Hắc Ngũ Mệnh

Chương 4: Đoạn Kiếm Tiên Cơ


Đọc truyện Hắc Ngũ Mệnh FULL – Chương 4: Đoạn Kiếm Tiên Cơ


Một lúc sau, một đoàn kỵ sĩ chín người, mặc áo gấm, ngồi ngựa đẹp tiến đến.
Trông thấy bọn Cẩm Y Kỵ Sĩ, Liệt Mã Cuồng Sanh thoáng giật mình, nhưng lão lấy ngay bình tĩnh, cứ xuôi đường tiến bước.
Chín tên Cẩm Y Kỵ Sĩ giục ngựa lướt qua mặt hai người, không rõ họ vô tình hay cố ý, tất cả đều đưa mắt nhìn cả hai.
Chín tên Kỵ Sĩ vừa lướt qua xong, Liệt Mã Cuồng Sanh gọi Thanh Tùng:
– Hiền điệt có biết bọn Kỵ Sĩ ấy là ai chăng?
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu:
– Tiểu điệt có bôn tẩu giang hồ mấy độ đâu mà biết được chúng?
– Họ là chín vị đại hiệp! Cửu Châu Đại Hiệp trọng nghĩa, nội gia công lực của họ vào bậc thượng thừa.

Xưa kia, đại thúc cùng họ tuy không đúng mức thân tình, chứ chỗ giao tiếp nhau có phần trọng hậu lắm.

Đối với họ, hiền điệt đừng khinh thường, phải hết sức cẩn thận, dè dặt, hiền điệt nên hiểu là hơn mười năm qua rồi, còn gì? Sao còn dời, vật còn đổi, huống chi lòng người còn bị nhiều vật dục chi phối?
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu tự nguyện, dù thân hay thù, chàng không bao giờ đặt trọn niềm tin vào ai, trừ đại thúc.
Lời nói của Độc Cô đại thúc giác ngộ chàng trong hiện cảnh.

Dù hoài bão một võ công siêu tuyệt đến đâu, dè dặt bao giờ cũng có lợi hơn.

Bởi võ học mênh mông không ai có thể tự hào mình là con người vô địch.
Đột nhiên, chàng có linh cảm như có người theo dõi.

Chàng muốn quan sát quanh vùng một lượt, tìm kẻ theo dõi mình, nhưng nghĩ lại đang lúc cả hai đang giả vờ làm kẻ bình thường, xê dịch vì sanh kế.

Nếu mỗi lúc mỗi thi triển võ công thì có khác nào mình tự tố giác lấy mình, kẻ kia sẽ lưu ý hơn, mà rồi hành tung cả hai lại bị lộ.
Chàng bỏ ý định đó, nhưng đem điều nhận xét và phát giác thuật khẽ cho Độc Cô đại thúc nghe.
Từ lúc bị phế võ công đến nay, Liệt Mã Cuồng Sanh trở thành người thường, thính giác và nhãn quang không còn linh mẫn như mười năm về trước.

Nghe Độc Cô Thanh Tùng bảo là có người theo dõi, lão trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc.
Cả hai vừa đi vừa suy tư tìm cách đối phó nếu có xảy ra những bất ngờ tai hại.
Bỗng có tiếng vó ngựa vang lên phía sau…
Cả hai nhìn lại thấy Cửu Châu Đại Hiệp không rõ có ý tứ gì quay ngựa ngược chiều.
Lần nầy Kỵ Sĩ đi đầu là Kỳ Châu Đại Hiệp, bất chấp đường rộng hẹp, phóng ngựa chạy càn lao vào cả hai.
Liệt Mã Cuồng Sanh cấp tốc bảo Độc Cô Thanh Tùng:
– Tránh đi thôi, tuyệt đối không nên tỏ ra mình có võ công đấy nhé!
Độc Cô Thanh Tùng đã hiểu.

Chàng làm như Liệt Mã Cuồng Sanh hoảng hoảng sợ sợ nhào lên lề đường né tránh vó ngựa.
Chính Kỵ Sĩ vượt qua, người sau cùng là Ưng Châu Đại Hiệp nhìn hai thúc điệt, cố ý cười khiêu động.
Độc Cô Thanh Tùng thấy bọn Cửu Châu Đại Hiệp thân danh là những tay hữu hạng trên giang hồ, thế mà có những hành động khả ố như thế, chàng sôi giận, toan lên tiếng mắng, nhưng Liệt Mã Cuồng Sanh đã nắm tay chàng, ra hiệu bảo im, đoạn khẽ nói:
– Hiền điệt xem, phía trước kia, có bóng người áo trắng, tuy dáng dấp rất ung dung, nhưng bước đi nhẹ nhàng nhanh chóng dị thường, nếu người đó là một Ma Vưu Tử thì chúng ta đã lộ hành tung rồi đấy!
Độc Cô Thanh Tùng nhìn ra phía trước thấy một người tác độ trung niên, mặt đẹp như ngọc, mặc áo trắng dài, dáng dấp nho sĩ, nhưng bước chân thì nhẹ nhàng phiêu phưởng, lối di động đó chứng tỏ một võ công siêu tuyệt.
Độc Cô Thanh Tùng tức uất, nghĩ:
– Nếu thế, Cửu Châu Đại Hiệp đã kết liên với bọn Ma Vưu Tử sao? Như vậy thanh danh đại hiệp còn gì?
Chàng đem ý nghĩ đó trình cho Độc Cô đại thúc rõ.
Liệt Mã Cuồng Sanh lắc đầu:
– Không hẳn vậy đâu! Cửu Châu Đại Hiệp xưa nay hành động quang minh chánh đại vô cùng, đó có lẽ là một trường hợp ngẫu nhiên, chứ quyết không khi nào có sự liên kết như hiền điệt tưởng.
Không rõ vì sao, Liệt Mã Cuồng Sanh mở tròn đôi mắt, nhìn Thanh Tùng, hỏi đột ngột:
– Thanh Tùng, chiều đến thì mình sẽ tới thị trấn Đồng Thành, dĩ nhiên mình tạm dừng đấy nghỉ đêm.

Hiền điệt có muốn tán dương Liệt Mã Cuồng Sanh không? Đêm nay tại tửu lầu, con có thể làm việc ấy một phen, nếu con còn nuôi dưỡng ý muốn đó.
Độc Cô Thanh Tùng không rõ Liệt Mã Cuồng Sanh có ý tứ gì, vừa cấm đoán chàng đó, lại cho phép chàng làm ngay, chàng nhìn lão không chớp.
Lão mỉm cười, hỏi:
– Hiền điệt sợ bị ám toán?
Độc Cô Thanh Tùng rùn vai, đáp:
– Tiểu điệt sợ gì mới được chứ? Con phải giết chúng mấy tên, mới hả!
Chàng còn sôi hận nghĩ đến bọn chúng quá tàn nhẫn, hạ sát ngay đến những người không thù oán với chúng.

