Đọc truyện Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ – Chương 427: Phiên Ngoại Thế Giới Kia 5
Edt: Mítt
~~~~~~~~
“Chào các em, tôi là giáo viên tân nhiệm môn toán của các em, Tô Duệ.”
Tô Duệ mỉm cười viết tên của mình lên bảng đen.
“Oa! Thật đẹp trai!”
“Chữ thật đẹp!”
Trong phòng học từng đợt âm thanh tán thưởng vang lên, đặc biệt là Tiết Huệ ngồi ở trước mặt Tô Vãn, lúc này đôi mắt cô nhóc chỉ nhìn thẳng — cái gì oppa chân dài, cái gì tiểu thịt tươi, cái gì hot boy Âu Dương Mặc, tất cả đều dạt sang một bên, Tô lão sư, Tô lão sư mau nhìn ở đây, ở đây có em gái đáng yêu này.
Thật là đẹp mà.
Tô Vãn bĩu môi, nhàm chán xoay bút trong tay, cô không phủ nhận người đàn ông này đẹp trai không ai địch nổi, nhưng đẹp trai lại không thể thay cơm.
Cô luôn tin tưởng những thứ thực tế hơn, chưa bao giờ theo đuổi hình tượng hư ảo.
Cho nên nói, bạn học Tô Tiểu Vãn, bạn không chỉ không có thời thơ ấu, đến một trái tim thiếu nữ bạn cũng không có……!
Bởi vì là lần đầu tiên đi dạy, Tô Duệ vẻ mặt mỉm cười điểm danh một lần, sau đó mới thong thả mở sách giáo khoa dạy học, chương trình học cao trung tự nhiên không làm khó được tiến sĩ Tô.
Từ khi hắn bắt đầu chính thức giảng bài, Tô Vãn liền bắt đầu nghiêm túc ghi chép, tuy rằng những chương trình học này cô đã sớm được giáo viên phụ đạo tại nhà, nhưng làm một nữ học bá ưu tú, Tô Vãn ở lớp học biểu hiện quả thực hoàn mỹ.
So sánh với Tô Vãn nghiêm túc, các bạn học lại có vẻ rảnh rỗi hơn nhiều, đọc lén truyện tranh, cúi đầu chơi di động, còn có một đoàn bạn học nữ nhìn chằm chằm mặt Tô lão sư tới phát ngốc —
Giá trị nhan sắc bạo biểu gì đó, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy thực hạnh phúc.
“Tiểu Vãn Vãn, cậu xem có phải rất đẹp trai hay không?”
Tiết Huệ một bên nhìn chằm chằm Tô Duệ, một bên nhịn không được truyền tờ giấy nhỏ cho Tô Vãn.
Đẹp trai?
“Cho dù đẹp trai cũng là một tên đẹp trai bệnh thần kinh.”
Nghe Tô Vãn nói, Tiết Huệ sửng sốt một chút: “Tiểu Vãn, cậu quen biết thầy ấy?”
Không thể không nói, bạn nhỏ Tiết Huệ tuy rằng có đôi khi ngây thơ ngốc nghếch, nhưng lại có đôi khi trực giác cũng chuẩn xác đến đáng sợ.
“Quen.”
Tô Vãn chần chờ một chút, vẫn thấp giọng trả lời.
“Cái gì?”
Nghe Tô Vãn nói, Tiết Huệ lập tức kêu sợ hãi một tiếng —
Tô Vãn Vãn cậu quá không nghĩa khí! Cậu thế nhưng trộm quen biết nam thần đẹp trai như thế, còn che giấu tốt như vậy!
“Bạn Tiết Huệ!”
Âm thanh kêu to của Tiết Huệ ở trong phòng học có vẻ đặc biệt vang dội, Tô Duệ không thể không dừng lại bài giảng của mình, xoay người nhìn thiếu nữ đáng yêu ngồi ở trước mặt Tô Vãn.
