Đọc truyện Hắc Dục – Chương 45: Phong tẫn nhiễm
Quả nhiên đúng là thuận lợi giống như trong tưởng tượng, Phó Dung Phàm mỉm cười, nhớ tới cái kẻ xưa nay cuồng vọng không ai bì nổi – Nhâm Thần Phong – sắc mặt xanh mét, hắn có thể tưởng tượng ra, nếu như bây giờ hắn đem cô gái này đưa về bên Nhâm Thần Phong, không biết tên gia hỏa kia sẽ vui vẻ đến mức nào.
Được rồi, không phải vui vẻ, hắn khẳng định sẽ đá cho mình một cước, sau đó lại sung sướng ôm người phụ nữ nhỏ này kéo lên giường.
Làm huynh đệ với hắn nhiều năm, đối với tính cách của hắn, tất nhiên là đã hoàn toàn thấu hiểu.
Nhất cử lưỡng tiện . ( = Một mũi tên trúng hai con chim)
Vừa mới định khởi động ô tô liền nghe thấy âm thanh gào thét của một chiếc ô tô khác phóng lại.
Phó Dung Phàm nhíu mày thu hồi ý cười, nheo mắt nhìn cánh cửa ô tô kia mở ra , một người phụ nữ nóng bỏng từ trên xe bước xuống.
Người phụ nữ kia nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, đầu tiên là hét lên một tiếng, có chút kinh hoảng nhìn chung quanh, sau đó ánh mắt đột nhiên hung tợn nhìn thẳng đến chỗ xe của Phó Dung Phàm.
Ánh mắt vô cùng hung dữ, Phó Dung Phàm xoa xoa cái mũi, cũng không biết cô ta có nhìn thấy hắn hay không.
Tần Oánh lấy ra một cái bình gì đó từ trong túi xách, không một chút do dự nhằm phía Phó Dung Phàm đỗ xe.
Không có vũ khí, Phó Dung Phàm còn chưa kịp hiểu rõ người phụ nữ này muốn làm cái gì, cửa xe đã bị mở ra, khi người phụ nữ nhìn thấy Thư Liên khuôn mặt vốn dĩ hung hãn càng trở nên dữ tợn hơn, không nói hai lời liền lấy bình xịt trong tay điên cuồng phun vào mặt hắn.
“A! Người phụ nữ điên này cô làm cái gì vậy!” Hơi cay đột nhiên truyền đến làm cho Phó Dung Phàm hắt xì liên tục, có lầm không vậy, người phụ nữ này thế nhưng lại dùng bình phun chuyên dùng để đề phòng sắc lang đến để đối phó với hắn! Muốn chết sao!
“Tên cầm thú!” Tần Oánh hét lớn một tiếng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng thường ngày của chính mình, cầm lấy túi xách đập điên cuồng lên người Phó Dung Phàm .
Tình thế đột nhiên vô cùng buồn cười, Phó Dung Phàm làm thế nào cũng không thể tưởng được chính mình thế nhưng lại bị một bình xịt hạ gục, bị một người phụ nữ dùng túi xách đập cho chật vật không chịu nổi, rồi sau đó là một đám người từ trong xe bước ra , cứ đế đấm đá liên tục không hề thương tiếc, nghiễm nhiên lấy nhiều địch ít, cứ thế hắn bị một đám người đánh hội đồng .
“Triệt thiếu gia!” Một người đàn ông trung niên bước ra ôm lấy Hàn Triệt toàn thân nhuốm máu , cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống, kiểm tra thương thế cho cậu.
“Phong ca.” Lương Khải Vệ cung kính mở cánh cửa ô tô màu đen ra, nghênh đón người bên trong.
Một đôi dày da được làm thủ công vững vàng đặt xuống , người đàn ông dáng người cao to từ trong xe bước ra, đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, trong vắt giống như đầm nước vạn năm tĩnh lặng.
Thản nhiên liếc nhìn Hàn Triệt đang không đứng dậy nổi, người đàn ông cong nhẹ khóe môi, thanh âm không nhanh không chậm: “Lại trở nên vô dụng hơn một chút rồi.”
Dù là Phó Dung Phàm quen nhìn sóng to gió lớn, ở trong không gian nhỏ hẹp bị Tần Oánh biển thành chật vật không thôi, khi nghe thấy thanh âm như thế vẫn thay đổi sắc mặt.
