Đọc truyện Hắc Long – Chương 28: Mẹ Kiếp! Thằng Kia Điên Rồi Sao
Bên trong Casino, hôm nay do ông chủ có việc nên quán này giao lại cho Mộng Cầu cai quản vì vậy mà hắn mới chơi kèo với số tiền điên rồ đó.
– Đoàng… đoàng… ahhhh… ahhh… – Tiếng súng cùng tiếng la hét của mọi người trong Casino.
Thiên không quan tâm có bao nhiêu tên trong này, hắn bây giờ cần đuổi theo tên kia gấp.
Mặc xác 9 tên kia, hắn lao thẳng qua cửa kính rồi ra ngoài đường phố.
Xe kiếm đâu ra bây giờ, hắn đang nóng vội thì bất chợt có một tên đang chở người yêu với con Kawasaki Z1000, cơ hội trời cho đây rồi.
– Tao mượn xe… nhanh… – Thiên lao tới nói với tên kia trong sự ngỡ ngàng của một đôi tình nhân đồng thời quát tên một cái khiến hắn giật mình.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, có phải là cướp xe hay không nhưng tên kia vẫn kéo người yêu xuống nhường xe cho Thiên vì trong tay Thiên lúc này đang cầm một khẩu súng.
Người mua được xe chứ xe không mua được mạng người.
Thà mất con Kawasaki Z1000( giá tỷ ba) còn hơn mất cái mạng oan uổng.
Thiên ngồi lên xe rồi rèn ga bứt tốc đuổi theo.
– Này! Từ từ thôi, nhớ mượn đừng trộm nhé.
– Tên kia dù sợ nhưng vẫn nhắc nhở Thiên.
Hắn vừa dứt câu thì chả thấy bóng dáng chiếc xe cùng Thiên đâu nữa, ngay sau đó hắn giật thột khi hai chiếc ô tô vụt qua hắn với tốc độ chết người.
Bọn chúng là 9 tên lúc nãy, thấy Thiên thoát ra nên chúng vội đuổi theo.
Thế là một màn rượt đuổi bắt đầu.
Một con Masterches500 chạy trốn con motor Kawasaki Z1000 sau đó là hai chiếc Limo F1.
Chặng đua là từ sòng bạc Casino ra sân bay cá nhân ( chỉ có một chiếc máy bay ở đó), khoảng cách khá xa.
Những tên sau Thiên vẫn đuổi sát Thiên, thỉnh thoảng chúng lại nổ súng nhưng không dễ trúng vì Thiên đang ngồi trên con motor được mệnh danh là ngựa sắt đường xa.
Đường ở đây xe cổ khá đông nên motor rất dễ luồn lách còn những chiếc Limo F1 cứ chạy một đoạn lại còn nhao nhác cho xe trước tránh đường.
– Này mày làm gì đó.
– Một tên lái Limo nói với một tên khác khi thấy hắn cầm một khẩu phóng lựu ra.
– Bắn tên kia, mày mù hả.
– Fuck! Mày có não không thế, xe đông vậy mày muốn chết hả? – Tên kia nói rất đúng vì đây là đường thành phố, hơn nữa bọn chúng đang chạy trên đất nước không phải của chúng, việc mang vũ trang trên xe đã phạm pháp đàng này còn định xả súng thì chắc chắn chúng sẽ bị cảnh sát đuổi cùng diệt tận.
– Bít… bít… ahhhh… bùm… – Tên kia lo nói chuyện với tên đó nên không để ý đã đâm vào đuôi xe chiếc ô tô trước đó khiến mất lái mà lao vào lan can, tên cầm súng phóng lựu vì vậy là lỡ tay nổ súng ngay trong ô tô.
Cảnh tượng 4 cái xác nướng chín trong con Limo trông hài vãi lồn.
Thiên vẫn cố đuổi theo con Materches500 đằng xa, mất giấu thì không dễ vì hắn đang đi motor nên rất dễ luồn lách, có điều đoạn đường sắp tới khá trống trải nên tốc độ của con Materches500 kia không thể coi thường được.
Phía sau hắn vẫn còn một cái đuôi Limo F1.
– Tuýt… tuýttttt… – Tiếng còi ngân dài của tàu hỏa( xe lửa) đàng xa đang sắp tới.
Đây là cơ hội của Thiên để cắt đuôi Limo đằng sau nhưng hắn cũng phải liều một phen.