“Ách, thầy ơi, em……”
“Em thoạt nhìn rất sinh động.”
Tô Duệ cười với Tiết Huệ, em gái đáng yêu lập tức bị nụ cười chói chang của Tô tướng quân làm chói mắt, không thể hiểu được gật gật đầu theo.
“Ừm, nếu em sinh động như vậy, vậy lên giải đề này đi!”
“A.”
Tiết Huệ mơ mơ màng màng đứng dậy đi lên bảng, chờ đến khi cô cầm lấy phấn viết nhìn thấy đề bài trên bảng, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại —
Đờ mờ, đây là gì thế! Bảo bảo sẽ không làm!
“Lão sư, em, em không biết làm.”
Tiết Huệ quay đầu, đáng thương hề hề nhìn Tô Duệ, lão sư lão sư, thầy xem em đáng thương như vậy, thầy đừng mắng em được không?
“Không biết làm à?”
Tô Duệ mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tiết Huệ: “Không làm thì đi ra bên ngoài đứng tĩnh tâm suy nghĩ một chút đi!”
“Vâng vâng.”
Lão sư thật ôn nhu! Tiết Huệ vừa đi vừa suy nghĩ, chờ cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, đờ mờ cô thì ra là bị phạt.
Lúc này, trong phòng học lại khôi phục yên tĩnh, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, lơ đãng dừng ở trên người Tô Vãn.
“Tô Vãn, hình như em vừa mới nói chuyện với bạn học Tiết Huệ rất vui vẻ, em lên giải đề này đi.”
“Được thôi.”
Tô Vãn buông bút máy bước nhanh lên bảng, rút một cây phấn viết không chút do dự bắt đầu giải đề.
Không đến một phút đã giải xong đề, toàn bộ chính xác!
Vợ mình quả nhiên thông minh nhất mà.
Tô tướng quân nhịn không được nheo nheo mắt: “Bạn học Tô Vãn quả nhiên là học bá, như vậy về sau, em làm đại biểu môn toán của tôi đi, hợp tác vui vẻ!”
Nói xong, Tô Duệ vươn tay với Tô Vãn.
Bàn tay thon dài sạch sẽ gần ngay trước mắt.
Tô Vãn nghiêng đầu, nâng tay nhỏ của mình, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Tô Duệ một chút như chuồn chuồn lướt nước.
“Cám ơn lão sư dìu dắt.”
Nói xong, cô liền lạnh nhạt xoay người rời đi.
A.
Tô Duệ cười cười: “Được rồi, chúng ta cùng xem đề này một chút……”
…………!
Một ngày học tập trôi qua rất nhanh, khác với ngày thường, Tô Vãn tan học liền đến ban bốn chờ Hình Dật, nhưng hôm nay Tô Duệ đã phân phó cô lúc tan học thu bài tập toán của lớp đưa đến văn phòng của hắn, cho nên Tô Vãn cũng chỉ có thể đem cặp của mình đưa cho Tiết Huệ, kêu cô đi cửa lớp Hình Dật chờ trước, mà Tô Vãn lại ôm một chồng bài tập tới tổ toán trong văn phòng.
Lúc này, các thầy cô đều tan làm rời đi, thời điểm Tô Vãn vào cửa, Tô Duệ đang ngồi ở bàn làm việc của mình xắn ống tay áo sơmi vô cùng nghiêm túc chấm bài.
“Tô lão sư.”
Tô Vãn gõ gõ cửa, sau đó nhanh chân đi đến.
“Tới rồi à.”
Tô Duệ ngước mắt nhìn thấy Tô Vãn nhịn không được cười cười: “Bài tập để ở đây đi, tôi vừa lúc cũng muốn tan làm, cùng nhau về thôi, tôi mời em ăn cơm chiều.”
