn.

Chàng muốn bắt kịp chúng, Lam Y lão tổ dùng lối truyền âm nhập mật chận chàng:
– Hài tử! Tuyệt đối không nên theo gần chúng! Nếu theo sát quá chúng phát giác ra được thì hỏng hết đấy.

Mình nên rẻ sang một bên đường giữ khoảng cách vừa tầm, chạy song song theo chúng, vừa để quan sát chúng, vừa tránh được chúng nghi ngờ, bởi chúng chỉ tưởng rằng nếu có ai theo dõi, tất phải chạy phía sau chứ không bao giờ chạy ngang chúng?
Ba bóng đỏ lúc đó, rẻ vào một khu rừng không dày lắm, khu rừng lại tựa lưng vào một ngọn núi.
Độc Cô Thanh Tùng va Lam Y lão tổ nhận ra ngọn núi đó là Tuyết Phong Sơn, nằm về hướng Tây Đông Tương Giang, ngọn núi cũng khá hùng vĩ.
Bọn Hồng Y sứ giả lọt vào rừng rồi.


Độc Cô Thanh Tùng còn đứng sửng bên ngoài, nghe ngóng.
Khu rừng tịch mịch vô cùng, không một tiếng thú, một tiếng chim, không một tiếng lá xao cành động.

Độc Cô Thanh Tùng độ chừng bọn Hồng Y sứ giả đi sâu vào rừng rồi.

Chàng không thể chần chờ nữa, vội tung mình lao vút vào.

Lam Y lão tổ truyền âm dặn:
– Đề phòng ám toán! Ta…
Câu nói đột nhiên ngưng bặt.
Độc Cô Thanh Tùng giật mình, biết ngay đã có sự gì xảy ra cho lão tổ rồi.
Chàng liền vận dụng khí công truyền âm nói:
– Sư tổ ở đâu? Tại sao đang nói giở chừng lại im đi !
Sở dĩ chàng phải vận dụng khí công trên mức thường để truyền âm là muốn cho lời nói đi nhanh dù có gặp chướng ngại vật nào cũng xuyên lọt.

Nhưng, chàng hỏi đến hai lượt, Lam Y lão tổ không hồi đáp.
Chàng đoán Lam Y lão tổ đang đương đầu với một sự việc gì quan trọng lắm, hoặc giả gặp một địch thủ lợi hại, nên không thể phân thân ra, vừa đối chiến, vừa đáp thoại với chàng.
Chàng thừa hiểu, với công lực hiện tại của Lam Y lão tổ, dù Vạn Cực Đế Quân cũng không làm khó dễ gì lão tổ được, huống chi trên giang hồ đã có mấy tay trên hẳn Vạn Cực Đế Quân! Thế thì lão tổ gặp nhân vật nào, có vũ công cao đến độ bắt buộc lão tổ phải chú trọng tất cả tinh thần ứng phó, không thể phân tâm đáp thoại với chàng? Độc Cô Thanh Tùng lo sợ, toan quay mình trở lại tìm Lam Y lão tổ.
Nhưng, vừa lúc đó, có tiếng gió từ xa quét tới.

Tiếng gió phát xuất từ bốn phía, cuốn dồn về chàng.

Chàng quắc mắt trông ra chung quanh, thấy bốn tên đại hán mặc áo màu tím đã xuất hiện theo hình tử trụ, bao vây chàng.
Chúng bật cười ha hả, chúng đồng thanh gọi:
– Độc Cô Thanh Tùng! Giờ thì chắc ngươi không còn dấu diếm được nữa chứ?
Bốn đại hán có bộ râu ngắn, xoắn rối lấy nhau, làm tăng vẻ mặt oai hùng vô tưởng, ánh mắt chúng chớp ngời, chứng tỏ công lực tu vi thâm hậu.