Họ chỉ có một cái tội là tán dương người chiến thắng.
Tuy vậy, họ cũng chưa nhục mạ kẻ chiến bại.

Chúng nở nào xuống tay độc như thế?
Cả hai gấp bước về Đông Thành.

Liệt Mã Cuồng Sanh cần nghỉ ngơi, còn Độc Cô Thanh Tùng thì mong chóng đến lúc được dịp tán dương đại thúc, khiêu động bọn ma đầu, giết một mẻ cho xướng tay, hả ý…
Cả hai đâu rõ, hiện đã có bao nhiêu người có mặt tại Đồng Thành, chờ đợi họ!
Chúng không ngờ là Liệt Mã Cuồng Sanh và Độc Cô Thanh Tùng.

Chúng chờ một già một trẻ bộ hành trên quan lộ, như thuộc hạ Cửu Long Đàn đã báo tin về Cửu Long Thần Ma tại Bàn Long Sơn.
Đồng Thành cũng như mọi thị trấn thông thường, đêm về là tấp nập khách thừa lương, tìm hứng rượu, hương trà, hoặc làm cánh bướm tìm nhụy hoa biết nói.
Đồng Thành có một tửu lầu rất lớn vào hàng sang trọng bực nhất, đêm về đèn đốt sáng choang, thực khách đông đảo, thịnh vượng hơn tất cả các hiệu khác.
Đêm đó cũng như đêm nào, khách viễn du đã chiếm nhiều bàn trong hiệu.
Bên ngoài cửa, một hàng chín con ngựa quý đứng giăng giăng chứng tỏ trong số thực khách đêm nay có chín tay mã thượng giang hồ thuộc hàng sang trọng.
Trên con đường phố trước tửu lầu, thỉnh thoảng đôi ba tên mặc áo màu lam, đi qua đi lại, gương mặt đăm chiêu.
Trong khi thực khách chén mời chén rót, cười nói ồn ào, thì bên ngoài cửa hiệu, một lão phụ cụt tay, đầu vận khăn xanh dừng chân do dự một lúc, tự lẩm nhẩm:
– Rõ ràng là mình thấy hắn vào đây, chắc chưa đi nơi khác đâu.

Hừ! Mình thấy thẹn mà gặp lại hắn.
Thiếu phụ bước vào tửu lầu, chợt nghe một thiếu niên cất giọng êm đềm thốt:
– Đại thúc! Tiểu điệt thấy mấy con ngựa ngoài cửa hiệu, bỗng nhớ đến một việc kỳ quái!
Người đối diện hỏi:
– Hiền điệt nhớ đến việc gì? Là thiếu niên mà cho một việc nào đó rất kỳ quái, thì sự việc đó hẳn đặc biệt lắm chứ!
Giọng nói của người đó ấm ớ rất khó nghe, chừng như khàn khàn chừng như đuối hơi, cố thở phều phào rất nhỏ.
Lúc đó, thiếu phụ đã bước đến nấc thang thứ nhất để lên lầu.

Bỗng nhiên, bà ta dừng chân lại, nhăn nhăn gương mặt, tự lẩm nhẩm:
– Chắc chắn hắn ở tại đây.

Nhưng giọng nói của hắn sao lại nghe như kẻ câm cố gượng thốt lời? Hay không phải hắn? Ta thì làm gì lầm được? Còn thiếu niên kia là ai?
Bà đã lên đến đỉnh thang.

Không rõ bà nghĩ sao, bỗng rùng mình đôi mắt bật ánh sáng ngời kỳ dị, tự nghĩ:
– Không ngờ tửu lầu đêm nay lại có cục diện nguy hiểm thế nầy!
Bà quay đầu lại, khôi phục ngay vẻ mặt đau khổ bịnh hoạn, đưa mắt quan sát một vòng các thực khách, nhận ra ba tên Lam Y Nhân cúi đầu ăn uống tại một chiếc bàn gần đầu thang.
Cả ba không thốt một lời với nhau, chừng như sợ mất thời khắc để ăn uống cho hả đói hả khát.
Nơi trung tâm, quanh một bàn tròn, bọn Cửu Châu Đại Hiệp rực rỡ trong bộ y phục gấm.

Tại một góc khác, là một người nho sĩ trung niên, mặc áo trắng mặt vuông, tai lớn, trán rộng, má phì.

Y thỉnh thoảng nâng chén nốc một hơi, rồi trầm ngâm, rồi lại nốc, như người thích thúc độc ẩm.
Ngồi cạnh cửa sổ sát với đường phố, là Liệt Mã Cuồng Sanh và Độc Cô Thanh Tùng.
Rải rác chung quanh độ mười thực khách nữa.
Thiếu phụ cụt tay đầu vấn khăn bố xanh chọn một chiếc bàn sát bên cạnh chiếc bàn của Liệt Mã Cuồng Sanh và Độc Cô Thanh Tùng, ngồi xuống.
Lúc đó, Thanh Tùng thốt tiếp câu chuyện dang dở:
– Việc tôi cho là kỳ quái thực ra rất đơn giản.

Đó là sự kiện mà đi đến đâu tôi cũng nghe thiên hạ tán dương thành tích Liệt Mã Cuồng Sanh hạ sát Tam Ma tại Túc Thiên.

Chẳng những một Liệt Mã Cuồng Sanh mà lại có tới hai Liệt Mã Cuồng Sanh!
Đành rằng cả hai đều đáng ca tụng, nhưng tôi nghĩ rằng cả hai đều không phải Liệt Mã Cuồng Sanh thật.
Thiếu phụ cụt tay vận khăn bố xanh biến sắc, thầm mắng:
– Tiểu tử to gan thật! Công nhiên nhắc đến thinh danh Liệt Mã Cuồng Sanh ngay tại chốn nầy! Có lẽ hắn không muốn sống nữa đấy?
Liệt Mã Cuồng Sanh giả vờ kinh hãi, quay đầu lại sau, day qua tả, trở sang hữu, nhìn trước mặt, như tìm xem những kẻ nào nghe ngóng tiếng nói của được chăng?
Sau cùng, lão nghiêm giọng quở:
– Câm cái mồm lại một tí! Liệt Mã Cuồng Sanh, giả hay chân thì có can gì đến ngươi?
Độc Cô Thanh Tùng cũng giả vờ gân cổ đáp:
– Nói thì nói, có can gì đến ai mà sợ? Đại thúc à, tôi tưởng đó là Liệt Mã Cuồng Sanh thật đấy, chứ không phải giả đâu! Có điều lão đó lại không cỡi con Long Chung Hồng Tông Liệt Mã như lúc đến Thiên Sơn thôi.