Nói xong Tô Duệ đã đứng dậy, đi lấy áo khoác trên ghế của mình, trải qua vô số lần đi cùng nhau, kinh nghiệm nói cho Tô tướng quân biết đối mặt với vợ mình nhất định phải đánh mãi không đi, da mặt phải dày —
Tiểu Vãn nhà chúng ta tuyệt đối là ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa còn là cô bé mặt lạnh nhưng tâm nóng.
“Tôi có hẹn, với vị hôn phu.”
Tô Vãn bỏ thêm một câu.
Ở Thánh Minh không bài xích tình yêu thầy trò, nói cho cùng thì học sinh của Thánh Minh đều là con cháu của nhân vật nổi tiếng Vân Thành, mà các giáo viên của Thánh Minh cũng đều vô cùng xuất sắc, nếu thật sự có lưỡng tình tương duyệt mà gia tộc lại không bài xích thì vẫn có thể ở bên nhau.
Bất quá, cái loại tình yêu đồng thoại này Tô Vãn căn bản không tin.
Người không có dục vọng và tâm tư đều là thánh nhân.
Mà trên đời này căn bản không có khả năng tồn tại thánh nhân gì cả.
“Vị hôn phu của em?”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ cười nhạt, hắn biết Tô Vãn đây là đang uyển chuyển cự tuyệt hắn theo đuổi.
“Các em còn chưa kết hôn không phải sao? Tôi vẫn có quyền theo đuổi em, đúng không?”
Nói xong, Tô Duệ mặc áo khoác chớp chớp mắt với Tô Vãn.
“Tôi rất có thành ý.”
Thành ý?
“Thầy thích tôi? Hay là thích làm con rể Tô gia?”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Tô Duệ, từ nhỏ những bé trai vây quanh bên người cô nhiều không đếm xuể, hầu như tất cả mọi người là nhìn trúng tiền tài và địa vị của Tô gia.
Không có người nào, không một ai là vì cô cả.
Có bao nhiêu người hâm mộ Tô Vãn cẩm y ngọc thực chúng tinh phủng nguyệt, nhưng cô tịch mịch lại không ai hiểu.
Hai năm trước Hình Dật xâm nhập vào cuộc sống của cô, thân là đại thiếu gia Hình gia, hôn nhân của hắn căn bản không cần bị sắp đặt làm sự hy sinh, nhưng hắn cố tình coi trọng Tô Vãn.
Đó là mối tình đầu, cũng là lần đầu tiên Tô Vãn cảm nhận được có người thật tâm yêu thương mình.
Đó chính là thích, đó chính là yêu sao?
Cô không hiểu cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô rất quyến luyến cái loại cảm giác này, quyến luyến thiếu niên ôn nhu kia, cô nói với chính mình nhất định phải nắm chặt phần cảm tình này, đây chính là phần lễ vật tốt nhất đời này của mình.
Thẳng đến mấy tháng trước, Tô Du trở lại Tô gia.
Hình Dật lần đầu tiên nhìn thấy Tô Du suýt chút nữa thất thố.
Khi đó, thông minh như Tô Vãn thật ra đã hiểu — Hình Dật quen biết Tô Du.
Thậm chí, mấy năm nay tình cảm Hình Dật đối với mình, cũng là bởi vì hắn xem mình trở thành một người khác.
Thế thân.
Thì ra mình bất quá chỉ là thế thân của Tô Du.
Tô Vãn hiểu rõ tất cả, nhưng cô lại không chịu nhận thua —
Từ nhỏ, Tô Vãn không có cha mẹ yêu thương đã biết rất rõ ràng một điều, thứ mình muốn không có ai sẽ cho mình, mình cần phải liều mạng đi tranh giành mới có được.
Tình yêu cũng như thế.
Cô có được liền không muốn buông tay, cô muốn đi tranh giành, cho dù có chết, cô cũng muốn chết thật rõ ràng.
~~~~
Hé luuuu các nàng.
Đến bây giờ ta mới comeback.
Thật sự có lỗi vs các nàng quá.
❤❤❤❤❤