Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 42: Anh Đã Trở Về


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 42: Anh Đã Trở Về


Tĩnh Vĩ bắt đầu tìm việc làm, cô không còn quan tâm đến những công ty lớn mạnh hơn Lăng thị. Kể từ lần trước Lăng Vũ không còn gây phiền phức cho cô, mà cô cũng chưa gặp lại hắn.
Nghĩ lại cô vẫn phải cảm kích Mạc Thần, nếu như không có hắn, có lẽ Tề Kỳ và cô đều gặp nguy hiểm.
Ngày trước là vì Lăng Vũ ra mặt nên những công ty khác không dám nhận cô vào, hiện tại không còn ai cản trở, Tĩnh Vĩ rất dễ dàng tìm được công việc mới.
Mặc dù không lớn mạnh bằng tập đoàn Night nhưng so với công ty cũ trước kia vẫn khá hơn nhiều.
Mỗi ngày cô đều đi làm đúng giờ, tan tầm ngoan ngoãn trở về Ám Dạ, bởi vì trước khi ra cửa, vú Trương tha thiết căn dặn cô nhất định phải về đúng giờ, nếu không Mạc Thần sẽ quở trách.
Duy nhất chỉ có một lần cô cùng Tề Kỳ đi chơi nên về trễ một chút, vậy người đàn ông nào đó lại nổi trận lôi đình!
Mỗi tối vào đêm khuya hắn sẽ gọi điện thoại cho cô, tuy chỉ nói ngắn gọn vài câu nhưng cô cảm giác hắn đối với cô rất ân cần, quan tâm.
Chớp mắt cô đã đi làm gần mười ngày, mọi thứ rất thuận lợi.
Dù sao cô đã đi làm nhiều năm nên rất nhanh đã thích ứng với công việc mới.
Tin tức về vụ việc lần trước cũng không thấy truyền thông nhắc đến nữa. Xem ra không có ký giả nào dám đưa tin nữa.
Người đàn ông này thật sự rất lợi hại, hại cô lúc ấy còn sợ gây tổn thất đến danh dự của hắn và công ty.
Tĩnh Vĩ tan tầm, đang đi đến trạm xe buýt liền nhận được điện thoại từ Mạc Thần.
“Em ở đâu?”
“Chuẩn bị trở về.”
“Ám Dạ sao?” Hắn cúi đầu cười, cô ngốc này thật biết nghe lời.
Tĩnh Vĩ chép miệng, “Ừm, là trở về Ám Dạ.”
“Ngoan!” Hắn cười nhẹ.

Cô đã tìm được việc làm, đang dự định dọn ra khỏi nhà Tề Kỳ vì không muốn làm phiền bạn tốt. Hai hôm nay mẹ Tề Kỳ đếm thăm, rất may cô không ở lại đó.
Đợi đến cuối tuần, Tĩnh Vĩ vội vã đi tìm phòng, trong tay cô tuy không đủ tiền, nhưng vẫn có thể đặt cọc trước.
Cuộc sống với cô mà nói, thật sự rất gian khổ!
Cô như cỏ dại bình thường, những năm qua chịu khổ thành thói quen, hơn nữa còn học được kiên cường nên sức sống rất mạnh mẽ.
“Cảm thấy em ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khi nào trở về anh sẽ thưởng cho em.”
Tĩnh Vĩ nghe lời nói của Mạc Thần có chút ý đồ xấu xa, không biết hắn lại có ý định gì đây!
“Không cần!” Cô lập tức trả lời.
“Không cần sao? Tiếc quá!” Mạc Thần thở dài, “Còn định nói cho em biết anh đã trở về, cho nên em không cần về Ám Dạ trước 9h tối nữa…”
Hắn đã trở về?
“Anh ở đâu?”
“Sau lưng em đây!” Mạc Thần cúi đầu cười.
Tĩnh Vĩ vội xoay người, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm quen thuộc, cùng nụ cười dịu dàng.
Mạc Thần cất điện thoại vào túi, giang hai cánh tay, mỉm cười nhìn Tĩnh Vĩ, “Đến đây nào, để anh ôm em một chút.”
Trong nháy mắt, Tĩnh Vĩ thật sự muốn chạy đến ôm chặt hắn, không phải cô luôn ngóng trông chờ đợi hắn trở về sao?
Nhưng cô lại tự nhủ đó chỉ là vì không muốn bị giam lỏng nên mới nghĩ đến hắn mà thôi. Cô tuyệt đối không thừa nhận trong lòng thật sự nghĩ đến hắn.
“Cô ngốc, đến đây để anh ôm em nào!” Mạc Thần dịu dàng nói.
Người đi đường ngang qua không khỏi hâm mộ nhìn Tĩnh Vĩ một cái, được người đàn ông tuyệt mỹ như vậy giang tay nghênh đón, thật là may mắn!
“Không thèm…” Tĩnh Vĩ chu môi.