Độc Cô Thanh Tùng giật mình, biết gặp phải kình địch đáng ngại, song chàng không mảy may nao núng, trái lại, chàng giữ thái độ thản nhiên, từ từ thốt:
– Các ngươi sao hồ đồ thế? Ai là Độc Cô Thanh Tùng? Ai dấu diếm gì với các ngươi? Lão phu không hiểu được các ngươi muốn gì?
Bốn đại hán cười to hơn:
– Ngươi đừng chối quanh nữa! Nếu không phải là Độc Cô Thanh Tùng thì ngươi theo dấu các Hồng Y sứ giả làm chi?
Độc Cô Thanh Tùng thấy không cần phải giải thích dài giòng, uổng phí thời gian, chàng thét to:
– Ta đã nói, ta không phải là Độc Cô Thanh Tùng nào hết, đừng nhìn bướng mà muốn sanh sự với ta! Các người tưởng đông người rồi muốn uy hiếp ai thì uy hiếp được à? Các ngươi muốn làm gì ta, cứ làm xem, ta sẵn sàng ứng phó.
Một đại hán cười lạnh:
– Đừng lớn lối mà hối tiếc đấy?
Độc Cô Thanh Tùng rùn vai.
– Đến việc mới biết người.

Nhưng các ngươi xưng tên rồi muốn thế nào thì muốn.
Bốn đại hán áo tím lại bật cười vang:
– Tứ Đại Tử Y Kim Cang tại Huyết Ảnh Cung.
Độc Cô Thanh Tùng hừ một tiếng:
– Ta hãy xem bọn bây cứng răng đến bậc nào mà dám xưng là Kim Cang.
Vừa buông dứt tiếng cuối, chàng vọt mình bổng lên không, đáp xuống ngoài vòng vây tứ trụ, quay người lại đối diện với bốn đại hán.
Chàng quyết định hạ sát tất cả bọn chúng, không chừa một tên nào sống sót hòng thoát chạy về Huyết Ảnh Cung báo động.
Đôi cánh tay vung lên với công lực khá nhiều, chàng giở Thần Phong Chưởng Pháp đánh vào ngực tên đứng gần nhất.
Bốn Tử Y Kim Cang sôi giận, hét lên như sấm:
– Bổn Kim Cang há để cho ngươi tung hoành sao.
Bốn thân hình nhích động, bốn bóng người lao vút tới một lượt tà áo tía quét gió nghe rẹt rẹt, nhưng chúng không phản công chàng liền, mà lại rẻ ra hai bên, tránh chưởng kình của chàng.
Đoạn, chúng hiệp lại thành hàng chữ nhất, quát to:
– Tiểu tử! Chung quy ngươi cũng phải lộ hình.
Kẻ trước người sau, mỗi tên tung ra một chưởng tiếp liền với nhau thành một xâu chuỗi kình đạo, mãnh liệt vô cùng.
Nhưng Độc Cô Thanh Tùng có xem chúng ra gì, chàng ung dung bước qua một bên, né tránh.
Soạt kình đạo của địch vút qua khỏi chàng rồi, chàng liền cao giọng thách:
– Các ngươi tự xưng là người trong Huyết Ảnh Cung, chắc các ngươi cũng có luyện Hóa Huyết Thần Công chứ.

Vậy hãy thi triển tuyệt kỷ ngay đi, kẻo không còn dịp tốt nữa đấy.
Tứ Đệ Tử Y Kim Cang quát chận:
– Tiểu tử câm ngay! Thiên hạ cho rằng ngươi là một thiên thần, ta những tưởng ngươi có ba đầu sáu tay gì, không ngờ chỉ là một đứa bé con chưa ráo máu đầu! Nghe danh không bằng gặp mặt là thế! Đêm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi tay bọn Kim Cang nầy.
Độc Cô Thanh Tùng xì một tiếng lớn:
– Ta đã nói ta không phải là Độc Cô Thanh Tùng nào đó mà các ngươi đề quyết.
Bốn Kim Cang hừ lạnh:
– Ai tin được những lời quỷ quái của ngươi? Nếu không phải là Độc Cô Thanh Tùng, quyết chẳng bao giờ ngươi theo dấu Hồng Y sứ giả.

Độc Cô Thanh Tùng cau mày:
– Ta phải làm cách nào cho các ngươi phải tin.
Chàng ngầm vận công tụ khí, khẻ nhích động thân mình, chiếc áo màu tro chớp lên , vẻ thành một vệt mờ, vút đến tên đại hán đứng gần hơn hết, hét:
– Tin hay không tin, tùy các ngươi ! Tiếp chiêu đây.
Nhưng, không một tiếng gió nào rít lên cả, dù là rất khẻ.
Đại hán đó dù muốn né tránh cũng không còn kịp nữa.