Bị vài người ba chân bốn cẳng đạp xuống xe, Phó Dung Phàm ánh mắt cười hết sức miễn cưỡng: “Phong, Phong đường chủ, gần đây khoẻ không?“
“Tốt, vô cùng tốt.” Phong Tẫn Nhiễm dùng ngón tay út khẽ vuốt đôi mắt phượng hẹp dài, “Nếu như đêm nay không phải đến nơi này, phỏng chừng sẽ càng tốt hơn nha.”
Vẻ mặt hắn cực kì nhàn nhã, đối mặt với bang chúng đằng đằng sát khí, vẫn thản nhiên giống như vừa mới bước ra từ đình viện, nhưng mà ánh mắt gian tà lại ẩn ẩn lộ ra khí thế làm cho người ta không dám tới gần.
“Khụ khụ, đêm nay ánh trăng thật tốt.” Phó Dung Phàm bắt đầu pha trò, khẽ lau mưa bụi trên mặt, bắt đầu nói hươu nói vượn.
Người khác có thể không biết, nhưng trong lòng hắn lại thật sự rõ ràng, Phong Tẫn Nhiễm có tiếng là hồ ly mặt cười, giết người không cần đao, đừng nhìn hắn cười với ngươi là không sao, hắn cười càng động lòng người, xuống tay càng ngoan tuyệt (độc ác, tuyệt tình), có thể nói toàn bộ giới hắc đạo phía tây nam, tất cả mọi người đối với người này đều e sợ né tránh không kịp.
“Nguyệt Hắc Phong Cao[1], thật là cơ hội tốt để giết người phóng hỏa.” Phong Tẫn Nhiễm nhìn nhìn bầu trời, khóe môi cong lên thản nhiên đầy ý cười, nếu như cho hắn mặc vào một thân trang phục cổ trang, phỏng chừng hắn là có thể thuận gió mà bay đi. Phó Dung Phàm dưới đáy lòng bắt đầu nguyền rủa , cầu mong ông trời để cho con hồ ly thành tinh này xuyên về cổ đại đi, nếu không đêm nay hắn đừng nghĩ đến việc có được thứ gì tốt lành.
[1] Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Nghĩa gốc là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ những hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối) hoặc nói thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu.
“Thay ta vấn an lệnh tôn (cha), ” ý bảo thủ hạ buông Phó Dung Phàm ra, Phong Tẫn Nhiễm ý vị thâm trường nhìn ánh mắt Phó Dung Phàm đang hoài nghi, “Lão nhân gia tuổi đã lớn, khẩu vị cũng không nên lớn quá, nếu không sẽ ăn nhiều đến mức hỏng bụng.”
“Lời của Phong Đường chủ, tôi sẽ truyền đạt đến gia phụ.” Mặt Phó Dung Phàm cười có chút cứng ngắt, đối với mấy kẻ ngu xuẩn đứng ngốc ở bên kia nháy mắt ra dấu rút lui, “Tôi đây cáo từ trước, sẽ không quấy rầy ngài ngắm trăng .”
“Anh có thể đi, những người khác phải lưu lại.” Hàn Triệt chống đỡ nửa người đứng dậy, trong khoang miệng tràn đầy máu tươi, ôm Thư Liên đi ra, mở miệng giọng nói lạnh như băng.
Chuyện này thật sự làm Phó Dung Phàm cười không nổi nữa.
Thản nhiên nhìn lướt qua người mà Hàn Triệt đang ôm trong lòng , ánh mắt Phong Tẫn Nhiễm có chút kì dị. ( a ta nghi tên này quá!)
“Thiếu gia muốn xử lý như thế nào?” Lương Khải Vệ hỗ trợ đỡ lấy cậu, nhẹ giọng xin chỉ thị.
“Khâu kín miệng lại, đời này đừng nghĩ đến chuyện mở miệng nói nữa !” Hoàn toàn bất đồng với sự bình tĩnh thường ngày, trong thanh âm Hàn Triệt mang theo vẻ âm ngoan chưa bao giờ có.
Do dự một chút, Lương Khải Vệ nhìn về phía Phong Tẫn Nhiễm trưng cầu ý kiến, ngoài dự đoán mọi người , Phong Tẫn Nhiễm tà mị liếc Hàn Triệt một cái, thản nhiên mở miệng: “Như cậu ta.”
Chuyện Phong hỏa đường cùng Thanh Long hội kết thù, chính là cứ như vậy quang minh chính đại kết thù.
Hai vị chủ tử này, càng ngày càng làm cho người đoán không ra .