Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Muội Chỉ Ái Cật Nhục [xuyên Nhanh]

Chương 174: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (4)


Bạn đang đọc Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ – Muội Chỉ Ái Cật Nhục [xuyên Nhanh] – Chương 174: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (4)

Edt: Mítt
~~~~~~~


Lĩnh Bắc, Mã gia.

Tô Duệ mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một pho tượng điêu khắc trang nghiêm, án kỉ cổ xưa cùng cống phẩm phong phú, cống phẩm linh hương còn đang từ từ cháy.

Nơi này là……

Tô Duệ đứng dậy, phát hiện mình đang ở một gian thạch thất bị phong kín, nơi này là nơi Mã gia cung phụng tổ tiên cùng khế ước với Long tộc.

Phàm là đệ tử Mã gia sau khi thành niên, tu vi đạt tới tiêu chuẩn nhất định liền có thể được phê chuẩn đi vào nơi này.

Mà phàm là đệ tử được chấp thuận đến chỗ này, trước tiên phải tắm gội thay quần áo, trai giới dâng hương, sau đó tại đây thành tâm tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi đủ ngày, nếu có khế ước Long Linh cùng tâm linh tương thông*, linh khí phù hợp liền có thể ký kết khế ước, trở thành Long tộc đuổi ma chân chính.

*tại hạ giữ nguyên câu đó theo cv nhé. Chớ nó thần kì quá tại hạ không biết đường edit sao cho hợp lí nữa.. ~~~

Tô Duệ dụng tâm cảm nhận một chút kí ức của nguyên chủ Mã Việt, Mã Việt tiến vào gian thạch thất này đã ba mươi ngày, mà căn cứ theo phát triển của nguyên cốt truyện, tới ngày thứ 49, hắn sẽ thành công khế ước với một con tử long uy lực cường đại, tộc tử long ở trong long tộc chỉ đứng sau kim long tộc là Long tộc cường đại.

Còn đến mười chín ngày mới có thể đi ra ngoài? Đùa cái gì vậy!

Ánh mắt Tô Duệ sắc bén, tầm mắt lại lần nữa dừng ở tổ tiên Mã thị cùng pho tượng Long Linh bên cạnh hắn.

Mã Việt là nhân vật thiên tài kiệt xuất nhất của Mã gia hiện tại, mà hắn từ nhỏ đã có bản lĩnh xem qua liền nhớ, lúc này Tô Duệ tìm tòi trong kí ức Mã Việt, ở trong trí nhớ hắn tìm ra một quyển cấm thuật của Mã gia.

Cái gọi là cấm thuật, tự nhiên là không cho phép sử dụng, đây cũng là Mã Việt thời niên thiếu phản nghịch lén tộc trưởng trộm ở trong phòng điển tịch của gia tộc nhìn thấy.

Cái cấm thuật này có thể làm người ta bằng tốc độ nhanh nhất mạnh mẽ ký kết khế ước với Long Linh.

Đây là cấm thuật rất cổ xưa, năm đó đúng là thời đại dân chúng lầm than, bách quỷ dạ hành, Mã gia vì đem gia tộc cùng đạo thuật truyền thừa xuống mới bất đắc dĩ sử dụng cái bí thuật làm rất nhiều người cơ bản không có tư cách khế ước Long Linh cùng Long tộc ký kết khế ước.


Nhưng mà, cái cấm thuật này sử dụng vô cùng nguy hiểm, hơn nữa xác xuất thành công cực thấp, sau đó tới niên đại hoà bình đã bị tộc trưởng Mã gia phong áp, cấm bất kì kẻ nào sử dụng……

Nguyên chủ Mã Việt sau khi biết được cấm thuật này, cũng chưa từng muốn sử dụng nó, nói cho cùng lấy năng khiếu của Mã Việt căn bản không cần mạnh mẽ ký kết khế ước.

Mà Tô Duệ lại không giống vậy, hắn rất lo lắng cho Tô Vãn, hắn căn bản không có thời gian ở chỗ này ngốc thêm nữa.

