Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Muội Chỉ Ái Cật Nhục [xuyên Nhanh]

Chương 129: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (8)


Bạn đang đọc Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ – Muội Chỉ Ái Cật Nhục [xuyên Nhanh] – Chương 129: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (8)

Edt: Mítt

Ngày hôm sau thời điểm Tô Vãn mở to mắt phát hiện mình đã về trong căn phòng nhỏ kia ở Tân Giả Khố, trên người còn bọc một tấm chăn nhung dày nặng ấm áp được tiến cống.

“Tô cô nương, người dậy chưa?”

Âm thanh của Bạch ma ma vừa lúc ở ngoài phòng vang lên, bởi vì căn phòng của Tô Vãn ở tận cùng bên trong đại viện của Tân Giả Khố, vị trí hẻo lánh, Bạch ma ma cũng không sợ người khác nhìn thấy mình đến nơi đây.

“Ma ma mời vào.”

Tô Vãn đem chăn thượng hạng đặt ở dưới chăn vải thô, sau đó mới thong thả ung dung bắt đầu mặc quần áo, nô tỳ ở Tân Giả Khố mặc đều là bố y thấp kém nhất, mặc ở trên người rất bó buộc, cũng may Bạch ma ma đã sớm ở trong quần áo động tay động chân, tuy rằng quần áo Tô Vãn từ bên ngoài nhìn vào là giống với những người khác, nhưng thực tế bên trong lại là sa tanh mềm mại, loại chuyện giấu tai mắt này ở trong cung rất thường thấy cho nên cũng không cần cố ý phí thời gian đi chuẩn bị.

Tô Vãn còn chưa có mặc tốt cung trang bên ngoài, Bạch ma ma đã bưng đồ dùng rửa mặt đi đến.

“Tô cô nương chào buổi sáng, đêm qua ngủ có ngon không?”

Đối mặt với Tô Vãn, tư thái của Bạch ma ma thật sự rất thấp.

“Đa tạ ma ma nhớ mong, ta ngủ rất ngon.”

Tô Vãn nhẹ giọng trả lời một câu, mà ánh mắt Bạch ma ma ở trên giường Tô Vãn đảo qua, nhìn thấy một góc chăn nhung lộ ra, ánh mắt bà nóng bỏng, tươi cười trên mặt càng thêm chân thành.

“Cô nương, Tân Giả Khố thật sự rất đơn sơ, để lão nô hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu đi!”

“Cũng được.”

Thấy Bạch ma ma thịnh tình như thế, Tô Vãn tự nhiên thuận thế gật gật đầu.

Tại hậu cung, có người nịnh bợ ngươi, chứng minh ngươi lăn lộn không tồi, có giá trị lợi dụng, lúc này đối mặt với sự quan tâm của người khác, ngươi nhất định không nên cự tuyệt, bởi vì cho dù ngươi xuất phát từ bất kì nguyên nhân gì để cự tuyệt người khác, đều rất có khả năng sẽ bị người ta hiểu lầm thành “Khinh thường hắn” đây là tối kỵ trong xử sự làm người tại hậu cung.

Chưa biết ai sẽ trong một giây nghèo túng thất vọng, cũng chưa biết, ai sẽ trong một khắc thăng chức thật nhanh, thân ở thâm cung, chỉ có thể giao hữu tuyệt không nên gây thù chuốc oán.


Tô Vãn thật ra cũng đã làm qua rất nhiều nhiệm vụ trong hoàng cung, đối với đạo làm người xử thế trong hậu cung đã sớm hiểu rõ, nàng cũng biết Bạch ma ma đối đãi với mình như vậy tự nhiên là do Uông Ý phân phó, mình nếu không cho bà cơ hội này, chỉ sợ bà sẽ luôn lo sợ bất an?

Được Bạch ma ma hầu hạ, Tô Vãn đơn giản rửa mặt một phen.

Làm xong một chút, Bạch ma ma đem đồ vật thu thập tốt, lại lần nữa vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Tô Vãn.

“Tô cô nương, thức ăn sáng ngài muốn ăn cái gì? Nơi này của lão nô có một phòng bếp nhỏ, ngài nếu không chê, lão nô tự mình làm cho ngài.”