Tuy hắn không nghe tiếng gió, hắn vẫn không dám khinh thường.

Chừng như hắn có đề phòng, chuẩn bị đầy đủ công lực sẵn sàng ứng phó mọi sự tấn công bất ngờ nên vừa nghe Thanh Tùng quát lên, hắn vừa vung tay ra, vừa cao giọng đáp:
– Bổn Kim Cang sẵn sàng?
Trái với kình đạo của Độc Cô Thanh Tùng im lặng không gây một tiếng động, chưởng phong của hắn cuốn đi ầm ầm như sấm rền, cái oai khí nghe đáng khiếp vô cùng.
Hai kình đạo, một âm nhu, một dương cương, trong chớp mắt chạm nhau giữa khoảng cách đôi bên, tuy không nổ lên đinh tai chát óc, nhưng chấn dội mãnh liệt vô tưởng.
Kình đạo va chạm, Độc Cô Thanh Tùng nhún chân bay vọt lên không, nghiêng đà đáp xuống ngoài ba trượng, thần sắc như thường, không biểu lộ một nét gì chứng tỏ là chàng không bị ảnh hưởng.
Ba tên đại hán kia, thấy chàng bay đi, ngỡ là chàng chạy trốn, chúng mừng rỡ vô cùng, nhưng nụ cười khoái trá vừa nở trên môi, bỗng tắt ngầm.

Chúng đã thấy tình trạng của đồng bọn hết sức nguy dị, bộ râu quấn như bị vuốt thẳng ra, đôi mắt trợn tròn treo tréo, hắn đứng lặng người cứng đờ như hình tượng.
Chúng kinh hãi gọi to:
– Lão tam! Lão tam làm sao thế?
Tên đại hán giao chiến với Độc Cô Thanh Tùng thay vì đáp lời bọn kia, lại hộc lên một tiếng, máu miệng vọt ra thành vòi, máu liên tục vọt ra, kêu ồng ộc, trong một khắc hắn ngã ùm xuống tại chỗ, thân hình to lớn của hắn chạm đất kêu một tiếng bịch như bao bị to từ cao rơi xuống.

Mặt xám xịt như màu đất bùn, cổ họng của hắn kêu lên rồn rột như người lên cơn xuyển, có lẻ hắn muốn nói gì đó mà không được thành lời, ẹt ẹt mấy tiếng rồi tắt lịm luôn.
Ba Tử Y Kim Cang còn lại bi thương cho đồng bọn, càng bi thương, chúng càng phẫn uất, chúng căm hờn đối phương giở thủ đoạn quá tàn độc, không chút nương tình, chúng hét lên như sấm, vung tay, đá chân, như muốn dẫm nát vũ trụ.
Một tên trong bọn ngẩng đầu lên không, chu mồm hú vọng một tiếng dài.
Tiếng hú vang lên, dội khắp bốn phía rừng, âm thanh làm rung chuyển không gian, lá cây rừng xao động nghe xào xạc, như có một cơn gió lướt qua.
Độc Cô Thanh Tùng đứng ngoài xa ba trượng, lạnh lùng thốt:
– Ta đã bảo ta không là Độc Cô Thanh Tùng, bây giờ các ngươi có tin ta chưa?
Ba tên Tử Y Kim Cang sát khí bừng lên ửng hồng cả mặt, không đáp một tiếng nào, chúng đưa mắt ra hiệu nhau, rồi cùng một loạt tiến tới, đôi cánh tay của mỗi tên vừa to vồng lên vừa ửng đỏ màu máu.
Độc Cô Thanh Tùng biết rõ chúng đã vận công tụ khí chuẩn bị thi triển Hóa Huyết chưởng, chàng cười thầm, xem thường.

Chúng tiến tới mấy bước, rồi dừng lại.

Một tên tách rời đồng bọn, tiến đến trước mặt chàng.
Độc Cô Thanh Tùng thản nhiên chờ xem hắn giở trò trống gì ra.
Tên đó liệu đã vừa tầm, liền vung mạnh tay ra, kình đạo thoát ra từ tay hắn, quét gió vút đi vù vù, một mùi tanh tưởi từ kình đạo bốc lên tỏa rôm trong không gian, gây lợm giọng buồn nôn cho Độc Cô Thanh Tùng.


