Hắc Dục

Chương 17: Triệt thiếu gia (2) – H nhẹ – ℘


Đọc truyện Hắc Dục – Chương 17: Triệt thiếu gia (2) – H nhẹ – ℘

Thân ảnh kia vừa xuất hiện dưới lầu, chỉ trong thời gian ngăn ngủi chạy ra khỏi phòng học, Hàn Triệt liền không nhìn thấy hai người kia đâu nữa.

Đó là nữ sinh ngày đó ngồi trên xe cậu nhìn thấy, không biết vì sao, biết rõ cô không có khả năng xuất hiện ở nơi này, nhưng cậu vẫn, ôm hi vọng nhỏ bé.

Hi vọng nhìn thấy cô, hi vọng, cô bé đó chính là cô, người con gái nhiều năm qua cậu vẫn luôn đi tìm.

Cậu không thể khống chế được mình vội vã lao xuống lâu, nhưng sân trường trống rỗng, chỉ có thưa thớt vài bóng người, có người ngồi đọc sách, còn có những cặp yêu nhau không kiêng nể gì hôn môi, nhưng không có người mà cậu muốn tìm.

Kinh ngạc đứng trong chốc lát, Hàn Triệt quay lên lầu, lại ngừng lại ở góc toilet.

Bên trong phát ra ẩn ẩn tiếng vang, làm cho cậu đỏ mặt.


“A, ân… Đừng, đừng làm ở chỗ này…” có tiếng khóc nho nhỏ của phụ nữ vang ra, giống như tiếng mèo kêu, “Sẽ, sẽ bị người khác nghe thấy…”

“Không cần ư? Hửm?” âm thanh khàn khàn trêu tức của người đàn ông đáp lại, ngả ngớn mà lại phóng đãng, “Em không phải rất thích bị anh làm sao? Là ai vừa rồi vừa khóc vừa kêu, cầu xin anh cắm vào tiểu huyệt nào?.”

“Không, không có… A! Đau!” Có một âm thanh gì đó đập vào trên cửa, Hàn Triệt nghe thấy rõ ràng âm thanh quần áo sột xoạt, còn có tiếng vang ái muội, “Quá sâu ! Quá sâu ! Em chịu không nổi! Ô…”

“Mới như thế đã la sâu ? Anh chỉ mới vào có một nửa thôi.” Âm thanh của người đàn không đè nén được hưng phấn và dục vọng, “A, Em kẹp anh thật thích! Đúng là cô bé dâm đãng khẩu thị tâm phi!”

“Ân a… Phong, chậm, chậm một chút, chậm lại một chút…” Cô gái bắt đầu cầu xin tha thứ, trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, giống như thật sự vô cùng đau đớn.

“Thả lỏng một chút bảo bối, tin tưởng anh, em sẽ yêu chết loại cảm giác này .” Người đàn ông thở hổn hển , đẩy mạnh người phụ nữ lên cửa, cách một lớp cửa dày, nhưng Hàn Triệt vẫn nghe thấy mồn một âm thanh thân thể va chạm phát ra tiếng vang.

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, cậu nhất định là nhận lầm người rồi, cô gái của cậu, sao có thể ở nơi công cộng , điên cuồng làm ra chuyện dâm đãng như vậy.

Nhưng mà cậu cũng không có tâm tư trở lại lớp học , cậu không thích hoàn cảnh như vậy, ồn ào, dơ bẩn, câu thậm chí còn cảm thấy cho dù là ‘chợ đen’, cũng còn tốt hơn nơi này nhiều.

Xuống lầu , cậu mở ra điện thoại: “Tôi tan học , đến cửa đón tôi.”

Bởi vì kẹt xe, Lương Khải Vệ đến chậm hơn so với trước đây một chút, nhìn thấy Hàn Triệt im lặng đứng ở cổng trường, hắn có ảo giác, cậu bé này vẫn là một đứa trẻ chưa lớn lên, trừ ánh mắt lạnh lùng đạm mạt không hợp với lứa tuổi, giống như đã trải qua rất nhiều tang thương, nhất là cậu ấy làm việc quyết đoán , ngoan tuyệt ( ý nói tuyệt tình)…

Hắn chỉ có thể nói, người thừa kế phong ca coi trọng, quả thực rất đặc biệt, nhưng tuyệt đối không nhìn nhầm.


“Thiếu, thiếu gia!” âm thanh sợ hãi của nữ sinh tuy không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng.

“Phong! Phong!” Thư Liên vừa đi vừa chạy, có chút lảo đảo đuổi theo bước chân của người đàn ông phía trước, “Em sai rồi, Em sai rồi! Đừng tức giận được không? Phong, đợi em với…”

Cô đáng lẽ nên nhẫn nhịn, nhịn thêm một chút là xong rồi, nhưng mà cô thật sự là đau chịu không nổi, nhất là ở cái chỗ mà lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện kia, cho nên trong lúc Nhâm Thần Phong nổi lên tính thú cô lại dùng sức đẩy ra hắn, nhìn thấy sắc mặc hắn xanh mét, cô biết hắn lúc này thật sự rất tức giận.

Tuy rằng không biết vì cái gì trải qua ngày đó sau khi, thái độ của Nhâm Thần Phong đối với cô đột nhiên biến đổi 180 độ, nhưng cô biết rất rõ ràng, nếu như bây giờ hắn tiết lộ tình cảnh hiện tại của cô, cả đời cô sẽ không ngẩng đầu lên nổi.

Hàn Triệt hờ hững liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cúi đầu ngồi vào trong xe.

Mặc kệ người phụ nữ này là ai, cũng không có chút quan hệ nào với cậu.

Cuối cùng thật sự không chịu nổi người phụ nữ phía sau ai oán khóc nức nở, Nhâm Thần nổi điên lên xoay người lại, rống giận: “Thư! Liên! Cô còn dám khóc một tiếng nữa thử xem!”


Chậm chạp không nghe được âm thanh của Hàn Triệt, Lương Khải Vệ nghi hoặc quay đầu nhìn cậu: “Triệt thiếu gia?”

“Súng.” Hàn Triệt vươn tay, trong giọng nói không một tia cảm xúc.

“Ha?” Súng! Hắn không có nghe nhầm chứ.

“Súng.” Giọng nói của thiếu niễn vân đang vô cùng bình tĩnh, lại ẩn chứa khúc dạo đầu của bão táp, Lương Khải Vệ thức thời đưa khẩu súng cho cậu.

Động tác cậu vô cùng lưu loát lên đạn, mở cửa sổ, nâng cánh tay, Hàn Triệt mím nhanh môi, ngón tay thon dài khẽ cong , liền nghe thấy “Ầm” một tiếng nổ phát ra.

Lương Khải Vệ dường như muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, Triệt thiếu gia, điên rồi sao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.