Tôi cho việc đó là kỳ quái!
Chàng cố gằn giọng:
– Đại thúc sợ gì? Liệt Mã Cuồng Sanh có tìm đại thúc gây sự đâu?
Liệt Mã Cuồng Sanh cáu tiết:
– Câm ngay! Muốn nói gì thì nói, đừng nói đến Liệt Mã Cuồng Sanh, mi nghe chưa? Mi không biết Liệt Mã Cuồng Sanh đã giết ba mạng, ba người đó không phải là Tam Ma.

Tam Ma thực sự còn lợi hại hơn Liệt Mã Cuồng Sanh mấy lần.
Bạch Y Nho Sĩ ngồi độc ẩm nghe đến đây điểm một nụ cười.

Ba tên Lam Y Nhân cúi gầm mặt hơn, nhưng ánh mắt của cả ba đều dồn về Liệt Mã Cuồng Sanh và Độc Cô Thanh Tùng.
Độc Cô Thanh Tùng đã thấy hết, nghe hết những gì có thể thấy và nghe khắp gian phòng.

Chàng vờ nhấp nhấp chén rượu, chú ý lắng tai nghe, một tên Lam Y Nhân nói với đồng bọn:
– Tiểu tử đó không biết trời cao đất thấp là gì nữa! Mình đã nghe thì không thể để hắn sống được!
Một tên khác thốt:
– Đàn Chủ ra lệnh dò xét tung tích hai tên nầy, tôi thấy khả nghi lắm, nhưng nghe chúng kháo chuyện nhau, thì tôi hoang mang quá.

Chúng là Liệt Mã Cuồng Sanh thế nào được?
Tên thứ ba phụ họa:
– Phải đấy! Liệt Mã Cuồng Sanh là một nhân vật cao ngạo kiêu kỳ, có đâu khiếp nhược như tên già nầy?
Độc Cô Thanh Tùng cười thầm tự nghĩ:
– Các ngươi đã trúng kế đại thúc ta rồi đó!
Chàng tiếp:
– Hừ! Đại thúc nói thế chứ Tam Ma làm sao lợi hại hơn Liệt Mã Cuồng Sanh được? Giả sử Tam Ma đúng là những tay lợi hại tại sao lại không xuất hiện lúc đó, hạ sát Liệt Mã Cuồng Sanh, lại để cho ba tên vô danh chết thế?
Trước lý luận của chàng đưa ra, Liệt Mã Cuồng Sanh lại vờ cứng họng nghẹn lời.
Lúc đó, các vị Cửu Châu Đại Hiệp:
Ký Châu, Cổn Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Kinh Châu, Dương Châu, Dự Châu, Lương Châu, và Ưng Châu, cùng một loạt bật cười ha hả.
Cả chín người cùng hướng về Độc Cô Thanh Tùng, thốt:
– Tiểu huynh đệ nói đúng đấy! Liệt Mã Cuồng Sanh vốn là chỗ thâm giao chí hữu với bọn lão phu ngày trước.

Công lực của lão ấy mười năm trước đây có thể bảo là vô địch rồi.

Lão ấy lại luyện được bí học của Đông Hải Kỳ Tẩu và Đại Mạc Dị Nhân, thì huyền công của lão ấy còn lường vào đâu được nữa? Tam Ma còn lâu lắm mới là địch thủ của lão ấy!
Liệt Mã Cuồng Sanh khẽ cau mày, nhìn Ký Châu Đại Hiệp, thốt:
– Tiểu điệt lão phu, niên khinh trí thấp, có biết gì về việc anh hùng trong thiên hạ.

Nó uống mấy chén rượu, cao hứng nói càn, quý vị đừng để ý cho lắm!
Liệt Mã Cuồng Sanh đang suy nghĩ một việc, Cửu Châu Đại Hiệp tuy nghĩa kết kim bằng, tình đồng ruột thịt, song mỗi vị hùng cứ một nơi.

Từ trước đến nay, không bao giờ lại họp đủ chín người như lần nầy, đó là một sự kiện lạ lùng.

Vã lại chín vị lịch duyệt giang hồ, há chẳng biết bọn Tam Ma lợi hại đến bậc nào sao, lại công nhiên tán tụng Liệt Mã Cuồng Sanh, chuốc họa vào mình?
Lão chợt ngờ rằng chín vị có ý khiêu đấu bọn Tam Ma, nên không ngại oang oang cao giọng phụ họa với Độc Cô Thanh Tùng, tâng bốc Liệt Mã Cuồng Sanh lên tận mây cao.
Thanh Châu Đại Hiệp không tán đồng sự lo sợ của Liệt Mã Cuồng Sanh, Đại Hiệp cười ha hả thốt:
– Nói như huynh đài, không sợ người ta cười cho là sợ bọn Tam Ma sao?
Đại Hiệp đáp lời Liệt Mã Cuồng Sanh, nhưng mắt thì nhìn ba tên Lam Y Nhân, dường như khiêu khích.
Đột nhiên, không rõ do ai phát xuất, một tiếng cười lạnh vang lên, nghe như gần cũng như xa.

Tiếng cười không lớn lắm, nhưng gian phòng ăn của khách sạn ồn ào, thế mà tất cả thực khách đều nghe.
Tất cả đều biết những việc gì có liên quan đến Liệt Mã Cuồng Sanh đã xảy ra làm sao trong mấy ngày qua, họ nghe tiếng cười lạnh đoán ngay sẽ có cuộc tàn sát liền theo đó.

Nên một số đứng lên, đến quày thanh toán tiền xong ra về liền.

Họ nghĩ đến sanh mạng sẽ bị liên lụy trong cuộc tàn sát, nếu tiếc bữa ăn bỏ dở.
Liệt Mã Cuồng Sanh giật mình, mặt lão thoáng lộ vẻ lo âu.

Lão tiếp nối câu chuyện với Cửu Châu Đại Hiệp:
– Trông sự ăn mặc của quý vị, lão hủ đoán ra quý vị hẳn là những tay hữu hạng trên giang hồ, hành hiệp trọng nghĩa, quý vị lại vầy một đoàn chín người, chắc chắn là Cửu Châu Đại Hiệp rồi.