Giơ tay châm lửa ba trụ tân linh hương, Tô Duệ từ bên hông mình móc ra một cây chủy thủ linh lực mà Mã Việt vẫn luôn mang theo bên người, dùng chủy thủ ở mười đầu ngón tai xẹt qua, mười giọt máu rơi trên mặt đất tạo thành một cái đồ án quỷ dị ——

Lấy ngô máu.

Lấy ngô chi danh.

Tô Duệ chậm rãi nhắm mắt lại, linh khí trong cơ thể đều ở đầu ngón tay hắn chớp động, Tô Duệ thấp giọng niệm chú ngữ cấm thuật, tốc độ càng lúc càng nhanh, toàn bộ thạch thất đột nhiên nổi gió, trong một mảnh cát bụi đầy trời, mơ hồ truyền đến âm thanh than nhẹ của Long tộc ——

Âm thanh của rồng ngâm làm chấn động đau màng tai Tô Duệ, lúc này hắn vẫn như cũ duy trì tư thế lúc đầu, cũng không bị ảnh hưởng đến.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, cả người Tô Duệ đều bị bụi đất màu xám bao bọc lấy, giống như là một cái kén hình người.

Không biết qua bao lâu, ngọn gió kỳ quái kia rốt cuộc cũng dừng lại, lại một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang lên. Một tầng bụi đất bao bọc lấy Tô Duệ cũng bị âm thanh kia chấn đến vỡ vụn.

Cả người hắn vẫn duy trì tư thế lúc đầu nhưng lúc này linh khí trên người đã toàn bộ thu liễm lại, trên khuôn mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa gì, cặp mắt vẫn luôn nhắm chặt kia, tại một khắc này đột nhiên mở, mũi nhọn bắn ra bốn phía…

Đệ tử Mã gia, chính là để triệu hoán ngô vương?

Âm thanh cổ xưa trầm thấp ở trong đầu Tô Duệ vang lên, hắn chậm rãi nâng hai tròng mắt, con ngươi sắc bén trong nháy mắt đột nhiên co rút lại, tự mình triệu hồi ra, thế nhưng là……

Nam thành, Tô gia.

Lúc này đã là 11 giờ đêm, những nhóm quỷ hồn tụ tập ở bên ngoài Tô gia đã bắt đầu phía sau nối tiếp phía trước hướng trong viện dũng mãnh tiến vào.


Một ít tiểu quỷ không có ý thức bị khí vận của Tô gia ngăn trở, lần lượt bị lá chắn vô hình đánh trở về, nhưng bọn họ tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi, lần lượt vọt tới.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tô Vãn chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lúc này Tô Chân Chân trong phòng đã rúc ở trên giường, cả người đều đang run bần bật.

“Những tiểu quỷ này không vào được, mà những quỷ hồn tinh thần lực hơi cường đại cho dù vào được bọn họ cũng không lại gần cô được, bây giờ cô còn có công đức hộ thân.”

Tô Vãn lúc này đang ngồi xếp bằng ở dưới ánh trăng tu luyện, nghe Tô Chân Chân hỏi, nhịn không được mở mắt trả lời một câu.

“Cô hiện tại nên cầu nguyện gần Tô gia không có lệ quỷ gì tồn tại, nếu không, cô và tôi đều khó giữ được tánh mạng.”

Lệ, lệ quỷ?

Nghe Tô Vãn nói, sắc mặt Tô Chân Chân càng trắng: “Tô Vãn, cô không phải quỷ tu sao? Có lệ quỷ, cô đánh không lại nó sao?”

A?

Tô Vãn liếc mắt thật sâu nhìn Tô Chân Chân một cái.

“Cô thật ra biết không ít nhỉ!”

“Tôi, thật ra là……”

Tô Chân Chân cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, nhanh miệng nói.

“Tô Vãn, có khả năng cô không tin, thật ra đây là thế giới trong một quyển tiểu thuyết huyền huyễn hiện đại, nơi này trừ bỏ có thuật sĩ phương sĩ còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, sở dĩ tôi biết nhiều như vậy là bởi vì tôi đã xem qua quyển sách này, biết kết cục của rất nhiều người, Tô Vãn, cô phải giúp tôi, cô lần này nhất định phải cứu tôi, cô nếu cứu tôi tôi liền mang cô rời khỏi Tô gia, chúng ta đi…… Đi Mao Sơn, đi tìm Tuân Nhiên Đô!”