“Đối với việc ăn uống ta không quá bắt bẻ, ma ma, hôm nay nếu có người lại đây hỏi thăm chuyện của ta, người biết nói như thế nào rồi chứ?”

Tô Vãn ngồi ở trên giường gỗ, nâng mắt nhìn Bạch ma ma, Bạch ma ma bị nàng nhìn đến có chút phát hoảng, ngươi nói tiểu nha đầu này lớn lên mi thanh mục tú, nhưng ánh mắt nhìn người làm sao lại thấm như vậy chứ?

“Lão nô biết nên nói như thế nào, cô nương ngài cứ yên tâm đi!” Bạch ma ma vỗ vỗ bộ ngực hướng về phía Tô Vãn bảo đảm.

“A, vậy là tốt rồi, còn có……”

Tô Vãn híp mắt nhẹ nhàng nói.

“Nếu có người tới cầu tình cho ta, không có con số này, không cần đáp ứng hắn!.”.

Nhìn Tô Vãn xòe xòe bàn tay, Bạch ma ma nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

“Năm, năm trăm lượng?”

Bà ở Tân Giả Khố lao động đã mấy năm nhưng chưa từng được một lần thu đến nhiều tiền như vậy nha!

Năm trăm lượng bạc đối với một cung nữ bình thường mà nói cũng là một số tiền rất xa xỉ, mà Tô Vãn cũng rất rõ ràng, mỗi tháng lương của Ngôn Vũ Nặc đều gửi về quê cho người nhà của nàng.

Trong nhà nàng đông con đông cái sinh hoạt thật khó khăn, bằng không lúc trước cũng sẽ không đem nàng bán cho ngôn phủ làm nha hoàn.


Năm trăm lượng đối với Ngôn Vũ Nặc mà nói tuyệt đối là con số thiên văn, mà Ngôn thánh mẫu vì cứu Tô Vãn lại không thể không lấy ra số tiền này.

Như vậy, hiện tại vấn đề tới —— nàng phải làm như thế nào mới có thể mượn được năm trăm lượng đây?

Ngôn thánh mẫu cố lên, ta xem trọng ngươi u ~.

Giống như Tô Vãn đoán trước, buổi sáng còn chưa qua, Trần Tập liền bước từng bước nhỏ vẻ mặt tươi cười đi tới Tân Giả Khố.

“Này không phải Trần công công sao? Ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây?”

Tuy rằng đều là quản sự như nhau, nhưng Thượng Phục Cục thuộc về cục sáu trong hai mươi bốn cục đứng đầu, là bộ môn có thực quyền, cùng với Tân Giả Khố bị vạn người ghét bỏ so sánh với nhau tuyệt đối là một cái trên trời một cái dưới đất.

Cho nên, Bạch ma ma vừa thấy Trần Tập lập tức cũng mỉm cười đi lên đón tiếp.

“Bạch ma ma, ta đây còn không phải là đem đặc sản quê nhà đến cho bà sao.”

Trần Tập mắt phượng xoay chuyển, nhìn rất có vẻ phong tình, Bạch ma ma ở một bên nhìn gương mặt tươi cười của Trần Tập, sắc mặt có chút quái dị.

Nói đến Trần công công này cũng là một câu chuyện đầy lận đận, hắn từ nhỏ liền rất giống nữ nhi, nghe nói khi còn nhỏ nhà nghèo thiếu nợ người khác rất nhiều tiền, chủ nợ kia còn nhìn trúng hắn, muốn cướp về làm vợ nữa!

Sau lại biết hắn là nam nhân, người nọ còn chưa từ bỏ ý định, vậy mà một hai phải đem hắn mang về nhà làm nam hầu, khi đó Trần Tập tuổi còn nhỏ lại chưa biết suy nghĩ chính chắn, ở “Thời khắc động phòng” liền đem người nọ đả thương, sau đó một mình vội vàng trốn thoát, lúc sắp bị đuổi kịp lại vừa hay trong hoàng cung chọn lựa nội thị, vì sợ người nọ báo quan bắt mình vào tù, Trần Tập dứt khoát báo danh tiến cung làm nội thị.