Tàu hỏa đang đến gần nên hắn phải nhanh chóng vụt qua, nếu chậm một dây có thể hắn sẽ được đo đường sắt.
Thiên bứt tốc rèn ga hết cỡ, bô nổ thình thịch.
Tốc độ của hắn hiện giờ là hơn 300km/h.
– Mẹ kiếp! Thằng kia điên rồi sao? – Một câu nói của tên đang ngồi trong Limo, bọn chúng nhìn tàu hỏa đang đến mà Thiên vẫn phóng một cách điên rồ khiến chúng rùng mình.
– Tuýt… tuýtttttttttt… – Tiếng còn dài hơn và dồn đập hơn khi thấy một con Kawasaki Z1000 đang lao tới trước mặt với tốc độ xé gió.
Hai ông chủ tàu nhìn vậy mà tái xanh cả mặt, mồ hôi nhễ nhãi, tay vẫn bấm còi mù mịt đến mức cái nút còi muốn lún vào.
Tích tắc, trong khoảng khắc thời gian như dừng lại, ai cũng hướng mắt về con motor kia, mui tàu cách con Kawasaki Z1000 đúng 5 phân, ai chứng kiến cảnh đó cũng muốn đứng tim.
– Vụt… rèn… rèn… rènnnnn… – Tiếng chiếc motor vừa vụt qua cửa tử thần bứt tốc đuổi theo Masterches500 đàng trước.
– “Phù… ” – Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, hai ông tàu trưởng cũng thở phì phào, cảnh tượng lúc nãy nếu còn xảy ra lần nữa thì họ phải bỏ nghề thôi chứ không có khi đứng tim mà chết trên tàu.
Còn chiếc Limo F1 đằng sau nhìn lại vẫn chưa hết bàng hoàng, chúng phải đợi tàu qua nhưng lúc đó có lẽ Thiên cũng bỏ xa bọn chúng rồi.
5 Tên nhìn nhau, chúng thề lần này về sẽ ghi tên Thiên bỏ vào sổ lưu niệm, kkkk…
– Nhanh nữa đi, nhanh lên… – Tiếng thúc dục của Mộng Cầu khi thấy Thiên đang đến gần, sân bay cũng không còn xa nữa.
Hắn nghĩ đã cắt đuôi được Thiên khi con tàu đang tới nhưng nay sau đó hắn đỏ mặt lên hẳn khi thấy hình bóng của Thiên vụt qua con tàu trong giây phút tử thần.
Sân bay đã ngay trước mặt, trực thăng đã chuẩn bị cất cánh, Mộng Cầu vội vàng kéo Lưu Ly theo tiến tới chiếc máy bay thì bỗng dưng.
– Rèn… cạch cạch… – Tiếng motor dừng ngay trước mặt, không ai khác đó là Thiên, hắn chặn ngang trước cửa trực thăng.
– Mày dám bước tới tao sẽ bắn nó, thứ bố mày không có được thì bố mày cũng đạp đổ con chó à, khà khà… – Mộng Cầu nói rồi đưa tay chĩa súng lên đầu Lưu Ly.
– Mày dám.
– Thiên quát khi thấy Mộng Cầu làm vậy, súng hắn cũng chĩa về Mộng Cầu nhưng hắn không thể nổ súng vì Mộng Cầu nấp sau Lưu Ly.
– Mày bắn đi, tao xem thử mày dám bắn vợ mày hay không.
, Khà khà… – Mộng Cầu cười điên rồ.
– Anh cứ bắn đi.
– Lưu Ly nói một cách thản nhiên.
– Không được, anh không thể, em không thể tái sinh nữa nên làm sao anh làm được.
– Thiên nhìn Lưu Ly, lúc này hắn vẫn không thấy sự lo lắng nào trên khuôn mặt cô cả trong khi lòng hắn thì nóng ran như lửa đốt.
Ngay trước cửa tử mà cô còn tỏ ra vẻ thản nhiên khiến hắn bàng hoàng khôn nguôi.
– Khà khà, bắn đi con chó, tao xem thử mày dám không nào, khà khà… – Mộng Cầu cười đắc chí rồi đẩy Lưu Ly tiến gần tới Thiên.
– Vậy sao? Đoàng… hử… – Thiên sau một hồi lưỡng lự đã lấy lại bình tĩnh, bất chợt hắn thốt lên một câu rồi nổ súng trước vẻ ngạc nhiên của hai con người, ngay sau đó thì chỉ còn có một.