Kình đạo cuốn đi, nhắm Độc Cô Thanh Tùng bắn tới, đồng thời hắn cũng lao người vút theo, từ bên trên chụp phủ xuống đầu chàng.
Độc Cô Thanh Tùng ung dung đứng ngược đôi bàn tay đẩy hai đạo Thần Phong chưởng lực, đón chận Hóa Huyết Thần Công của đối phương.
Chàng hét to:
– Bọn ngươi không chịu tin lời ta à? Muốn nếm thêm một lần chứng minh nữa phải không?
Thần Phong chưởng không hình sắc, không tiếng động, so với Hóa Huyết Thần Công là hai thái cực động và tịnh tương phản cùng cực, nhưng tịnh lại khắc động, nên Hóa Huyết Thần Công gặp phải Thần Phong Chưởng như gặp khắc tinh, nhất là khi Hóa Huyết Thần Công không do tay thượng đẳng thi triển, Thần Phong chưởng áp đảo dễ dàng.
Cũng như lần trước, hai kình đạo chạm nhau, không gây một tiếng nổ nào.
Độc Cô Thanh Tùng lùi lại một bước.
Tên giao đấu với Độc Cô Thanh Tùng lùi lại đã đành, mà hai tên kia cũng lùi lại nữa.

Tất cả đều lùi vì chúng nhận thấy chẳng những chưởng phong của chàng phá tan Hóa Huyết Thần Công vũ lực còn cuốn tới, như xỉa xói vào yếu huyệt của chúng.
Chúng kinh hồn, thất sắc.

Một tên trong bọn kêu to lên:
– Đại đế Thần Phong chưởng !
Độc Cô Thanh Tùng hừ lạnh, đảo bộ nhích thân mình tới trước đẩy tiếp một chưởng.
Chàng lập ý tận diệt chúng, không chừa một tên nào sống sót.

Mà dù cho có bao nhiêu người nữa, chàng cũng nhất quyết sát hại tận số, bởi chúng là người trong Huyết Ảnh Cung nơi cha mẹ chàng và các thúc bá chàng bị giam cầm, có thể chúng hành hạ những người thân chàng vô cùng dã man, tàn nhẫn.
Ý chí của chàng quá rõ rệt, tận diệt người trong Huyết Ảnh Cung, họ là những kẻ đồng minh của Huyết Ma Bang, họ hành động với tư cách thuộc hạ của Vạn Cực Đế Quân, họ đáng tội chết.
Cho nên, vừa đẩy xong một chưởng, nhắm một người, chàng đẩy tiếp một chưởng nữa, nhắm người khác.

