Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 44: I’ll Protect You
Ban ngày đi làm, tan việc cô tự mình đi chợ, nấu cơm, buổi tối ngồi xem quyển sách yêu thích, trước khi ngủ, cô ngước nhìn người đàn ông trong bức tranh mỉm cười, “Triết Thiên, ngủ ngon.”
Cô luôn mỉm cười vui vẻ, thậm chí nằm một mình trên giường nhìn ra cửa sổ ngắm trăng, cô cũng sẽ nhẹ nhàng nâng khóe môi.
Cuối tuần, cô hẹn Tề Kỳ cùng nhau dạo phố, xem phim…Cuộc sống của Tĩnh Vĩ vô cùng thanh thản, đơn giản.
Một tháng, hai tháng…từng ngày từng giờ đều đặn trôi qua nhanh chóng.
Tin tức nóng sốt nhất trong thành phố hiện nay được các cô gái bàn luận nhiều nhất chính là đại minh tinh Mục Triết Thiên!
Người mẫu trên tấm biển quãng cáo to nằm ngay trung tâm thành phố chính là anh ấy. Nghe nói để mời được Mục Triết Thiên cũng không phải dễ dàng!
Mỗi ngày đón xe buýt đi làm, ít nhất một lần cô nghe những cô gái trẻ sôi nổi nói về Mục Triết Thiên với vẻ mặt si mê, giọng nói hưng phấn, trong tay người nào cũng cầm cuốn tạp chí có đăng hình của anh.
Ngay đêm đó, Tĩnh Vĩ cũng chạy ra sạp báo mua một cuốn tạp chí, không nghĩ tới gương mặt anh vẫn hồng hào, nụ cười ôn nhu, mặc dù có một chút vẻ nhàn nhạt vì bị bắt buộc.
Tất cả các báo đều có thông tin của anh. Tĩnh Vĩ chăm chú vào những dòng chữ trên trang giấy.
Phóng viên: Chúng tôi được biết khi ở nước ngoài, anh lấy nghệ danh là Suzuki, vì sao khi về nước lại đổi thành Mục Triết Thiên?
Mục Triết Thiên: Không, tôi chưa bao giờ đổi tên, hy vọng từ nay về sau mọi người sẽ nhớ đến tôi với cái tên thật Mục Triết Thiên.
Phóng Viên: Vâng. Tôi có thể hỏi anh một vấn đề riêng tư được chứ?
Mục Triết Thiên: …
Phóng viên: vấn đề này tôi nghĩ không chỉ riêng bản thân tôi mà tất cả các fan của anh cũng rất muốn biết, xin hỏi anh đã có bạn gái chưa?
Mục Triết Thiên: không có!
Phóng viên: vậy anh có ý trung nhân nào hay chưa?
Mục Triết Thiên: trước mắt không có.
Phóng viên: ô, là thật sao? Xem ra Mộc Thuận tiểu thư không phải bạn gái của anh rồi?
Mục Triết Thiên: đúng vậy.
Phóng viên: như vậy tốt quá. Thấy anh đam mê điện anh hơn, chắc hẳn các fan nữ sẽ rất vui mừng. Xin hỏi anh thích mẫu người phụ nữa như thế nào?
Mục Triết Thiên: đơn thuần, lương thiện, là một cô gái có nụ cười ngọt ngào.
Phóng viên: vậy anh thấy tôi thế nào?
Mục Triết Thiên: haha, nụ cười của cô cũng rất đẹp…
…….
Tĩnh Vĩ cảm giác mọi vật trước mắt như nhòa đi, cô chớp mắt, cố nhìn lần nữa. Đoạn phỏng vấn vô cùng rõ ràng trên giấy.
Anh không có…không có bạn gái, trước mắt cũng không thích ai. Như vậy, đối với anh cô là gì? Sáu năm qua, anh quên cô thật sao? Một câu anh nói cô chờ anh, đã sớm tan thành cát bụi theo năm tháng rồi ư?
Nước mắt từng giọt rơi xuống trên trang giấy làm vết mực in mờ đi. Trước mắt cô nhòa đi…sáu năm chờ đợi như một trò chơi.
Màn hình quảng cáo to đang chiếu đoạn phim của anh, vẫn gương mặt anh tuấn, nụ cười mê người, thanh âm dễ nghe quen thuộc…
Nhưng mọi thứ kia đều không còn chân thật nữa!
Tĩnh Vĩ lão đão, chân đứng không vững muốn ngã xuống.
Cô đi đến gần áp phích, mong muốn nhìn kỹ hơn, nhưng giờ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, càng không thể suy nghĩ được. Trong lòng cô khổ sở, tuyệt vọng. Cô đã từng hy vọng, kiên trì vì người đàn ông này, ôm những ký ức ngọt ngào mà chờ đợi. Nhưng tất cả chỉ có mình cô ôm mộng đẹp, mà anh đã sớm quên lời nói, lời hứa hẹn năm nào, cũng không còn nhớ đến cô…
Anh bây giờ đã là đại minh tinh, còn cô chỉ là kẻ qua đường nhỏ bé. Địa vị thật sự chênh lệch quá xa. Ngay lúc này, cô ý thức được khoảng cách giữa cô và anh là quá xa vời, cho tới nay cô chưa từng có cơ hội gặp anh. Anh giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời, mà cô chỉ là hạt bụi bé nhỏ trong không khí. Cô chỉ có thể đứng xa xa nhìn anh, cảm nhận sự hiện hữu ấy, anh căn bản không hề để ý đến sự tồn tại của cô.
Có phải như thế không?
Tiếng thắng xe đột nhiên vang lên!
Đèn đỏ vẫn sáng mà cô thì đang mạo hiểm tính mạng đi qua đường.