“Đi tìm Tuân Nhiên Đô? Để hắn cứu cô? Thuận tiện diệt tôi?”


Tô Vãn nghe Tô Chân Chân nói, chỉ lạnh lùng cười.

Mà Tô Chân Chân lúc này lại liều mạng lắc đầu.

“Không, không phải, Tô Vãn cô đừng hiểu lầm!”

Cô làm sao đã quên, mình hiện tại mới là “Tô Vãn”, mà Tô Vãn chân chính đã biến thành một con quỷ?

Đây nếu tới Mao Sơn, tùy tiện đụng phải một đạo sĩ cũng sẽ bị giết chết.

“Được rồi, đừng giải thích.”

Tô Vãn thấy Tô Chân Chân vẻ mặt hận không thể đảo ngược mọi chuyện, nhịn không được chậm rãi đứng dậy.

“Thuận lợi qua ải này, đến lúc đó tất cả cô đều nghe theo tôi, tôi sẽ bảo đảm để cô bình an vô sự.”

“Thật sao?”.

Nghe Tô Vãn nói, Tô Chân Chân kinh hỉ mở to hai mắt: “Tôi đây liền dựa vào cô, Tô Vãn.”

Tô Vãn:……

Tôi hiện tại chỉ là một con quỷ mới vừa tu luyện không lâu, người như cô tâm thật là lớn nha ~

Đêm khuya, hơn 11 giờ.

“Tới rồi!”

Không khí trong phòng trở nên càng thêm âm hàn, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, cô bay tới phía sau Tô Chân Chân.

Tô Chân Chân:……

“Tô Vãn, cô làm gì vậy?”


“Những con quỷ tu vi cao lập tức vào tới rồi, đến lúc đó cô ngăn trở bọn chúng.”

Gì?

Tô Chân Chân lập tức nóng mông, nói tốt phải bảo vệ tôi đâu?

“Cô đừng sợ, cô có công đức hộ thân, bọn chúng một khi tới gần sẽ bị kim quang công đức của cô làm bị thương, sau đó tôi thừa dịp bọn chúng suy yếu liền giải quyết bọn chúng. Cô với tôi song kiếm hợp bích, nhất định có thể bình an vô sự.”

Cảm giác được Tô Chân Chân sợ hãi, Tô Vãn phía sau nhịn không được an ủi cô ta vài câu.

“Thật sao?”

Tô Chân Chân nghe Tô Vãn nói vẫn có chút hoài nghi, tuy rằng nghe rất có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn run run nha ~

“Hô”

Lúc này, bỗng nhiên một trận gió to thổi bay cửa sổ, sau đó vài bóng dáng mơ hồ màu trắng đột nhiên vọt tới mép giường ——

“Ngao……”

Tiếng quỷ kêu thê lương làm lông tơ Tô Chân Chân dựng đứng, cả người sợ tới mức gắt gao nhắm chặt hai mắt.

Muốn chết muốn chết, cái này lại muốn chết!

“Ngao!”

Lại là một trận quỷ kêu, hình như so với vừa rồi càng thê thảm hơn, nhưng mà……

Tô Chân Chân không cảm giác được đau đớn như trong tưởng tượng, cô run rẩy đem hai mắt nhắm chặt lộ ra một cái khe hở nho nhỏ, những bóng trắng vừa vọt vào giờ phút này đều ngã trên mặt đất thống khổ rên rỉ, những linh hồn đó giống như bị thứ gì đốt cháy, mang theo từng mảnh dấu vết màu đen.

Mà lúc này thân ảnh Tô Vãn ở trong phòng bay nhanh phiêu động, tinh thần lực của cô hóa thành lợi kiếm lần lượt dừng ở những cái bóng trắng đó, mà những linh hồn vốn bị trong thương sau khi bị tinh thần lực của Tô Vãn công kích lập tức hóa thành những đốm sáng nhỏ, dần dần dung nhập vào hồn thể Tô Vãn.

Giữa quỷ với quỷ, cũng có thể cắn nuốt lẫn nhau.

~~~~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.