Trong nháy mắt, chàng xuất thủ ra ba lượt nhắm ba người, công tới.
Ba tên Tử Y Kim Cang biết được chàng xử dụng Đại Đế Thần Phong chưởng huyền công, biến sắc mặt trắng nhợt như màu đất xét, song nghĩ ra có chạy cũng không còn kịp nữa, đành vận dụng toàn công phu nội lực tung Hóa Huyết Chưởng ngăn chận liền.
Chúng phản công tập thể, tuy không liên thủ dồn kình lực cả ba làm một, khí thế tập thể vẫn mãnh liệt phi thường, chúng dù sao cũng là những tay hữu hạng trong Huyết Ảnh Cung, sánh với Độc Cô Thanh Tùng thì chẳng thấm vào đâu, chứ so với danh thủ giang hồ, chúng còn trên mấy bậc.
Trước khí thế ồ ạt của ba hợp lại, Độc Cô Thanh Tùng gia tăng hai thành lực, đồng thời chàng hét lên một tiếng lớn:
– Chết này!
Ba tên Tử Y Kim Cang kêu oái lên một tiếng, cùng loạng choạng lùi lại mấy bước.
Chẳng chậm trễ Độc Cô Thanh Tùng vận tụ cương khí, đánh tiếp ba chưởng, nhanh vô tưởng.
Bọn Tử Y Kim Cang không dám đón tiếp, cấp tốc nhảy lui phía sau xa.
Độc Cô Thanh Tùng hai lượt xuất thủ vô cùng, chàng sôi giận lên, giở Quỷ Ảnh Vô Hình công, nhoài người theo chúng, như sao xẹt, chàng không đáp trước mặt chúng, mà lại rơi xuống phía sau đồng thời chàng hét to:
– Ngã!
Chàng vừa hét, vừa đưa nhanh tay ra, phóng mấy đạo Hàn Man Chỉ bay vút tới, như làn điện xẹt.
Ba tên Tử Y Kim Cang bị tấn công thình lình, không thể nào xoay trở kịp, cùng rú lên một tiếng thảm, thân hình hộ pháp lảo đảo chực ngã.
Chẳng chậm trễ Độc Cô Thanh Tùng đánh tiếp một chiêu “Thiên Oai Địa Liệt” trong Thiên Oai chưởng pháp.
Lần nầy thì chưởng phong vút đi ầm ầm như sét nổ liên tục, không gian chuyển động, mặt đất chấn động, cuối cùng một tiếng nổ kinh hồn nổi lên , ba tên Tử Y Kim Cang thét khiếp như quỷ rống, ba thân hình to lớn cùng một loạt bị Thiên Oai Chưởng phong trúng bổng lên không.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ba thân hình cùng rơi xuống đất, ngoài hai trượng xa, vỡ sọ lòi óc trắng bầy nhầy trộn lẫn máu hồng.

Ba xác thân đùn lại thành ba đống xương thịt vụn trong vũng máu, trông thê thảm vô cùng.

Độc Cô Thanh Tùng say máu, nhìn thảm cảnh chẳng chút rợn lòng, bật cười cuồng dại.
Niềm thù hận Huyết Ảnh Cung đã hành hạ tinh thần chàng đã vơi được phần nào với bốn sanh mạng mà chàng vừa loại khỏi vòng chiến, bốn sanh mạng đó có thể đổi được hai đốt tay do chúng ký gởi trên cổ ngựa để lung lạc tinh thần chàng.
Đột nhiên, chàng ngưng bật tràng cười.

Gió từ bốn phương cuốn tới, đổ dồn về chàng, ầm ầm như bão quét, quật ngã những ngọn cổ thụ quanh chàng.
Chàng giật mình, trông ra bốn phía, thấy mình bị một bọn người bao vây thành vòng bát quái, tám người đó vận y phục đen, vóc cao và ốm mỗi người quắc mắt bắn hung quang tua tủa vào chàng, hùng mãnh vô tưởng.
Họ xuất hiện đột ngột quá, họ lại đông người, mà người nào người nấy đều có oai khí bức bách đối phương đến khiếp đảm, khiến Độc Cô Thanh Tùng nao núng phần nào.
Hiển nhiên với thân pháp đó, họ phải là những tay cao hạng trong vũ lâm, chàng thầm nghĩ:
– Bọn nầy là ai? Chúng từ đâu đến? Xem chúng cũng ghê gớm lắm đấy? Ta phải hết sức dè dặt, không thể xem thường như đối với bọn Hồng Y sứ giả và Tử Y Kim Cang được.
Bọn tám người áo đen xuất hiện rồi, mỗi người đứng theo một phương vị tượng hình bát quái, đưa mặt vào trung tâm, lưng ra ngoài, không ai thốt một tiếng nào, chỉ lấy mắt nhìn chàng chầm chập.
Linh tính báo trước cho Độc Cô Thanh Tùng biết là chàng đã gặp đại kình địch, tình thế hết sức nguy nan, nên cuộc chiến diễn ra nếu có thắng được đối phương tất phải vô cùng chật vật.
Càng không tin tưởng là mình sẻ áp đảo nổi tám nhân vật như thế cùng một lúc.

Nếu một chọi một, chàng không phải nao núng gì, nhưng tất cả cùng liên kết nhau, thì lực lượng tổng hợp đó không phải là một lực lượng vất đi.
Tuy nhiên, chàng đâu phải là con người hèn khiếp? Huống chi từng vào tử ra nguy, từng chạm trán với thủ lãnh Huyết Ma Bang, kinh nghiệm chiến thuật có thừa, nếu vì thù cha mẹ, thù người thân mà chàng có táng mạng đi nữa, cái chết đó sẻ làm cho chàng hài lòng, hồn chàng sẻ nhẹ nhàng biết bao khi bổn phận đã tròn vẹn, dù không kết quả.

