Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 7: Ký Ức Trong Đêm Chợt Ùa Về


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 7: Ký Ức Trong Đêm Chợt Ùa Về


………………………
Sáu năm trôi qua, giờ cô đã hai mươi bốn tuổi…vẫn một mực chờ hắn.
Từng ngày từng năm nối tiếp nhau qua đi, cô vẫn chờ.
Mười hai tuổi mẹ cô ngã bệnh xa rời cô.
Mười lăm tuổi ba ba đưa mẹ kế về nhà.
Cô không phải không hận ba ba. Tận mắt nhìn ba ba và mẹ yêu thương nhau như vậy, cô vĩnh viễn không nghĩ ra vì sao mẹ qua đời mới ba năm ba ba lại cưới người phụ nữ kia.
Nhanh như vậy đã quên mẹ sao?

Nhưng rồi rất nhiều đêm, cô lại thấy ba ba len lén nhìn ảnh của mẹ mà khóc, lúc đó trong lòng cô thoải mái một chút.
Mười bảy tuổi cô quen hắn, người con trai đã làm cô được vui vẻ tươi cười lần nữa.
Hắn nói rất thích nụ cười ngọt ngào của cô, hi vọng cô mãi giữ được nụ cười ấy, mặc kệ chuyện gì xảy ra…Cô phải đáp ứng hắn, luôn cười để sống. Vậy mà, trong đêm trăng ấy, hắn lại đi!
Mười tám tuổi hắn bỏ cô mà đi, ba ba ngã bệnh.
Để chữa bệnh cho ba ba, cô phải đem nhà đi bán, dọn đến nơi khác.
Cả gia đình tới chỗ ở cũ của mẹ kế trong thành phố. Nơi đây chỉ vỏn vẹn có hai phòng. Cô cùng bà nội cứ vậy trở thành những người ăn nhờ ở đậu.
Mẹ kế luôn xem cô không vừa mắt, cắt hết tiền tiêu vặt lại còn áp bức cô không thở nổi.
Cô lại liều mạng kiếm tiền rồi kiếm tiền. Cô không muốn gả cho những kẻ được mẹ kế chọn lựa, tất cả đều là những tên nhà giàu ăn chơi trác táng. Mẹ kế luôn xem xét tìm kiếm đối tượng có tiền có thế để gả cô đi.

Cô kiên quyết từ chối. Bởi vì cô đã hứa sẽ chờ hắn trở về.
Mục Triết Thiên!
Cứ như vậy mất liên lạc.
Mỗi một năm vào đúng ngày hắn bỏ đi, cô lại chạy đến quãng trường Lãnh Nguyệt, nhìn về phía con đường quen thuộc mà khóc.
Hắn không một lần xuất hiện, cô không thể gặp lại hắn.
Nước mắt từng giọt rơi xuống…cô luôn nghe lời hắn, tự nói với bản thân nhất định phải kiên cường. Mặc kệ mệt mỏi, đau khổ như thế nào vẫn luôn kiên trì mỉm cười.
Nhưng vì cái gì hắn không quay về? Có thật hắn đã quên cô?
Mục Triết Thiên, cô thật sự nhớ hắn, chỉ cần được gặp hắn một lần là cô đã mãn nguyện.
Ngày mai, cô không biết điều gì đang chờ đón mình, nếu lỡ cô phải ngồi tù, vậy cả đời này…sẽ không gặp được hắn.
Cho dù hắn có tìm được cô cũng không còn xứng với hắn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.