Người dính đạn tưởng chừng Lưu Ly như không phải mà là Mộng Cầu, viên đạn bay sượt qua cổ Lưu Ly cắt đứt mấy sợi tóc và để lại trên cổ cô một vết cắt nhỏ mà thẳng tới đầu của Mộng Cầu.
Thiên nổ súng không chút lưỡng lự lúc đó vì đó là cơ hội duy nhất cho hắn thử vận may của mình.
Lúc Mộng Cầu cúi xuống ngang cổ đưa mặt nhìn qua Thiên đồng thời hắn cũng có động tác hít mũi mùi thơm trên người Lưu Ly, chính cái sơ hở và là cái tật xấu đó đã khiến hắn một đi không trở lại.
Lưu Ly thì sửng sốt tột độ.
Lúc nãy cô nói trong bình thản vì muốn thử thách Thiên ai dè hắn làm thật khiến cô cũng giật mình.
Cô bây giờ chỉ còn một mạng nên rất muốn sống, thiết sống hơn là đàng khác.
Lúc nãy Thiên nổ súng mà cô cứ tưởng là hắn không cần cô nữa.
Cái xác Mộng Cầu nằm phía sau, Thiên bước tới trước mặt Lưu Ly khi cô vẫn đứng như trời trồng.
– Em có sao không? – Thiên đưa tay lên xem vết thương trên cổ cô, chỉ là một vết xước nhẹ do đường đạn bay qua thôi.
– Em… em không sao.
– Lưu Ly vẫn chưa hết bàng hoàng.
– Không sao rồi! Có anh đây, ổn cả rồi.
– Thiến nói rồi ôm chầm lấy cô.
– Anh này, anh định muốn giết em sao? – Lưu Ly lúc này mới lấy lại được cảm giác từ cái ôm của Thiên, cô đấm vào ngực hắn.
– Vậy lúc trong Casino em cũng không phải định muốn giết anh sao? – Thiên cười khổ.
– Ai nói.
– Lưu Ly dẩu môi nhìn Thiên.
– Thì lúc anh hỏi em em không nói gì, lúc anh thất bại em cũng không tỏ ra quan tâm, chả phải em đã giết chết con tim của anh rồi đó sao.
– Anh này, hứ… – Lưu Ly tỏ vẻ hờn dỗi.
– Thôi mà, anh xin lỗi, nào lên đây anh đưa em cưỡi con ngựa sắt này, lúc nãy ngồi trên nó mà anh cảm giác như đang lướt trên cần đẩu vân vậy.
– Thiên nói rồi kéo Lưu Ly lên con Kawasaki Z1000, đúng là con gái lúc nào cũng đúng.
Khi một thằng đàn ông yêu một cô gái thì hắn phải luôn xem cô gái của mình là thượng đế, cái gì cũng đúng cả, sai cũng đúng, muốn gì thì có đó… Hai thân hình ngồi trên con ngựa sắt phi thẳng về sòng bạc để trả xe.
May mà không bị trầy xước gì cả, hắn bắt đầu thấy thích thú với con này rồi, kiểu này có khi về nhà hắn cũng kiếm một con như thế cũng nên.
Tại sòng bạc…
– Ồ ồ… anh bạn được lắm, tui tưởng ông anh chôm luôn xe rồi chứ.
– Tên thanh niên vui mừng khi thấy ngựa sắt của mình quay về mặc dù hắn vừa mới trải qua một trận sóng gió với người yêu.
Lúc Thiên cướp xe của hắn thì ngay sau đó hắn đã bị người yêu chửi mắng này nỏ còn đòi chia tay làm hắn đau buồn khôn xiết.
Hắn chỉ còn hy vọng con ngựa sắt quay về thì may ra còn có cơ hội làm lành với người yêu, vậy là hắn phải chờ đợi từ nãy tới giờ.
– Cảm ơn, hè hè… – Thiên cười bước xuống trả xe cho tên đó.
– Haha… chú mày quay về rồi, rèn… rèn… – Tên kia vội nhảy lên xe thử máy, xem xét coi có chỗ nào xước hay không nhưng không có nên hắn rất vui mừng.
– Rèn… rèn… ahh… anh bạn cho xin tiền xăng.
– Bất chợt định đi thì tên kia quay lại thốt ra một câu với Thiên khiến hắn ngạc nhiên.
