Đọc truyện Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ – Chương 34: Ác mộng thứ chín (17)
Edit: NN
Beta: Ngạn Tịnh
Banner: Ly Châu
– ———❤———-
Địa bàn của Bạch lão đại ở phía bắc trong thành phố C. Đó là một khu phố cổ, từ trước đến giờ trị an không tốt. Xe của Tề Mộc chạy đến một công viên ở ngoại thành phía bắc, Tô Vãn định gọi điện cho Bạch Hiểu Nguyệt, nhưng tìm khắp người vẫn không thấy điện thoại đâu, lúc này Tô Vãn mới phát hiện mình đã làm mất điện thoại ở đâu đó rồi.
“Để tôi gọi.”
Dịch Tử Hiên ngồi ở ghế sau lấy điện thoại của mình ra, vì cuộc sống khó khăn, điện thoại của hắn vẫn là loại máy nội địa lỗi thời, hơn nữa còn là đồ cũ của một người thân thích nào đó cho.
Tìm trong danh bạ số điện thoại của Bạch Hiểu Nguyệt, Dịch Tử Hiên gọi đi ngay lập tức, điện thoại thông nhưng lại không có ai nghe máy —
“Tút — tút — tút…”
Dịch Tử Hiên nhíu mày, vào lúc hắn cho rằng cuộc gọi tự động ngắt, đột nhiên điện thoại lại được kết nối.
“Dịch Tử Hiên?”
Từ trong điện thoại truyền ra một giọng nữ trong trẻo êm tai, ngữ điệu mang theo sự nghi ngờ.
Đây không phải là giọng của Bạch Hiểu Nguyệt.
Dịch Tử Hiên không nói gì, người bên kia tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Tôi là Mạnh Đình Dao, bây giờ tôi đang ở cùng Bạch Hiểu Nguyệt.”
Mạnh Đình Dao?
Dịch Tử Hiên lập tức nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng lại xinh đẹp của Mạnh Đình Dao.
Mạnh Đình Dao được công nhận là nữ thần hoa hậu giảng đường, là tình nhân trong mộng kiêm đối tượng YY* của vô số nam sinh. Cũng giống với các nam sinh khác, tuy rằng Dịch Tử Hiên chưa bao giờ theo đuổi Mạnh Đình Dao, nhưng điều này không ngăn cản hắn thưởng thức vẻ đẹp của nữ thần trong lòng.
* YY: thẩm du tự sướng =))
Cho nên giờ phút này nghe được giọng nói của Mạnh Đình Dao, sắc mặt Dịch Tử Hiên vô thức dịu đi nhiều: “Bây giờ cậu đang ở cùng Bạch Hiểu Nguyệt sao? Hai người có gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
“Nguy hiểm?”
Trong điện thoại Mạnh Đình Dao hình như có vẻ bất ngờ: “Nguy hiểm gì?”
“Bạch Hiểu Nguyệt là mục tiêu đầu tiên của đám quỷ, bây giờ cô ấy rất nguy hiểm, cậu ở cùng cô ấy cũng có thể sẽ xảy ra chuyện đấy. Bây giờ các cậu đang ở đâu? Chúng tôi đến tìm hai người!”
Ngữ khí Dịch Tử Hiên có hơi gấp gáp, Tô Vãn ngồi trên ghế phụ phía trước khẽ cau mày.
“Hai người?”
So với vẻ nôn nóng của Dịch Tử Hiên, Mạnh Đình Dao có vẻ rất bình tĩnh. Thật ra cô đang thử thái độ của Dịch Tử Hiên, đến giờ đã buông xuống cảnh giác với Dịch Tử Hiên, nhưng hai chữ “Chúng ta” lại khiến cô do dự.
Dịch Tử Hiên đang ở cùng ai?
Người ở cùng hắn có thể tin được không?
“Cậu đang đi cùng ai?” Mạnh Đình Dao muốn xác định danh tính của người đi cùng Dịch Tử Hiên trước.
“Là Tô Vãn và Tề Mộc.”
Tô Vãn, Tề Mộc?
Mạnh Đình Dao im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Bạch Hiểu Nguyệt bị thương, bây giờ chúng tôi đang ở một nơi an toàn, cậu có thể đến đây tìm bọn tôi, nhưng cậu chỉ được đi một mình.”
Mạnh Đình Dao cảm thấy có thể tin tưởng Dịch Tử Hiên, nhưng không thể hoàn toàn tin hắn, còn Tề Mộc cô càng là không tin.
Do đó cô yêu cầu chỉ gặp một mình Dịch Tử Hiên, như vậy đại khái có thể đảm bảo an toàn cho cả hai bên. Nếu như Dịch Tử Hiên cũng không tin được, ít ra hắn chỉ đến một mình, cô và Bạch Hiểu Nguyệt hai người cũng có thể đối phó. Nếu như thêm một Tô Vãn hoặc là Tề Mộc thì sẽ rắc rối hơn.
Nghe được đề nghị của Mạnh Đình Dao, Dịch Tử Hiên chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý với yêu cầu của cô.
Sau đó Dịch Tử Hiên cúp máy, trong xe im lặng một lát.
“Cậu nghĩ kỹ rồi?”
Tề Mộc liếc nhìn Dịch Tử Hiên, Dịch Tử Hiên gật đầu: “Đối với tình hình bây giờ chúng ta tách ra hành động cũng không phải không tốt.”