Lúc vừa mới tiến cung bởi vì Trần Tập lớn lên trắng nõn thanh tú, thường xuyên bị người khác khi dễ, nhưng hắn thà chết chứ không hé răng, cuối cùng sau khi bị người ta thọc dao nhỏ thọc thọc như vậy, hắn liền lọt vào pháp nhãn của Uông tổng quản, sau đó một đường thăng chức tới vị trí quản sự Thượng Phục Cục.

“Bạch ma ma, bà xem táo hòa điền năm nay thật là vừa to vừa ngọt nha.”

Trần Tập không có để ý tới sắc mặt quái dị của Bạch ma ma, lo đem nhét một rổ táo vào tay bà, Bạch ma ma cười cười, giơ tay không dấu vết cầm lấy túi tiền trong cái rổ kia, trên mặt hơi có chút khó xử.


“Ai, Trần công công, ta tuổi cũng lớn, răng không còn tốt nữa, những món ngon ngọt gần đây đều ăn không hết, đa tạ hảo ý của ngài, thứ này, ngài vẫn là nên lấy về đi thôi!”

“Sao?”

Nghe Bạch ma ma nói, Trần Tập ngẩn ra, hắn còn chưa nói yêu cầu của mình nhờ bà làm chuyện gì, bà liền dứt khoát cự tuyệt như vậy, đây là có ý gì?

“Bạch ma ma, bà đây là không cho ta mặt mũi a!”

Nói như vậy, sắc mặt Trần Tập cũng dần dần lạnh xuống.

“Ai, Trần công công đừng vội, chúng ta ra đây nói chuyện.”

Bạch ma ma cẩn thận đem Trần Tập kéo đến một góc ngoài cửa.

“Ngài lần này hẳn là vì nha đầu Tô Vãn kia mà tới đúng không?

“Đúng vậy.” Trần Tập gật gật đầu, nhịn không được liếc mắt nhìn Bạch ma ma một cái.

“Chẳng lẽ còn có người khác tới?”

“Cái này…… Ngài không cần lo lắng, nha đầu đó là do Uông tổng quản tự mình mang người đến, Uông tổng quản dặn dò mấy trăm lần phải quản giáo nàng thật tốt, ta thật sự không dám tự tiện làm chủ a! Trừ phi……”

Nói tới đây tươi cười trên mặt Bạch ma ma có chút ý vị thâm trường.

Thoáng nhìn nụ cười của bà, Trần Tập lập tức ngầm hiểu.

“Bà cũng đừng nói vòng vo với ta, nói một con số đi!”

Giúp người khác làm việc, Trần Tập cũng không đau lòng về tiền lắm, lúc này bày ra vẻ mặt không để bụng.

“Cái này sao, ha hả.”

Bạch ma ma cười cười, nâng bàn tay ở trước mặt mình quạt gió.

Nhìn thấy động tác của bà, Trần Tập nhịn không được khẽ gọi một tiếng.


“Bạch ma ma, bà đây là công phu sư tử ngoạm nha, bà không sợ ăn không tiêu à?”

“Ha hả.”

Bạch ma ma cười cười, ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Này không phải là do cô nãi nãi phân phó sao?

Thấy Bạch ma ma chỉ cười chứ không nói lời nào, Trần Tập lại nhíu nhíu mày.

“Con số đó, không thể thiếu?”

“Một phân cũng không thể thiếu.”

Sắc mặt Bạch ma ma cũng nghiêm túc lên.

“Lần này gánh nguy hiểm quá lớn, cho dù lấy được nhiêu đó bạc, lão nô cũng chỉ có thể tận lực chu toàn một chút mà thôi!”

Thấy Bạch ma ma nói đến tình ý chân thành, Trần Tập đành phải gật gật đầu.

“Được rồi, ta đã biết, ta trở về nghiên cứu một chút.”

Nói xong, nắm thật chặt cái rổ trong tay mình, Trần Tập lại bước bước nhỏ rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn, vẻ mặt Bạch ma ma lại dở khóc dở cười, cái tên quỷ bủn xỉn này, đến táo cũng lấy đi, không thể để lại cho bà hai trái sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ta phải lấy đt chưa cập nhật khác để sửa rồi up lên cho các nàng đó..

Khụ khụ ta thặc là tận tâm mà..

Watt mới cập nhật khá lag, load chữ chậm.

Hôm qua ta mới lên ch play cho 1 sao
=)))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.