Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 8


Đọc truyện Hắc Hồ Bạch Lang – Chương 8

Sau khi phụ vương tĩnh dưỡng, Túy Lạc liền tiếp nhận sự vụ trong tộc. Chuyện đầu tiên chính là chiến tranh giữa xà tinh và hắc hồ. Bởi vì lãnh địa gần nhau mà trời sinh tương khắc, hai bên tộc nhân phân tranh chưa bao giờ kết thúc. Thêm vào đó, vương tử của họ còn bị giết trên lãnh địa Hắc hồ tộc nên thù mới hận cũ lại càng thêm chồng chất.

Nhìn khuôn mặt đồng tộc mang theo lệ khí, trong tâm Túy Lạc mơ hồ bất an.

Tiếp nhận nhiệm vụ Hồ Vương giao cho, việc hắn làm trước nhất là đi Xà tộc đàm phán. Song Xà tộc lãnh huyết cũng không tiếp nhận ý tốt của hắn. Hắn sững sờ nhìn xà tinh mưu đồ đẩy mình vào chỗ chết bị các hộ vệ nhất nhất đánh lui. Máu chảy khắp nơi đã không còn phân rõ rốt cục là của hồ ly hay của xà. Hắn chỉ cảm thấy chúng nhanh chóng biến thành máu lạnh như băng, như vũng bùn nhão không ngừng cắn nuốt niềm tin của hắn.

Vất vả mở đường máu trở lại Hắc hồ tộc, Túy Lạc bị các trưởng lão chỉ trích quá mức ngây thơ. Thế nhưng càng gay go chính là người chết trong trận chém giết đó còn có cả người yêu của đại ca Nhạn Linh.

Nhưng biết thì có ích gì? Cái gì cũng không thể vãn hồi lại nữa. Nhất là Túy Lạc bị các đồng tộc đấu tranh đòi thảo phạt lần nữa đã không còn phân biệt được cái gì cần phải kiên quyết giữ vững, cái gì cần phải thỏa hiệp nữa rồi.

Nhạn Linh là người đầu tiên đứng ra, dưới tình trạng Túy Lạc không cho phép xuất quân thảo phạt Xà tộc. Mọi người lúc này đang thảo luận cũng xúm vào giúp giải thích thái độ của Nhạn Linh. Người chết là người yêu của mình, hơn nữa cho dù Hồ Vương thật sự mềm yếu thì Nhạn Linh cũng có đủ lý do phản đối tổ chế.

Lúc Túy Lạc một mình dẫn đầu viện quân tụ hội cùng Nhạn Linh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngay cả dòng suối cũng đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hắn đột nhiên không nhớ nổi lúc nhỏ mình từng trải qua cuộc sống cùng con suối này. Tất cả ký ức về dòng suối này đều mơ hồ, bị cảnh tượng bi thảm trước mắt phủ lên một tầng huyết sắc.


Nhưng trên chiến trường, Túy Lạc vẫn cực mạnh. Dưới chân không biết giẫm lên bao nhiêu cỗ thi thể rồi, con suối nhuộm đỏ cũng có phần công lao của hắn.

Sau cùng khi hắn quyết chiến cũng Xà Vương, đối phương chứng kiến con y bị hắn đâm xuyên qua yết hầu sức mạnh bộc phát khó có thể tin. Túy Lạc lúc này mới cảm thấy mình gặp phải một đối thủ cực mạnh rồi.

Rõ ràng xà tinh lãnh huyết cuối cùng cũng vì thân nhân mình chết mà khổ sở.

Rõ ràng hồ ly coi trọng tộc nhân cuối cùng cũng vì kế vị mà liều mạng cùng xà tộc ngươi chết ta sống.

Rốt cục là tại sao?

Mê mang so chiêu, Túy Lạc từ đầu tới cuối nằm ở thế hạ phong. Cước bộ vẫn vững chắc cũng trở nên mất trật tự. Quan sát Xà Vương trước kia, hắn thủy chung không biết mình tại sao lại đứng ở chiến trường này.

Mắt thấy lưỡi đao sắc bén mang theo độc dịch của Xà Vương sẽ đâm vào người mình, một đạo thân ảnh bất ngờ đánh tới, Xà Vương không kịp phòng bị chỉ có thể nhìn lưỡi đao sắc bén mang màu máu đâm xuyên lồng ngực, trực tiếp ngã xuống.

Túy Lạc bị máu tươi bắn tung tóe dính đầy một thân ngây ngốc nhìn ca ca bao trùm phía trên mình nhìn xuống, cặp mắt từng tràn ngập sủng ái nhìn mình hôm nay mang theo lãnh khốc lạnh như băng: “Nếu ngay cả chính mình còn không bảo vệ được thì sao còn có thể xưng vương?”