Chàng vận công tụ khí, độ tám thành lực, chàng phong tỏa các huyệt đạo yếu nhược quanh cơ thể, đoạn quắc mắt nhìn trả tám người áo đen một vòng, cao giọng hỏi:
– Các vị bổn dưng từ đâu kéo đến, bao vây lão phu như thế nầy, bất muốn chỉ giáo lão phu điều chi hẳn?
Tám người áo đen đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn từng xác chết của bọn Tử Y Kim Cang một lúc lâu, không đáp lời chàng.
Sau cùng, người đứng tại hướng chánh Đông, trầm giọng hỏi:
– Hạ thủ đoạn tàn độc với Tứ Đại Tử Y Kim Cang của bổn cung, có phải là ngươi chăng?
Độc Cô Thanh Tùng giật mình.

Chúng đã xưng bổn cung, tất nhiên chúng là người trong Huyết Ảnh Cung rồi.
Song chàng đã lập ý kiên quyết, có bao giờ rúng động vì lai lịch của chúng?
Chàng cao ngạo ngẩng cao mặt nhìn sang kẻ đối thoại, gật đầu:
– Chính lão phu.
Người đó lại hỏi:
– Ngươi là Độc Cô Thanh Tùng?
Độc Cô Thanh Tùng lạnh lùng lắc đầu:
– Lầm.
Người đó giương tròn mắt:
– Lầm? Vậy ra ngươi không là Độc Cô Thanh Tùng.
Chàng cười mỉa:
– Độc Cô Thanh Tùng là ai? Nam hay nữ? Già hay trẻ? Ta là ta, chứ không là Độc Cô Thanh Tùng nào đó của ngươi cả.
Người đó kiên nhẫn hỏi tiếp:
– Mà ngươi là ai?
Độc Cô Thanh Tùng cao giọng:
– Tại sao lại hạch sách lão phu phải xưng tên họ với các ngươi.

Các ngươi là ai? Có liên hệ gì đến bọn Tử Y Kim Cang kia mà toan can thiệp, gây sự với lão phu?
Người đó bật cười lanh lảnh:
– Tự nhiên là có liên hệ rồi! Tự nhiên là phải can thiệp đó, muốn dù không cũng chẳng tránh khỏi gây sự với ngươi.
Y gằn giọng, tiếp nối:
– Bọn ta là Bát Đại Hắc Y Tôn Giả tại Huyết Ảnh Cung.

Ta hỏi ngươi, nếu không phải là Độc Cô Thanh Tùng, tại sao ngươi hạ độc thủ với bọn Tử Y Kim Cang?
Độc Cô Thanh Tùng hừ lạnh:
– Ta có quyền giết tất cả những kẻ nào vô lễ với ta, dù kẻ đó là ai, ta bất cần.
Người đó vẫn điềm nhiên như thường, không tỏ vẻ gì bất mãn trước câu đáp xấn lối đầy thách thức của chàng:
– Dám hạ sát bốn Tử Y Kim Cang của Huyết Ảnh Cung chắc ngươi cũng khinh thường luôn bọn tám Hắc Y Tôn Giả chúng ta.
Độc Cô Thanh Tùng hừ lạnh:
– Ta chỉ biết làm cái việc tự vệ thôi, nếu các ngươi muốn ta giao thủ, chắc chắn ta không đến đỗi khiếp nhược mà phụ lòng các ngươi.
Người đó vẫn kiên nhẫn đáng khen, điềm tỉnh hỏi tiếp:
– Người dùng môn công gì đánh chết bốn người ấy?
Độc Cô Thanh Tùng không dấu diếm:
– Đại Đế Thần Phong Chưởng.
Chàng nói thật, có lợi hơn là dấu diếm bởi có thể đánh lạc hướng sự nghi ngờ của chúng.
Tám Hắc Y Tôn Giả cùng một loạt lùi lại một bước, trố mắt nhìn chàng, mặt biến sắc thấy rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.