Đành rằng mình chẳng sợ ai, nhưng dè dặt bao giờ cũng vẫn hơn.

Cửu Châu Đại Hiệp phát cười lớn:
– Huynh đại quả có nhãn lực nhận ra bọn lão phu đó! Chẳng hay quý tánh cao danh là chi?
Liệt Mã Cuồng Sanh ung dung đáp:
– Lão hủ là hạng nô bộc, có tên tuổi gì mà dám xưng ra làm bẩn tai quý vị?
Còn tiểu điệt đây tên Thanh Tùng.
Lão phụ cụt tay đầu vấn khăn bố xanh cười mỉm:
– Ngươi không xưng tên họ là phải! Nhưng thiếu niên kia, tiểu điệt của ngươi…
Lão phụ trầm sắc mặt, suy nghĩ…
Cửu Châu Đại Hiệp lại cười, giọng cười sang sảng, buông rền như giữa chốn không người.
Thanh Châu Đại Hiệp đứng lên, rời bàn bước đến sau lưng Độc Cô Thanh Tùng cao giọng thốt với Liệt Mã Cuồng Sanh:
– Huynh đài! Tiểu điệt đây thần thanh, cốt trí, từng bái sư thụ giáo chưa?
Đột nhiên, lão hiệp đặt bàn tay hữu lên vai hữu Độc Cô Thanh Tùng, toan vỗ nhẹ xuống…
Liệt Mã Cuồng Sanh kinh hãi, thấy một luồng khí xanh thoát từ bàn tay Thanh Châu Đại Hiệp chực áp mạnh xuống vai Độc Cô Thanh Tùng.


Liệt Mã Cuồng Sanh không ngờ cách nhau trong vòng mười năm, mà Thanh Châu Đại Hiệp tiến triển võ công mau lẹ như thế.

Thanh Châu Đại Hiệp đã thế, thì tám vị kia hẳn cũng phải tiến bộ nhiều.
Lão lo sợ thay cho Độc Cô Thanh Tùng.

Lo sợ vì không phải luồng thanh khí đó có thể làm hại gì chàng, nhưng bắt buộc chàng phản ứng thì có khác nào tiết lộ hành tung?
Liệt Mã Cuồng Sanh không phải sợ lâu vì đã có người thấy kịp và ra tay giải nguy cho chàng rồi.
Bàn tay của Thanh Châu Đại Hiệp chưa hạ xuống vai Độc Cô Thanh Tùng, bỗng Đại Hiệp trầm nét mặt, rụt cánh tay lại ngay, Đại Hiệp chập choạng lùi lại ba bước.

Rồi không giữ vững được thăng bằng, lão ngã xụ tại chỗ, mặt trắng bệt.
Tất cả sự việc diễn tiến nhanh chóng đến độ Liệt Mã Cuồng Sanh và tám vị Đại Hiệp không còn nhận định kịp Thanh Châu Đại Hiệp do đâu mà ra cớ ấy.
Dĩ nhiên là phải có người ám toán, nhưng khắp thực khách, họ có thể nghi ngờ ai? Ám toán do từ đâu đến?
Ký Châu Đại Hiệp nghiến răng, trợn mắt chỉ ngay Liệt Mã Cuồng Sanh quát to:
– Ngươi là ai? Bề ngoài thì giả vờ khiếp nhược, bên trong thì ngầm hại người, thế là nghĩa lý gì? Nói mau?
Tám thân hình biến ảo như bóng ma, vây quanh Liệt Mã Cuồng Sanh và Độc Cô Thanh Tùng, hầm hầm chực xuất thủ.
Độc Cô Thanh Tùng không tin rằng Liệt Mã Cuồng Sanh ám toán Thanh Châu Đại Hiệp, nhưng nếu không phải Liệt Mã Cuồng Sanh thì cũng phải có người nào khác chứ! Chàng cao giọng thốt:
– Đại thúc! Các vị đây mà bảo rằng là những nhân vật hành hiệp trọng nghĩa, có lẽ đại thúc có lầm chăng, chứ Cửu Châu Đại Hiệp mà lại hành động như thế nầy à?
Vừa lúc đó, một vệt sáng từ bên ngoài bay vào, Độc Cô Thanh Tùng thét to:
– Đại thúc lưu ý!
Chàng né đầu sang một bên.

Một mũi Chủy Thủ màu lam vượt qua đầu chàng cắm phập trên mặt bàn.
Tiếp theo đó, một giọng nói lanh lảnh phát từ mái nhà đối diện với khách sạn vọng qua:
– Tiểu tử! Mi chỉ còn sống đến canh ba thôi nhé!
Độc Cô Thanh Tùng liếc nhanh sang hướng đó, chàng giả vờ rợ sệt, run rẩy cả người, vội níu tay Liệt Mã Cuồng Sanh hấp tấp thốt:
– Đại thúc, tôi cãi lời đại thúc, suýt mất mạng! Nguy đến nơi rồi!
Liệt Mã Cuồng Sanh quát mắng:
– Cho ngươi biết, lắm mồm lắm miệng thì chuốc họa vào thân, khen người ta thì có lợi gì cho ngươi chưa? Rõ khổ!
Lão gấp rút hơn:
– Đi! Đi ngay! Còn muốn ở đây chờ chết hay sao chứ?
Lão kéo Độc Cô Thanh Tùng dợm bước.
Ký Châu Đại Hiệp vội giận, bước đến đón đầu:
– Bằng hữu! Mình đã xong chuyện với nhau đâu mà vội đi?
Liệt Mã Cuồng Sanh quét tia mắt khắp tám vị, không dằn được cơn giận:
– Cửu Châu Đại Hiệp là những nhân vật trọng vọng trong võ lâm, không ngờ lại có thái độ hồ đồ như bọn vô lại thế nầy! Thanh Châu Đại Hiệp bị ám toán, bị thương thế kia, không tìm hung thủ mà gây sự, lại gây sự với ta là kẻ vô can, thế là nghĩa gì?
Ký Châu Đại Hiệp quát lớn:
– Thanh Châu Đại Hiệp có hảo ý với tiểu điệt ngươi, ngươi lại lấy ân làm thù, dùng lối ám toán hại người rồi toan đổ vạ cho ai?
Đột nhiên, sau lưng tám người có giọng nói hết sức bình tĩnh vang lên:
– Tiểu tử đó rất đúng! Các ngươi là những nhân vạt trọng vọng trên giang hồ, cái danh Cửu Châu Đại Hiệp còn ai không nghe rõ? Thế mà có mỗi một việc như thế nầy lại không xét đoán được, có phải là danh bất như thực không? Thanh Châu Đại Hiệp kia, ta đã tha cho, không nỡ đoạn lìa hẳn cánh tay, còn kiếm chuyện gây sự đến cả những người vô can, thế nghĩa là sao?
Tám vị Đại Hiệp giật mình, quay người lại quắc mắt nhìn.