Từng tiếng còi xe liên tiếp, Tĩnh Vĩ giật mình, đứng lại không được, đi cũng không xong. Cô ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt bất lực.
Một chiếc xe dừng lại, người đàn ông trong xe lạnh băng, vẻ mặt tức giận. “Chết tiệt!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, rõ ràng phía trước là đèn xanh nhưng những xe chiếc kia lại đột nhiên thắng gấp không tín hiệu.
Phía sau cũng một đoàn xe dài nối đuôi nhau dừng lại. Có những chiếc xe không kịp chuẩn bị đâm vào nhau, gây náo loạn.
Tĩnh Vĩ sợ hãi đánh rơi quyển tạp chí trên tay.
“Cô đi đứng kiểu gì vậy? Muốn chết hay sao?” Một tài xế nóng giận lớn tiếng.
Tĩnh Vĩ run run bước đi, đôi mắt nhạt nhòa không nhìn rõ, cứ như vậy đi tới phía trước.
Mạc Thần ngồi trong xe nắm chặt tay lái, gương mặt cực kỳ giận dữ, tỏa ra khí lạnh chết người.
Kể từ lúc Tĩnh Vĩ bỏ đi, hắn trở nên như vậy, không người nào dám đến gần.
Từ một người đàn ông luôn vui vẻ, nho nhã, vì người con gái tên Nhã Tư mà thay đổi, trở nên lạnh lùng băng giá, nhưng lại thay đổi lần nữa vì Tô Tĩnh vĩ mà biến thành một người nham hiểm, hung ác cùng thị huyết.
Hai tháng nay, tổ chức Ám Dạ mở cuộc đại khai sát giới lớn nhất từ trước tới giờ, tiêu diệt tận gốc và thâu tóm khá nhiều thế lực trong giới hắc bang. Người đàn ông lạnh lùng nhưng luôn tỉnh táo sáng suốt, làm việc có chừng mực, tính toán bỗng trở nên tàn nhẫn, vội vã làm cho ngay cả tam đại thủ lĩnh Ám Dạ cũng phải sợ hãi.
Mạc Thần đôi khi âm thầm lái xe đi phía sau, nhìn cô ghé vào chợ mua thức rồi về nhà. Hắn không nghĩ cô trở nên thất thần như vậy, tuy trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt thì hoàn toàn vô hồn…
Tô Tĩnh Vĩ…
Em gặp anh khi bầu trời mưa nhẹ rơi
Anh lặng lẽ đứng đó, mông lung vào khoảng không
Dường như thượng đế đã định trước
Em lại được gặp anh
Anh vẫn thế, vẫn dịu dàng, vẫn dáng vẻ cô đơn
Em lắng nghe âm thanh hơi thở của anh trong đêm tối
Bởi vì yêu nên hiểu thế nào là quý trọng
Trong mỗi trang nhật ký đều tràn ngập ngọt ngào
Bởi vì nhớ nhung mỗi ngày em lại có thể
Nhìn vào gương nói em yêu anh…
Hắn nhớ những lời trong bài hát mà cô yêu thích, nghĩ đến đôi mắt ảm đạm trên gương mặt xinh đẹp, nụ cười của cô làm đáy lòng hắn có một phần chua xót…
Hắn định im lặng rời đi, quyết định không gặp lại cô nữa. Nhưng khi hắn ngước mắt lên, chợt nhìn thấy bả vai cô run rẩy, bất lực đi ra giữa đường đang có chiếc xe lao đến. Dù xa đến mấy, chỉ cần nhìn bóng dáng nhỏ bé hắn cũng có thể biết người đó chính là cô.
Người con gái ngốc mạo hiểm tính mạng đang đi qua đường không ai khác chính là Tĩnh Vĩ!
Chiếc xe càng lúc càng đến gần, mà cô vẫn ngây ngốc tiến về phía trước…
……
Màn hình quảng cáo đã gần tầm mắt cô hơn…Tâm, đau quá…đầu choáng váng….
…….
Chiếc xe lao nhanh càng lúc càng gần cô hơn.
Mạc Thần lập tức mở cửa xe lao tới. Hắn đưa tay định kéo cô nhưng không kịp! Hắn lập tức đẩy mạnh cô sang một bên!
Một tiếng thắng xe đột ngột vang lên, Tĩnh Vĩ bất ngờ bị một lực đẩy mạnh xô ngã xuống đường, đầu đập xuống đất. Tĩnh Vĩ đau điếng người, cảm giác trước mắt từ từ trắng xóa…
“Tô Tĩnh Vĩ…”
Có ai gọi tên cô?
Tĩnh Vĩ ôm đầu nhìn chung quanh, tìm kiếm theo hướng tiếng nói vang lên, âm thanh quen thuộc quá, khiến trái tim trong lồng ngực đập mạnh mẽ. Cô mơ hồ nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc, nhưng không rõ ràng.
“Này anh ơi, anh không sao chứ?” Có tiếng hốt hoảng của người đi đường. Cả đoạn đường dài ùn tắc, nhiều chiếc xe phải dừng lại, đèn giao thông liên tục thay đổi nhưng không còn tác dụng.
Mạc Thần ngã xuống đất trong vũng máu. Trước khi hắn nhắm mắt, hắn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, khó khăn thều thào thành tiếng, “Tô…Tĩnh…Vĩ”
Tĩnh Vĩ trong giây lát như bừng tỉnh, cô đã nhìn thấy hắn, “Mạc Thần!”
Tại sao lại như vậy?
Hắn nằm cách cô không xa, mắt nhắm chặt không nhúc nhích, chung quanh hắn là một vũng máu đỏ tươi lan trên mặt đất.
“Mạc Thần!” Tĩnh Vĩ sợ hãi hét thất thanh, lồm cồm đứng dậy.