Giống như một lời định thân chú làm hắn sửng sốt đứng ngây tại chỗ, ngay cả tay cũng không cầm được kiếm, để rơi trên mặt đất.

Chiến tranh chấm dứt, tất cả tộc nhân đều đặt công lao lên người Nhạn Linh. Mọi người đều thấy một kiếm kết liễu Xà Vương lúc ấy, còn có Túy Lạc rõ ràng không chống đỡ được y.

Dư luận trở thành áp lực, nhanh chóng làm một tia kiên cường cuối cùng trên người Túy Lạc sụp đổ. Bằng hữu từng tốt nhất – Chỉ Tích hầu như quyết tuyệt nói một câu làm hắn hoàn toàn mất đi khí lực.

“Không phải kẻ mạnh nhất mới được trở thành Vương sao? Tại sao ngươi lại không phải là kẻ mạnh nhất? Tại sao sức mạnh của ngươi không thể bảo vệ tỷ tỷ?”

A, đúng rồi, người yêu của Nhạn Linh chính là tỷ tỷ của Chỉ Tích a.


Cặp mắt từng tràn đầy ngạo khí bất kham hôm nay chỉ còn lại đờ đẫn cùng chán chường.

Túy Lạc muốn chạy trốn. Bạn bè thân thiết cũng chỉ cười nhạo cùng phê phán, không chỉ làm hắn từ vương vị cao cao tại thượng ngã xuống bùn lầy mà còn khiến hắn ngày càng lún sâu.

Rốt cục ngày Hồ Vương băng hà, nhìn Nhạn Linh bị mọi người vây quanh, Túy Lạc lén lút xoay người, không để bất cứ kẻ nào biết âm thầm rời khỏi Hồ cung, rời khỏi nơi hắn sinh sống từ thuở nhỏ. Nhưng hắn có thể đi đâu?

Hắn nhớ tới bạch lang từng nói một câu: “Ngươi rất thiện lương, không thích hợp làm Vương.” Vì vậy sau khi rời khỏi lãnh địa Hắc hồ tộc, Túy Lạc thẳng hướng lãnh địa Bạch lang tộc.

Hắn chỉ muốn biết Lang Vương kia rốt cục đã trải qua dạng cuộc sống gì? Nếu dám chắc chắn kết luận mình như thế, rốt cục y thống lĩnh tộc nhân như thế nào?

Bạch lang tộc đã kết đồng minh cùng Hắc hồ tộc hiển nhiên không hề biết tin tức vị Vương tử thất thế này, lấy lễ thượng khách chào đón. Túy Lạc giấu kín khổ sở trong lòng, khuôn mặt hãnh diện tươi cười trước sau như một.

Bạch lang đã lâu không gặp đến nghênh đón hắn cũng không có bất cứ tâm tình đặc biệt gì, hồ ly bĩu môi nói: “Chẳng lẽ ngươi không hề nhớ ta sao?” Ngôn ngữ như đùa giỡn.

Bạch lang liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: “Vì sao phải nhớ ngươi?”

Bị y chẹn họng bằng một câu như vậy, hồ ly đỏ mặt: “Tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi!”


“Không phải vấn đề này sớm đã thảo luận qua rồi sao, chúng ta không ai nợ ai cái gì!”

Bạch lang chỉ đơn giản bày thức ăn hắn thích ra trước mặt hắn, ngay cả khóe miệng cũng không hề cong lên.

Hồ ly đè nén tâm tình. Lang Vương trước mắt so với trước đây càng thêm phần uy nghiêm, vẻ bình tĩnh lạnh lùng càng nhìn càng thấy giống như đang trào phúng sự nghèo túng của mình. Như gió cuốn mây tan nuốt tất cả mỹ vị ngon lành vào bụng, hồ lý đứng lên muốn đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Cho đến lúc này bạch lang mới mở miệng nói.

Cái này có xem như tiến bộ không? Túy Lạc tự giễu cười một cái, không hề quay đầu lại đáp: “Trở về.”

Trở về đâu? Hắn cũng không biết, hắn muốn tìm một nơi mới, không phải Hồ cung, không phải thác nước. Tìm được rồi hắn có thể danh chính ngôn thuận nói ra từ này rồi.

Lang Vương không giữ hắn lại.

Hai năm sau, Túy Lạc thất hồn lạc phách cuối cùng gặp gỡ một kẻ. Cái tên thuật sĩ ngu muốn chết, Chu Thanh Tà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.