Họ chẳng thấy ai cả, chỉ trừ lão phụ cụt tay đầu vấn chiếc khăn bố xanh.

Lão phụ ung dung rót, uống, uống rót, không ngẩng đầu nhìn ai cả.
Tám Đại Hiệp tin chắc chính lão phụ nầy vừa phát ra câu nói, biết ngay gặp phải tay kình địch, họ cố nén giận, giữ bình tĩnh, không dám hùng hổ với Liệt Mã Cuồng Sanh nữa.
Ký Châu Đại Hiệp đầu đàn, bước tới cạnh lão phụ vòng tay lễ phép chào:
– Ký Châu Đại Hiệp xin ra mắt!
Lão phụ chừng như không nghe tiếng chào, thản nhiên rót thản nhiên uống, đầu không ngẩng, môi không nhếch.
Nhưng làm mấy hớp rượu xong, lão phụ ngó vào bàn ăn, không buồn liếc nhìn Ký Châu Đại Hiệp đứng trước mặt, thốt bâng quơ:
– Ai mượn ngươi thủ lễ? Cút ngay!
Dù bà ấy không ngó mình, Ký Châu Đại Hiệp cũng biết rõ bà ám chỉ mình.

Lão chưa kịp đáp thì bàn tay bà đã chộp ngay mạch môn tay tả của lão, đôi mắt bà quắc sáng như điện, bà thốt với giọng hết sức lạnh lùng, sắc bén:
– Châu Nhất Tuấn! Ta hãy hỏi ngươi, Cửu Châu Đại Hiệp từ bao lâu khét tiếng giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, tại sao bỗng nhiên các ngươi lại luyện môn học Cửu Long Huyền Công? Tuyết Sơn Cửu Long Thần Ma là gì của các ngươi?
Ký Châu Đại Hiệp Châu Nhất Tuấn biến sắc, nhưng lão Hiệp giữ bình tỉnh, bật tiếng cười che dấu sự bối rối bên trong, mồ hôi kết thành hạt to trên trán tuôn xuống mặt như mưa.

Lão gắng chịu đau trong tay kềm như gọng sắt của lão phụ.

Vì lão phụ chộp mạch môn của Châu Nhất Tuấn xong lập tức vận kình lực ép mạnh xuống.
Bảy Đại Hiệp kia lập tức di chuyển vòng vây Liệt Mã Cuồng Sanh sang lão phụ.
Liệt Mã Cuồng Sanh nhân dịp đó, dợm bước ra ngoài.
Lão phụ cười nhẹ một tiếng, đảo mắt nhìn bảy người, lạnh lùng thốt:
– Bọn các ngươi nhúc nhích một chút, là đại huynh các ngươi thành đống thịt vụn trong vũng máu đó!
Lúc đó, Bạch Y Nho Sĩ ngồi nơi góc phòng, từ từ đứng lên.

Lão phụ trông thấy, vụt đứng lên, môi nhếch nhếch.

Thì ra, bà dùng lối Truyền Âm Nhập Mật bảo Độc Cô Thanh Tùng:
– Thừa dịp Bạch Cốt lão ma chưa xuất thủ, hãy rời khách sạn nhanh lên! Các ngươi cũng to gan lắm mới dám vác xác đến đây đấy!
Liệt Mã Cuồng Sanh trông thấy lão phụ trong trạng thái đó, biết là bà ta mách tin gì tiếp trợ mình, vội hướng về bà ta gật đầu tỏ vẻ biết ơn.
Khi Độc Cô Thanh Tùng cho biết là có Bạch Cốt Thần Ma tại phòng ăn, Liệt Mã Cuồng Sanh quay nhìn lại, đúng lúc Bạch Cốt Thần Ma cũng nhìn hai người nhếch mép cười.

Liệt Mã Cuồng Sanh kép vội Thanh Tùng rời khách sạn.
Đến đầu cầu thang, cả hai lại chạm phải tia nhìn của ba tên Lam Y Nhân, nhưng chúng chỉ cười lạnh mà không ngăn trở.
Xuống đến tầng dưới khách sạn rồi, nhớ lại lão phụ hiện bị tám Đại Hiệp bao vây, bên ngoài lại còn Bạch Cốt Thần Ma cùng bọn Lam Y Nhân rải rác quanh đấy chực phóng ám khí, Độc Cô Thanh Tùng lo sợ cho bà khó tránh nguy hiểm, nên dùng lối Truyền Âm Nhập Mật tiếp chuyện với bà:
– Lão tiền bối! Bạch Cốt Thần Ma có mặt tại phòng, tiền bối không sợ nguy hiểm à?
Lão phụ đáp:
– Hừ! Ta lầm tiểu tử đấy! Không ngờ công phu nội lực của ngươi thâm hậu đến thế! Bạch Cốt Thần Ma không làm gì được ta đâu đừng lo sợ vô ích.

Phần ngươi, đêm nay hãy giữ mình đấy!
– Lão tiền bối an tâm! Nếu chúng kéo đến đêm nay, quyết chúng sẽ cao hứng mà đến, mất hứng mà đi vậy!
– Hừ! Ta vừa trao đổi một chiêu với lão ma đây! Hắn quả là tay khá đấy.

À! Ta hỏi tiểu tử câu nầy nhé! Đại thúc tiểu tử bị nội thương đấy chứ?
Độc Cô Thanh Tùng kinh hãi, thầm phục nhãn lực của lão phụ, nhưng chàng đáp làm sao?
Nếu thú thật đại thúc bị nội thương là tiết lộ hành tung của Độc Cô đại thúc rồi? Chàng thì không đáng ngại, chỉ ngại cho đại thúc thôi.

Nhưng chàng cũng phải đáp:

– Quả thật đại thúc bị hư nội phủ!
– Ai làm cho đại thúc ngươi bị thương?
Một câu hỏi còn khó đáp hơn câu trước.