– What the fuck! Tiền xăng? – Thiên ngạc nhiên nhìn tên kia để khẳng định lại câu nói của hắn.
– Ư… tôi mới đổ đầy bình mà giờ sắp cạn rồi đó.
– Tên kia nói rồi đưa động tác xin tiền.
– À, à… chờ tôi một chút, tôi vào trong này lấy tiền.
– Thiên cười khổ, hắn không nghĩ mình lại gặp một thanh niên như vậy, giờ trên người hắn đâu còn đồng, tiền hắn vứt trong sòng bạc hết rồi.
– A! Vậy thôi, ông chủ sòng bạc về rồi, tui chạy trước đây, không cần nữa, rèn… rènnnn… – Tên kia vội tắt ý định xin tiền khi thấy Thiên nói vậy, hắn rèn ga hết cỡ phóng nhanh tới nhà người yêu với hy vọng từ chia tay không nói ra lần nữa.
Về phần Thiên, hắn vẫn không hiểu chuyện gì nữa, sao nhắc tới ông chủ lại khiến tên đó sợ đến vậy.
Hắn cũng thấy cảm giác bất an khi ông chủ Casino này đã về, bởi lẽ lúc nãy hắn cũng có mặt trọng việc phá phách ở đây.
– Bọn mày làm ăn gì vậy hả? Đến cả một chuyện bé thế cũng không xử lí được? Hỏi thử tao thuê chúng mày để làm gì hả? – Tiếng của một gã đàn ông lớn tuổi.
– Chúng tôi xin lỗi… cái này… cái này… – Mấy tên kia ấp úng.
– Này con khỉ chúng mày… Tao nói lần này Mộng Cầu mà có mệnh hệ gì thì chúng mày chuẩn bị tàu sáu ván sẵn đi.
– Ông kia vẫn quát lớn.
– Mộng Cầu buy not see you again (tạm biệt không hẹn gặp lại) rồi.
– Bất chợt một tiếng nói vọng vào khiến mọi con mắt đổ về phía hắn.
Không ai khác đó là Thiên, hắn cùng Lưu Ly bước vào với bộ mặt vênh váo.
– Ngươi là ai? – Lão kia nheo mắt hỏi.
– Là hắn, chính hắn đã truy sát Mộng Cầu.
– Một tên cạnh đó thốt lên khi nhận ra Thiên.
– Truy sát? Readly? Nó cướp vợ tao mà nói tao truy sát nó hả? Mày có não không vậy? Tao chỉ đi đòi vợ về thôi? Khà khà… – Thiên cười khoái chí.
– Vậy ngươi đã làm gì Mộng Cầu? – Lão kia nheo mắt hỏi.
– Ta cho hắn một đi không trở lại rồi, khà khà… – Thiên nói không chút lo lắng.
– Ngươi… ngươi, người đâu, giết hắn.
– Lão kia tức giận đỏ mặt.
– Này… này, từ đã nào, có gì từ từ nói.
– Từ con khỉ, mày biết Mộng Cầu là ai không mà dám giết nó, mày có 10 cái mạng cũng không đền nổi đâu, ra tay.
– Lão kia nói xong cho mấy tên kia xông tới, bọn chúng chỉ có mã tấu, tuy líp nên Thiên cũng không thấy sợ gì cả.
– Bốp… rắc… rắc… rắc… ahhh… – Tiếng bẻ cổ như bẻ ngô.
– Hừ… choang… mày là cái quái gì vậy… rắc… ahhh… – Một tên cầm mã tấu lao tới toan chém Thiên nhưng bị hắn dùng tay chặn lại trước vẻ ngạc nhiên của những người chứng kiến, hắn vội thốt lên một câu ngay sau đó là tiếng vặn cổ.
– Còn ai muốn chơi không.
– Thiên phủi tay bước qua 5 cái xác tiến về ông chủ Casino, ông ta là Cao Thắng 57 tuổi.
Mấy tên kia cầm mã tấu trên tay mà run cầm cập, bọn chúng chứng kiến cảnh đó mà toát mồ hôi, có tên còn tè ra quần.
Cao Thắng cũng chả khác gì, lão ta tái xanh mặt.
– Ngươi muốn làm gì? – Cao Thắng vừa nói vừa lui theo bước chân của Thiên.
– Thương lượng.
– Thiên nói với vẻ mặt bình thản.
– Thương lượng? Thương lượng gì.
– Tiền.
