Hắc Dục

Chương 92: Ngay cả tư cách níu kéo cũng không có


Đọc truyện Hắc Dục – Chương 92: Ngay cả tư cách níu kéo cũng không có

Mặc dù trước đó hai người như tình địch chỉ hận không thể nhảy vào đánh chém nhau, nhưng trong nhay mắt này lại hết sức ăn ý đạt thành nhận thức chung, Hàn Triệt ngay tại chỗ xoay người tránh thoát một viên đạn, tay chống lên vai Nhâm Thần Phong, chân trái vừa nhanh vừa chuẩn đá mạnh cánh tay người nọ, đùi phải hung hăng đạp mặt hắn, ngay dưới thân, lại đá văng tên lái xe đã bất tỉnh rồi nhanh chóng vào xe, thanh âm trầm thấp: “Lái xe!”

Nhâm Thần Phong hiển nhiên là lần đầu tiên trải qua tình cảnh mạo hiểm như vậy, nhưng cũng may hắn có luyện qua taekwondo trình độ không tệ, đầu óc cũng không ngốc, chui vào chỗ tài xế ngồi liền lái xe rời đi, đạp ga ầm ầm, xe như tên rời cung phóng nhanh ra khỏi nơi đó.

Xe ra khỏi phạm vi khách sạn, Nhâm Thần Phong thở phào nhẹ nhõm: “Ði đâu?”

“Đến chỗ nào ít người qua lại, có xe theo sau chúng ta.” Hàn Triệt thanh âm bình tĩnh, đem thùng dụng cụ trong xe mở ra, bên trong có hai khẩu Browning cùng không ít băng đạn, hắn tốc độ cực nhanh trang bị thật tốt, ném cho Nhâm Thần Phong một khẩu, rồi nạp đạn vào súng của mình, tùy thời chuẩn bị xuất kích.


Bầu không khí trong xe nhất thời khẩn trương muốn chết, Nhâm Thần Phong một bên dùng sức bẻ tay lái một vòng cung, một bên nhìn nhìn súng trong tay: “Cậu uống nhầm thuốc à, không sợ tôi bắn cậu sao?”

Hàn Triệt chỉ là nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên đem nửa người lộ ra cửa sổ, hướng về phía sau bắn một phát, Nhâm Thần Phong không phòng bị giật mình, sau đó liền nghe phía sau truyền đến tiếng phanh xe chói tai vang lên, từ kính chiếu hậu nhìn lại, lốp chiếc xe kia bị bắn bể, tà tà đụng hướng lan can, tạm thời ngăn chặn được chiếc xe đuổi theo phía sau.

Lúc này Nhâm Thần Phong mới biết, ở lần đầu tiên cùng Hàn Triệt chạm mặt, hắn rõ ràng được người ta giơ cao đánh khẽ, bằng không dựa vào khả năng của hắn, đầu mình chỉ sợ sớm đã bị khoét mấy lỗ.

Xe đã ra khỏi nội thành, ở trên đường cao tốc vùng ngoại ô đấu đá hỗn loạn, xe phía sau cũng rất nhanh đuổi theo, bởi vì đoạn đường hẻo lánh, không có nhiều cố kị, một viên đã từ phía sau bắn trúng kính chiếu hậu, tạo một cái lỗ tròn vỡ vụn.

“Gặp quỷ! Cậu là ở đâu chọc phải những người này?” Nhâm Thần Phong kéo cần lái, dưới chân đạp ga đến cực hạn, lông mày anh tuấn chau lại gần chạm vào nhau, “Những tên này rõ ràng muốn cậu chết!”

“Nếu như không phải anh, tôi sao lại có khả năng gặp phải phiền phức như vậy.” Hàn Triệt nhẹ tay đẩy nhẹ, băng đạn liền rớt xuống, hắn từ đầu đến cuối luôn liếc mắt nhìn kính hậu, Thư Liên ngủ rất trầm ổn, như thể động tĩnh lớn như vậy cũng không khiến cô giật mình tỉnh giấc.


Trong lòng như là bị kim đâm rất khó chịu, hắn mở lớn mắt, không tiếp tục nhìn cô nữa, ‘bang bang’ mà hướng phía sau nổ súng, giống như muốn đem tất cả phẫn nộ trong lòng, đều phát tiết ở trên người những kẻ đuổi giết hắn.

Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, ngón tay Nhâm Thần Phong gõ gõ tay lái, mở miệng nói: “Cô ấy bị cậu bỏ thuốc.”

Thấy động tác Hàn Triệt hơi có đình trệ, hắn nói tiếp: “Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, lại càng không chính nhân quân tử gì, lúc trước tôi đối với Thư Liên có hiểu lầm, cô ấy cũng bực bội ta, tuy nhiên, hiện tại hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, cũng không có vấn đề gì.”

Cô cùng hắn bực bội, giữa bọn họ có hiểu lầm, hiện tại đã làm sáng tỏ…


Hàn Triệt lại suy nghĩ tiếp, không biết phải làm gì. Muốn có được thứ mình muốn thì phải đi tranh thủ, đánh mất thứ gì, có thể tìm trở về, thế nhưng đây lại là Thư Liên.

Bọn họ là quan hệ huyết thống thân thích, cô muốn lựa chọn ai, hắn có quyền gì mà đi ngăn cản chứ, cô có hiểu lầm với ai, đã làm sáng tỏ chẳng phải là rất tốt sao, cùng lắm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, bỏ hắn lại, giống như nhiều năm trước vậy, hắn thậm chí ngay cả tư cách mở miệng giữ cô lại cũng không có.

Hắn cũng biết, biết rất rõ rằng, lời của Nhâm Thần Phong không thể tin tưởng được, nhưng lại từng câu đều nhắm trúng tử huyệt của hắn.

Thì ra ngay khi hắn cho rằng đã có được tình yêu viên mãn, thế nhưng thậm chí ngay cả quyền lợi bảo vệ nó hắn cũng không có, chỉ cần một người tùy tiện nói ra, trong nháy mắt, đã một kích tan tành thành từng mảnh nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.