Dĩ nhiên là chàng không thể đáp, chàng bỏ lửng câu chuyện, quay sang Liệt Mã Cuồng Sanh:
– Đại thúc biết lão phụ đó chứ?
Liệt Mã Cuồng Sanh chừng như đang lo nghĩ một điều quan hệ lắm, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng, có ẩn vẻ căm giận.
Lão đang nghĩ đến bọn Cửu Châu Đại Hiệp xưa kia là chỗ thâm giao, thanh khí tương đồng, không ngờ chỉ trong vòng mười năm, mà họ hoàn toàn thay đổi, uy danh Đại Hiệp tiêu tan, để về thần phục bọn ma đầu, luyện Cửu Long Huyền Công, toan cùng bọn chúng gây sóng gió giang hồ.
Lão hết sức phẫn hận.

Nghe Độc Cô Thanh Tùng hỏi, lão trầm giọng thốt:
– Thanh Tùng, con xếp những việc ấy lại, lo cái đáng lo trước mắt đây.

Mình hãy tìm một khách sạn nào uẩn khuất, tá túc đêm nay, và cần nhất là mình phải kiếm cho được một món vũ khí, bất cứ loại gì cũng được.
Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ:
– Chi vậy, đại thúc? Võ công của mình không dùng được sao? Vũ khí có lợi gì đâu?
– Con chưa hiểu.

Những tuyệt học của cho như Cửu Âm Thần Chưởng, Hàn Ma Chỉ đến mỗi lúc mỗi mang ra ứng dụng thì không mấy chốc là mình lộ chân tướng rồi.
Bọn Ma Vưu Tử có tổ chức rộng lớn lắm, chúng đặt tai mắt khắp nơi, mình phải dè dặt mới được.

Từ nay về sau, nếu không cần thiết lắm thì tuyệt nhiên không nên giở tuyệt học ra.

Con nên tập xử dụng vũ khí đi, chọn môn nào tùy thích, miễn là vũ khí là được rồi.
Lão tiếp:
– Thôi, đi mua một món vũ khí rồi tìm khách sạn ngay!
Cả hai bỏ các con đường lớn, lần vào phố nhỏ, chọn một khách sạn hạ đẳng.
Thuê phòng xong, Liệt Mã Cuồng Sanh thốt:
– Canh ba đêm nay, thế nào bọn ma đầu cũng đến, mình tìm một chỗ ẩn nấp, hạ chúng xong là lên đường ngay, xuôi về Nam, qua sông nếu kiên trình thì chỉ trong ba ngày mình đến Bách Trượng Phong.
Độc Cô Thanh Tùng còn ấm ức hành vi của Cửu Châu Đại Hiệp, cất tiếng hỏi:
– Đại thúc nói rằng Cửu Châu Đại Hiệp là hạng người rất trọng vọng trong võ lâm, hành hiệp giữ nghĩa, nhưng tiểu điệt cho rằng họ có danh mà không thực.

Đêm nay, họ có thái độ mù mờ quá, thành ra không biết phải liệt họ vào bạch đạo hay hắc đạo?
Liệt Mã Cuồng Sanh thở dài:
– Mười năm còn gì? Mười năm là một thời gian dài, con người khó giữ được bản tánh xa xưa vì biến thiên của tạo vật, vì thúc bách của nhu cầu tham vọng.

Dù là chỗ chí hữu, thâm giao, cách mặt có thể đổi lời, còn tin làm sao mà quyết chắc?
Lão trầm buồn, thốt tiếp:
– Cửu Châu Đại Hiệp dù chính đáng đến đâu, khi về với Cửu Long Thần Ma là một đại ma đầu ta dâm ác độc, một mối họa lớn cho giang hồ, Cửu Hiệp cũng khó giữ khỏi bị xu hướng.

Sau nầy, nếu có gặp họ, con hãy cẩn thận cho lắm.
Cả hai thì thầm một lúc, trống lầu thành đã điểm canh hai.
Cả hai sắp sửa ra ngoài, tìm chỗ ẩn nấp, bỗng nghe có tiếng nói phát ra rất khẽ từ gian nhà đối diện:
– Ngươi nghĩ sao? Hai tên đó có dám ngủ đêm nay không?
Tiếng người khác đáp:
– Biết sắp chết đến nơi rồi, còn ai ngủ được chứ?
Độc Cô Thanh Tùng chỉ về phía đó, gọi:
– Đại thúc!
Liệt Mã Cuồng Sanh biết chàng muốn nói gì rồi, lão kề sát bên tai chàng, thốt:
– Sang đấy, điểm huyệt chúng mang về đây!
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu, mở cửa phòng bước sang nhà đó gõ cửa.
Câu chuyện thì thầm bên trong im bặt, một phút trôi qua, một chiếc đầu người theo cánh cửa hé từ từ nhô ra, đảo qua đảo lại mắt dáo dác nhìn.
Thấy Độc Cô Thanh Tùng, người đó kinh hãi, chưa kịp phản ứng gì, Độc Cô Thanh Tùng cười mỉm, giở pháp Cách Không Điểm Huyệt điểm ngay vào phía hậu tai hắn, ngay huyệt Thiên Dung.

Chàng bước tới, lách mình vào trong nhanh như chớp điểm huyệt luôn cho tên tia, đoạn mỗi tay bế xốc một tên, trở về phòng.
Chàng gọi Liệt Mã Cuồng Sanh:
– Đại thúc xem, chúng mặc y phục màu lam, áo lại có thêu chiếc đầu lâu đỏ, hẳn nhiên chúng là thuộc hạ của bọn ma đầu kia rồi.
Liệt Mã Cuồng Sanh bảo chàng đặt hai tiên đó lên giường đoạn bàn:
– Ta tạm ẩn trong phòng chúng bên gian nhà đó, còn con thì nấp bên ngoài cửa sổ, liệu mà hành sự cho êm thắm, nhất là đừng quên dù thế nào mình cũng phải khởi hành vào đầu canh tư đấy!
Độc Cô Thanh Tùng với lấy thanh đao gật gật đầu đáp:
– Tiểu điệt hiểu rồi! Đại thúc yên tâm đi!
Cả hai sang qua nhà đối diện.

Liệt Mã Cuồng Sanh vào trong, Độc Cô Thanh Tùng cài cửa cẩn thận, theo cửa sổ vọt ra ngoài, dậm chân vút mình lên mái, nằm ẩn tại xuyên nhà, mắt đăm đăm nhìm qua gian phòng khách sạn.
Tấu xảo làm sao, đêm không trăng không sao, bóng tối dày đặc, nhưng nhãn quang chàng chiếu sáng hơn đèn, trông rõ từng vật một chung quanh.
Không bao lâu sau, có bốn bóng đen xuất hiện, đứng không động tịnh trước gian phòng khách sạn.
Chúng xê dịch dần dần đến sát khung cửa sổ.