Thật ra Dịch Tử Hiên nghĩ rất đơn giản, nếu Bạch Hiểu Nguyệt là số 1, vậy thì chỉ cần mình luôn ở bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, một khi có người muốn giết cô ấy hắn sẽ khởi động dị năng, như vậy có thể một lưới bắt hết đám quỷ còn lại.
Đây là phương pháp nhanh nhất lại hữu hiệu nhất. Một điểm khác là Dịch Tử Hiên cảm thấy quy tắc của thế giới này cũng không đơn giản như Tề Mộc nói.
Nếu quỷ có thể giết người để đoạt cơ hội sống sót, vậy người giết quỷ có lẽ cũng sẽ đạt được phần thưởng tương đương?
Nếu không sao Tề Mộc có thể không chút do dự mà giết Trần Ngọc Phong?
Dịch Tử Hiên từ đầu đã nghi ngờ Tề Mộc, hơn nữa bây giờ hắn đã biết được tung tích của Bạch Hiểu Nguyệt, hắn sẽ có cơ hội chứng minh suy đoán của mình bằng hành động thực tế.
Có thể nói trong hoàn cảnh như bây giờ, lòng tin giữa người với người đã đi đến điểm mong manh nhất. Dịch Tử Hiên muốn tối đa hóa lợi ích của mình, đảm bảo cho mình an toàn nhất, đây cũng là bản chất của con người.
“Nếu đã vậy thì cậu xuống xe đi. Sau này chúng ta còn gặp lại.”
Tề Mộc mở khóa cửa xe, Dịch Tử Hiên không chút do dự xuống xe rời đi.
Tô Vãn nhìn vào gương chiếu hậu, Dịch Tử Hiên xuống xe, vừa đi về phía con hẻm nhỏ vừa gọi điện thoại.
“Sao thế, em luyến tiếc cậu ta?”
Tề Mộc chú ý tới ánh mắt của Tô Vãn, nhịn không được hỏi một câu.
Tô Vãn lắc đầu thu hồi ánh mắt: “Không có gì luyến tiếc cả, chỉ là tôi cảm thấy hình như mình chưa bao giờ thật sự hiểu được con người Dịch Tử Hiên.”
Nói xong Tô Vãn dựa toàn bộ nửa người trên vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Tề Mộc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Em đói không?”
Tề Mộc không trả lời Tô Vãn, hỏi ngược lại cô một câu.
Đói sao?
Cả một đêm căng thẳng sợ hãi khiến Tô Vãn không thấy đói khát, lúc này nghe Tề Mộc hỏi vậy cô lại cảm thấy hơi đói.
“Chúng ta đi ăn cơm đi, anh biết một quán ăn sáng làm đồ ăn rất ngon.”
“Nhưng mà…”
Tô Vãn còn định nói gì đó, Tề Mộc đã nhanh chóng tăng tốc.
Trên đường đi không bị kẹt xe, không có đèn đỏ, Tô Vãn bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt, cô mơ màng tựa vào ghế thiếp đi. Thấy cô ngủ, Tề Mộc giảm tốc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt Tô Vãn.
“Ngủ ngon, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tề Mộc nói nhỏ một câu, lái xe vào con đường một chiều theo trí nhớ…
Trên con đường trống trải, Phạm Thư Quân lặng lẽ bước đi, bóng hắn kéo rất dài dưới ngọn đèn đường.
Không nhớ đã đi được bao xa, tiếng chuông điện thoại vang lên đưa hắn quay về hiện thực.
Phạm Thư Quân lấy điện thoại ra, trên màn hình còn dính vết máu đã khô, đó là máu của Bạch Hiểu Nguyệt.
Trong ánh sáng tối tăm, ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại cực kỳ chói mắt, nhìn ba chữ “Dịch Tử Hiên” kia, Phạm Thư Quân cười lạnh dứt khoát ấn tắt máy.
Sau đó hắn tiếp tục đi chầm chậm trên phố giống như du hồn lúc nửa đêm, cho đến khi tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên lần nữa. Trên màn hình cuộc gọi hiện tên “Tần Lộ”.
Thật phiền phức.
Phạm Thư Quân đột nhiên ném chiếc điện thoại đang cầm trong tay vào đám cỏ, sau đó nóng nảy tháo cặp mắt kính xuống. Đôi mắt to có chút mê mang kia giờ phút này trông tỉnh táo hơn nhiều.
Tiếp theo hắn nên đi đâu, sẽ gặp được ai?
Lúc này Phạm Thư Quân đứng ở ngã tư đường như thể mê cung, sắc mặt vô cùng tệ.
Ngay lúc này, một chiếc xe đột nhiên từ từ chạy đến từ góc phố, Phạm Thư Quân ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng trốn phía sau một bồn hoa bên lề đường.
Chiếc xe kia chạy rất chậm nên Phạm Thư Quân có thể thấy rõ ràng Tô Vãn đang ngủ an ổn trên ghế lái phụ và Tề Mộc bên cạnh đang tập trung lái xe.
Sao Tô Vãn và Tề Mộc lại đi cùng nhau?
Phạm Thư Quân có chút nghi ngờ, nhưng giây tiếp theo cả cơ thể hắn cứng đờ.
Một bàn tay dính đầy máu đột nhiên đặt trên vai Phạm Thư Quân, mùi máu phả vào mặt hắn.
“Đừng sợ, là tôi.”
Giọng nói mơ hồ truyền đến từ sau lưng, thần kinh căng thẳng của Phạm Thư Quân thả lỏng ngay lập tức: “Sao cậu lại ở đây? Ai làm cậu bị thương?”
Phạm Thư Quân nhẹ nhàng xoay người, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, lo lắng hỏi…
-6.3.2019-