Nhưng hắn không đợi cô đồng ý, đã kéo cô ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn cô, không thèm để ý đến những người xung quanh.
Hắn rất muốn làm vậy, suốt mười ngày qua, hắn nhớ cô, chỉ muốn ôm cô thật chặt, hôn lên đôi môi phớt hồng ngọt ngào…
“Anh buông ra, Mạc Thần…Nếu không em cắn anh…”
“Haha, em là cún con sao? Động một chút là cắn người?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê người đang ửng đỏ của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mượt.
“Anh thì sao? Động một chút là…”
“Là gì?” Hắn cười.
Động một chút là hôn cô chứ sao!
“Đi nào, anh dẫn em đi một nơi.” Mạc Thần kéo tay cô, “Xe đậu bên kia.”
Mạc Thần để cô lên xe, sau đó nhanh chóng chạy đi.
“Anh muốn đi đâu?”
“Đến nơi sẽ biết.”
Lát sau xe ngừng lại, Tĩnh Vĩ nhìn vẻ ngoài không khỏi chép miệng, “Anh muốn đưa em đến chính là chỗ này?”
Lại là một nơi cao cấp xa xỉ!
“Xuống xe đi Tĩnh Vĩ.”
Hắn nắm tay cô kéo vào trong. Nhân viên phục vụ cực kỳ lễ phép đón tiếp, “Xin chào Tổng giám đốc.”
Tổng giám đốc đích thân đến đây? Còn mang theo phụ nữ?
“Mạc Thần, bọn họ có vẻ đều biết anh. Không phải anh là khách quen ở đây chứ?”