Chúng ghé mắt áp tai vào.
Độc Cô Thanh Tùng cười thầm.
Bốn bóng đó tuy cử động thật khẽ, song xem ra chúng có vẻ khinh thường.
Một tên cất cao giọng hỏi:
– Diêm Vương định chết lúc canh ba, đừng hòng sống thêm một tiếng trống.
Câu nói hướng vọng vào phòng, nhưng bên trong yên lặng.
Tên đó gọi luôn mấy lần, trong phòng vẫn yên lặng như thường.
Đột nhiên, một tên phi vút lên cao, bám vào xuyên nhà, còn ba tên kia thì cấp tốc rời khung cửa dàn ra hai bên.
Cánh cửa đột nhiên mở tung, một bóng người phi vút ra ngoài.

Bóng đó đảo nhanh mắt một vòng, đoạn quay tròn như con vụ.
Khi bóng đó dừng lại, thì tên bám trên xuyên nhà đã rơi xuống không rõ từ lúc nào, còn ba tên kia thì bất động như trồng.
Bóng đó cười, thốt khẽ:
– Đã đến đủ rồi chứ?
Rồi nhanh như chớp, bóng đó nắm từng tên một quăng qua cửa sổ.

Trong thoáng mắt cả bốn tên đều rơi gọn bên trong.

Sau cùng, bóng đó nhảy vụt theo.
Độc Cô Thanh Tùng hết sức kinh hãi.
Chàng nhận ra bóng đó chính là lão phụ đầu vấn khăn xanh tại khách sạn.
Chàng thầm nghĩ tại sao lão phụ có hảo ý giúp đỡ mãi chàng và đại thúc?
Chàng định bụng phải hỏi đại thúc mới được.

Có lẽ lịch duyệt giang hồ như đại thúc, hẳn phải biết lai lịch của bà.
Vừa lúc đó, có tiếng y phục phất gió từ nơi đầu đường vẳng lại càng lúc càng nghe lớn dần, rồi tám người vận y phục màu lam tiến dừng lại trước khách sạn.
Người đến sau cùng cất tiếng lanh lảnh, bất chấp đêm khuya, bất chấp công tác họ thi hành cần tránh gây tiếng động.
Người đó đưa cánh tay lên, một vệt sáng thoát đi từ tay hắn, cắm phập vào khung cửa.
Độc Cô Thanh Tùng nhận rõ vật đó là một mũi Lam Lân Chủy Thủ.
Bóng đó thị Oai xong, cao giọng thốt:
– Thiên hạ ngày nay, nếu không tùy thuộc vào Huyết Ma Bang thì còn tùy thuộc vào đâu nữa? Muốn sống hay muốn chết do Huyết Ma Bang, tùy Huyết Ma Bang cả.

Tiểu tử! ngươi và lão già kia liệu trốn ta mà được à? Mau mau ra đây chịu tội!
Độc Cô Thanh Tùng giờ mới hiểu bọn Ma Vưu Tử lập thành Huyết Ma Bang.
Chàng nhớ lại nơi chéo vạt áo của chúng có hình đầu lâu máu.

Chàng tự hỏi tên nào tên nấy đều bạo tàn hung ác giết người không tanh máu như thế, thì Bang Chủ của chúng còn hung bạo đến đâu?
Nhưng Bang Chủ của chúng là nhân vật nào?
Vừa lúc đó, trong phòng nổi lên tiếng ngáy vang như sấm.
Độc Cô Thanh Tùng cười thầm.

Chàng đã biết ai phát lên tiếng ngáy rồi.

Hai tên trong tám tên hừ lạnh một tiếng, đoạn phi thân vút qua cửa sổ vào phòng.

Bọn sáu tên đứng bên ngoài chờ đợi mãi, không thấy hai tên đó trở ra.

Họ nhìn nhau, họ nổi giận, rồi hai tên nữa tiếp nối theo hai tên trước.
Vẫn như hai tên trước, hai tên sau không trở ra.

Trong phòng vẫn im lặng, chỉ có tiếng ngáy là không ngừng.
Bốn tên còn lại ngơ ngác nhìn nhau, rồi lo ngại, rồi thương lượng với nhau, đoạn rời khách sạn bỏ đi.
Một tiếng cười rất nhẹ vẳng lên, lão phụ vấn khăn xanh đã tung mình qua cửa sổ đuổi theo chúng.

Chỉ một cái nhảy, bà đã chận đầu bốn tên áo lam, bà xoay nhanh người lại, chộp từng tên một, quẳng qua cửa sổ phòng.
Xong, bà bỏ đi.
Độc Cô Thanh Tùng không dằn được tính hiếu kỳ, vội dùng lối Truyền Âm Nhập Mật hỏi bà:
– Lão tiền bối hai phen can thiệp, bảo vệ chúng tôi, nhưng chúng tôi còn thắc mắc, chưa biết quý danh tôn hiệu là chị..
Lão phụ vấn khăn xanh đáp:
– Tiểu tử muốn biết, cứ hỏi đại thúc thì biết!
– Tiểu sanh có hỏi rồi.

Đại thúc bảo là không rõ.
– Vậy ngươi cứ đến phòng, xem qua thì hiểu.
Độc Cô Thanh Tùng toan hỏi thêm, lão phụ đã đi xa rồi.

Chàng liền buông mình xuống, băng ngang qua đường về khách sạn, vút qua cửa sổ vào phòng.
Với nhãn lực của chàng, chàng không cần dùng đến ánh đèn mới thấy rõ mồn một, mười hai xác chết nằm ngổn ngang trên nền, mỗi xác chết bị đoạn lìa cánh tay trước, rồi sau mới điểm vào tử huyệt.
Nhìn xác chết cụt tay, Độc Cô Thanh Tùng nhớ đến lão phụ cũng cụt tay.
Chàng cho là phải có nguyên do của sự trùng hợp nầy, và định bụng sẽ hỏi bà ta nếu còn gặp lại lần sau.
Tuy bọn Lam Y Nhân tàn bạo, chúng bị hạ trong tình cảnh thảm khốc nầy, Độc Cô Thanh Tùng thấy lòng bất nhẫn quá.

Chàng thở dài, nghĩ rằng lão phụ cũng là tay tàn độc không kém.
Chàng đảo mắt quanh phòng tìm một dấu vết gì khác lạ chứng xác lạ lịch của lão phụ, bởi bà đã bảo chàng vào phòng thì sẽ biết bà ta là ai.
Chàng còn nghi ngờ bà ta chư đi hẳn, nên cất tiếng gọi khẽ.