– Thiên nói dứt khoát.
– Tiền? – Cao Thắng vẫn không hiểu.
– Đúng vậy? Từ giờ chỗ này 50% là của ta, ông thấy thế nào? – Thiên nói như ăn cướp mà quả thực là hắn đang ăn cướp mà.
– 50%, Mày cướp hả? Không có chuyện đó.
– Cao Thắng ngạc nhiên nhưng sau đó lão ta dứt khoát từ chối.
– Vậy sao? 50% Chỗ này đổi lấy mạng của ông thì sao.
– Thiên nói rồi lao tới xách cổ Cao Thắng lên.
– Ngươi dám, người đâu… – Cao Thắng vẫn cứng đầu, ông ta ra lệnh cho mấy tên bên cạnh nhưng không ai dám lên cả, bọn chúng bây giờ cần mạng hơn bao giờ hết.
Ngu gò lên rồi bỏ mạng như chơi.
– Chấp nhận không? Hử… – Thiên nói rồi xách cao lão ta lên khiến lão ta đỏ mặt bừng bừng.
– Khục… khuc… – Tiếng ho sặc sụa do ngạt thở của Cao Thắng.
– Ta nói lão nào, mạng làm ra tiền chứ tiền không làm nổi ra mạng đâu, có sống thì tiền mới có ý nghĩa, chết đi rồi tiền cũng đốt theo người thôi… – Thiên tuôn ra một đống chân lý cho Cao Thắng.
– Khục khục… được rồi… ta… ta… chấp… nhậ… n.
– Cao Thắng rướn lên từng từ.
Thiên bỏ lão ta xuống.
– Rất thông minh đó, làm giấy tờ đi.
– Thiên nói với Cao Thắng, giờ đây hắn có thể thoải mái xài tiền rồi nhưng hắn cần một tờ giấy để chắc cốp hơn.
Cao Thắng trợn mắt nhìn Thiên nhưng sau đó lão ta cũng phải đi làm.
Hoàn thành xong thủ tục, Thiên định cất bước ra đi bất chợt hắn có cảm giác nguy hiểm.
– Đoàng… mẹ kiếp! – Tiếng nổ súng của Cao Thắng ngay sau đó lão chửi tục một câu khi bắn hụt.
Thiên đã kịp né trước khi lão nổ súng.
Bắn hụt lão định bắn lại một phát nữa nhưng không kịp nữa rồi, Thiên nhanh chóng vồ tới tung vào mặt lão một đấm rồi bẻ tay lấy khẩu súng.
– Bịch… ahhh… – Tiếng hét của Cao Thắng, lão tao một tay ôm mặt, máu mũi tràn lan.
– Sao vậy ông bạn? Muốn chơi hả? – Thiên vẫn cười sau khi thoát chết, hắn cầm bàn tay của lão bẻ ngược lên.
– Ahhh… đau… ta… ta không dám nữa, ta biết sai rồi… tha cho ta… ahhhh… – Cao Thắng đau đớn khi tay bị Thiên bẻ ngược lên.
– Tha sao? Được thôi? Ta tha cho ông nhưng cánh tay này thì không thể tha được.
Rắc… ahhh… – Thiên nói ngay sau đó hắn bẻ luôn cánh tay của cầm súng lúc nãy của lão, may là tay trái còn nếu tay phải có lão tiếc đứt ruột.
– Lần sau còn có ý định vậy thì nên xác định đặt cọc mạng mình vào ván cược nhé ông bạn.
– Thiên nói rồi vỗ vào má Cao Thắng vài cái.
– Ta không dám nữa, ta biết sai rồi, ahhh… – Cao Thắng liên tục lắc đầu không dám nữa.
Mấy người chứng kiến cảnh đó ai nấy hãi hùng.
– Hừ… giúp ông ta đi, không mạng các ngươi cũng cho lợn ăn luôn đó.
– Thiên nhìn về mấy tên đang cầm mã tấu ra hiệu đưa lão đi bệnh viện.
Vụ việc ở Casino hôm đó mọi người truyền nhau lan khắp nơi, chẳng mấy chốc cả thành phố đều biết.
Mấy tay cảnh sát cũng có hứng thú với việc đó nhưng không dám làm gì vì lúc soạn bản kê khai 50% thì lão Cao Thắng có ghi là tự nguyện chứ không bị bắt buộc nên mấy tay cảnh sát cũng bó tay.