Người đàn ông này…thật xa xỉ!
Hắn nhếch môi không trả lời.
“Anh muốn dẫn em tới đây dùng cơm?”
“…”
“Không cần đâu.” Tĩnh Vĩ nhỏ giọng, giữ chặt tay hắn, ngừng bước, nhìn hắn nghiêm túc, “Nếu anh muốn dẫn em đến nơi này dùng cơm, thật sự em sẽ ăn không vô, cảm giác như mình đang phạm tội…”
Mạc Thần nhướng mày.
“Thật sự, em…”
“Đi!” Hắn nắm chặt tay lôi cô đi, hoàn toàn không để cho cô có cơ hội phản bác.
“Chuẩn bị phòng tổng thống cho tôi.” Mạc Thần thản nhiên căn dặn.
“Vâng, Tổng giám đốc!”
“Anh…” Tĩnh Vĩ trợn tròn mắt nhìn hắn, vừa rồi hắn mở miệng chọn phòng tổng thống cao cấp nhất mà giọng điệu hoàn toàn như đi siêu thị chọn mua một miếng thịt bò!
Tĩnh Vĩ nheo mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, hắn mặc một bộ âu phục đắt tiền, hẳn là Armani.
Nhìn lại bản thân đứng cạnh hắn, quần áo của cô đơn giản bình thường, áo sơ mi trắng, quần jean đã phai màu, lại còn để mặt mộc không trang điểm. Cô cảm thấy hoàn toàn chênh lệch!
Hắn chuẩn bị cho cô rất đầy đủ nhưng cô không đụng đến. Tĩnh Vĩ có cảm giác những bộ trang phục đó không thích hợp mặc trên người cô, mà giữa nhân viên lao động bình thường trong công ty, cũng không phù hợp.
Nhìn những món đồ đắt tiền quý giá trong phòng tổng thống sang trọng, Tĩnh Vĩ như muốn líu lưỡi, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Mạc Thần cởi áo khoác, cà vạt vắt lên sô pha, tháo bỏ hai cúc áo. Một vài sợi tóc xòa trước trán. Khi hắn không nói chuyện luôn khiến người khác cảm giác lãnh đạm khó gần. Khi hắn lơ đãng, đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn làm cho người ta không thể tự kiềm chế.
Tĩnh Vĩ bất giác ngơ ngác si ngốc nhìn hắn.
Cho đến khi môi hắn đến gần, bàn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, Tĩnh Vĩ mới bừng tỉnh.
Cô không thể phủ nhận được ở trong phòng tổng thống rất tốt, từ cửa sổ, cả thành phố phồn hoa có thể thu hết vào mắt, vẻ đẹp năng động, tấp nập làm cho người ta choáng váng.
Mạc Thần rót rượu, đưa cho cô một ly. Hắn nâng ly, cười nhẹ nhàng, “Tĩnh Vĩ, có thể uống không?”

Trong suy nghĩ của cô, một thúc giục cô đồng ý, một muốn cô từ chối. Nhìn vào đôi mắt của hắn, Tĩnh Vĩ cúi thấp đầu.
Chai rượu hắn chọn là loại rượu đỏ Rafael cao cấp nhất thế giới, Tĩnh Vĩ có lẽ không biết.
“Như thế nào?”
“Cũng được…”
Mạc Thần cười, “Sao em không ăn? Không đói bụng sao?”
“Không phải không đói…” Tĩnh Vĩ cau mày, “Nhìn món ăn đắt tiền quý giá này, em cảm giác như đang phạm tội, nuốt không trôi.”
Mạc Thần cười lớn, “Tĩnh Vĩ, đây là loại logic gì? Ăn món ăn đắt tiền chính là phạm tội? Cô ngốc này, hôm nay ngồi ở đây, em chỉ cần hưởng thụ thoải mái tất cả những thứ ở đây thôi.”
Tĩnh Vĩ cắn môi, cô vẫn không bỏ được cảm giác khó chịu. “Nếu anh có nhiều tiền như vậy, sao không quyên góp cho cô nhi viện hay vùng núi nghèo khó? Hoặc những ai đang cần người khác trợ cấp?”
“Làm sao em biết anh không làm?”
“Ơ…anh có sao?”
“Mau ăn đi!” Mạc Thần ra lệnh, “Ngoan ngoãn ăn, đừng nói nữa.”
Sau đó, hắn không ngừng gắp thức ăn cho cô, bắt cô phải ăn hết.
Tĩnh Vĩ liên tục khoát tay, “Em ăn no, thật sự rất no rồi.”
Lúc này Mạc Thần mới dừng lại. “Thật sự ăn no?”
“Ừ.”
Sau đó Mạc Thần bí ẩn nói, “Tĩnh Vĩ, em nhắm mắt lại…”
“Anh muốn làm gì?” Tĩnh Vĩ nghi hoặc nhìn hắn.
“Nhanh, nghe lời anh, nhắm mắt lại.” Hắn đến gần cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng gương mặt cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, không phải hắn muốn…hôn cô chứ?
Mạc Thần khẽ vỗ nhẹ trán cô, “Nhanh nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ bậy bạ, anh hiện tại không có ý định hôn em!
Vậy lời nói kia là ý gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.