Gọi mấy lượt, không nghe bà ta đáp lời, chàng lại lục lạo tìm tòi.
Bỗng chàng dán mắt lên bức tường phòng.

Trên đó, có hình một đoạn kiếm vừa vẽ vội.
Chàng biết ngay chính lão phụ đã vẽ lên đó trước khi ra đi.
Chàng không hiểu gì cả.

Đoạn kiếm gãy biểu hiện cho cái gì? Chả lẽ đó là tước hiệu giang hồ của bà? Đoạn Kiếm lão phụ?
Chàng phân vân một lúc, đoạn rời phòng trở sang nhà đối diện, không buồn xem hai tên nằm trên giường số phận ra sao, vì trước đó chàng chỉ điểm vào mê huyệt mà không giết chết.
Định mở miệng hỏi Liệt Mã Cuồng Sanh về lai lịch lão phụ, chàng thấy đại thúc tay cầm mảnh giấy, đang nghĩ ngợi đến xuất thần.
Chàng lấy mảnh giấy trong tay lao, đọc:
” Các ngươi tự nổi lửa thiêu mình đấy có biết không? Đã ngu lại còn ngốc, vậy mà chưa chịu qua sông về Chiết cho gấp đi, muốn chết phải không? ” Độc Cô Thanh Tùng tức tối, hằn học:
– Ai ngu? Ai xuẩn? Bà ấy thật nhiều chuyện!
Rồi chàng đem các diễn tiến thuật lại cho đại thúc hiểu.

Sau cùng, chàng hỏi:
– Đại thúc, bà ấy nói rằng đại thúc biết lai lịch bà ta, vậy bà là ai hở đại thúc?
Liệt Mã Cuồng Sanh lắc đầu:
– Ta không được rõ, bởi ta chưa từng nghe trên giang hồ có ai có tước hiệu gồm hai tiếng Đoạn Kiếm cả.
Liệt Mã Cuồng Sanh tiếp nối:
– Con có nhận xét kỹ không?
Độc Cô Thanh Tùng hỏi:
– Về việc gì?
– Bên trên hình vẽ, có chữ gì không?
Độc Cô Thanh Tùng ngơ ngác.

Liệt Mã Cuồng Sanh giục:
– Sang nhanh bên ấy xem lại đi!
Chàng cấp tốc trở lại khách sạn, vào phòng quan sát một lượt nữa.
Chung quanh hình vẽ thì không có gì cả, nhưng nơi chuôi kiếm có hai chữ nhỏ ” Tiên Cơ “.
Chàng chạy về cho Liệt Mã Cuồng Sanh biết liền.
Liệt Mã Cuồng Sanh ạ lên một tiếng, rồi lẩm nhẩm:
– Tiên Cơ! Đoạn Kiếm Tiên Cơ! Không! Không thể như thế được! Bà ấy đã chết lâu rồi mà!
Độc Cô Thanh Tùng kinh dị, hỏi:
– Đại thúc biết bà ấy chứ?
Liệt Mã Cuồng Sanh run run người, lẩm nhẩm quá xúc động:
– Không! Ta không tin bà ấy còn sống!
Độc Cô Thanh Tùng càng kinh dị hơn, lập lại câu hỏi mà đại thúc chưa đáp:
– Sao? Đại thúc có biết bà ta chứ? Bà ấy là ai?
Bỗng, Liệt Mã Cuồng Sanh bật cười cuồng dại, cao giọng thốt:
– Không! Không phải rồi! Chắc chắn là không phải bà ấy rồi! Ha ha, Thanh Tùng, ta đi thôi.
Niềm khích động theo tràng cười tiêu tan, Liệt Mã Cuồng Sanh bình tĩnh trở lại, lão hạ thấp giọng đáp:
– Việc đó! Con không nên biết làm gì!
Độc Cô Thanh Tùng chợt nhớ lại, lúc rời khỏi Bạch Mã Trang, Liệt Mã Cuồng Sanh có lưu lại một mảnh giấy.

Lão chỉ đề cập đến phụ thân chàng là Thánh Kiếm Vũ Sĩ, tuyệt nhiên lão không hề nhắc đến mẫu thân chàng, dù là nửa nét chữ.

Lúc đó, chàng lấy làm lạ lắm.
Giờ đây, không rõ do đâu, khi nghe Liệt Mã Cuồng Sanh bảo chàng đừng tìm hiểu về Đoạn Kiếm Tiên Cơ là hơn, chàng lại liên tưởng đến mẫu thân chàng.
Chàng nhìn Liệt Mã Cuồng Sanh dò xét.

Lâu lắm chàng cất tiếng:
– Đại thúc, con muốn hỏi một điều…
Liệt Mã Cuồng Sanh nghi ngờ nhìn chàng:
– Việc gì?
– Phụ thân con, đại thúc đã cho biết rồi, còn mẫu thân con, đại thúc chưa hề nói đến?
Liệt Mã Cuồng Sanh cố kềm hãm lắm mới khỏi run người, nhưng không dấu được sự biến đổi trên gương mặt.
Câu hỏi đột ngột của Độc Cô Thanh Tùng làm lão bối rối một lúc.

Lão trầm giọng nói:
– Thanh Tùng! Con nghe đại thúc nói điều nầy nhé!
Độc Cô Thanh Tùng thấy Liệt Mã Cuồng Sanh có vẻ giận, chàng sợ hãi, ấp úng:
– Ân đại thúc sánh bằng sanh dưỡng, đại thúc dạy gì con lại dám chẳng vâng?
Liệt Mã Cuồng Sanh gật đầu:
– Được rồi! Vậy con đừng bao giờ hỏi đại thúc câu ấy nữa! Nếu lúc nào có thể đại thúc tự nhiên nói cho con nghe, không đợi gì con phải nhắc nhở.
Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp với giọng xa xăm:
– Tuyết Nhi đợi ta mười năm, có lẽ hôm nay có già lắm rồi! Thanh Tùng, mình lên đường đi con!
– Tuyết Nhi là ai, hở đại thúc?
– Tuyết Nhi là Long Mã Tuyết Nhi!
Lão nghiêm giọng hơn:
– Thanh Tùng! Mong rằng con sẽ đầy đủ can đảm giữ vững khí phách anh hùng!
Trong ba tháng nữa, đại thúc sẽ cho con hội hiệp với bốn phương danh thủ.
Độc Cô Thanh Tùng cương quyết:
– Tốt lắm! Vậy mình đi, đại thúc!
Cả hai rời Đồng Thành, dùng bí pháp Kinh Điện Phi Hồng tiến về phương Nam..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.