Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 40: Em Có Vì Anh Mà Rơi Lệ Không?


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 40: Em Có Vì Anh Mà Rơi Lệ Không?


Màn đêm tĩnh mịch bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Điện thoại không ngừng vang lên…cuối cùng tắt tiếng, trả lại sự yên ắng.
Tĩnh Vĩ giật mình, mau chóng cầm điện thoại chạy ra ngoài, cô sợ đánh thức Tề Kỳ.
Một lúc sau tiếng tin nhắn truyền tới. “Cô ngốc, tới gặp anh. Anh ở bờ hồ chờ em!”
Tĩnh Vĩ chép miệng, hắn muốn gặp cô mà nhắn tin như vậy thôi sao? Hơn nữa giọng điệu lại bá đạo như vậy.
Hiện tại mấy giờ rồi?
Tĩnh Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay…Trời ạ, hơn mười hai giờ khuya, trễ thế này…
………
Mạc Thần nắm di động, tay siết chặt áo, ôm bụng. Dạ dạy thật sự đau quá, gương mặt hắn giờ đây không còn vẻ lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự đau đớn, tái nhợt.
Một giờ, hai giờ trôi qua…mới đó mà đã gần rạng sáng!
Cô ngốc chắc sẽ không tới.
Hắn tự giễu cười một tiếng, giống như cười nhạo chính mình, không hiểu bản thân đang làm gì?
Mạc Thần vịn vào thân cây đứng lên, cả người chao đảo đi về phía chiếc xe, dạ dày hắn đau như xé rách.
Mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra, toàn thân run lên vì những cơn gió lạnh thổi vào người, đôi mắt trở nên vô hồn.
Mạc Thần ôm lấy bụng đang đau đớn, gắng gượng từng bước một, mắt hắn hoa lên, nhiều lần vấp vào hòn đá ngã xuống.

Trước mắt như có màn sương mờ, hắn chớp chớp, lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, sau đó tiếp tục bước lên phía trước.
Thân thể mất hết sức lực, đôi chân như muốn ngã quỵ…
………..
Tĩnh Vĩ vừa chạy vừa nhìn chung quanh.
Trước đó cô đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định chạy tới đây tìm người.
Hắn nói đợi cô ở bờ hồ nhưng lại không nói rõ chỗ nào. Hồ nằm trong thành phố trải dài từ phía Nam đến phía Bắc rộng lớn, cô không biết phải tìm ở đâu.
Gọi điện thoại thì hắn tắt máy, trong đêm tối Tĩnh Vĩ một mình chạy dọc bờ hồ.
Cô chạy mãi, đôi mắt dõi tìm bóng hình quen thuộc, bóng hình của người đàn ông cô luôn muốn chạy thoát.
Vậy mà khi tìm được, Tĩnh Vĩ chỉ đứng từ xa nhìn hắn, không có can đảm đến trước mặt.
Cô rất sợ sự rung động khó hiểu trong lòng, cô sợ sự hoảng loạn, luống cuống, sợ nụ hôn bá đạo bất ngờ mang theo vội vã, dịu dàng của hắn.
Mà điều cô sợ nhất, là chính bản thân cô…
Làm sao lại như vậy? Rốt cuộc là thế nào? Cô thật sự chán ghét cảm giác kỳ lạ ấy.
Tĩnh Vĩ lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ, hành động của Mạc Thần. Tay hắn siết chặt áo, ôm lấy bụng, ngồi yên không nhúc nhích, khuôn mặt khổ sở không còn vẻ lạnh lùng vốn có.
Khi hắn đứng lên, cả người chao đảo tiến về phía trước, tay của hắn vẫn ôm bụng, không lẽ hắn bị đau ở đó?
Tĩnh Vĩ xót xa, không nhịn được nhẹ nhàng tiến lại gần.
Mỗi lần Mạc Thần té xuống, là tim cô lại căng lên một chút.
Đến khi nghe tiếng hắn rên lên thống khổ, thân thể hoàn toàn bất lực ngã xuống, Tĩnh Vĩ không chịu được nữa lao tới…
Cô đem hắn ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong ngực hắn. “Mạc Thần, anh làm sao thế này?”
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, lo lắng. Bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng hắn, “Anh đau ở đây sao?
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đã rươm rướm. “Điện thoại anh đâu? Em gọi anh mà không được, anh nói chờ em ở bờ hồ, nhưng lại không nói chính xác chỗ nào. Em phải chạy từ Nam tới Bắc tìm anh, cho nên…mới đến trễ…”
“Tĩnh Vĩ…” Hắn thều thào gọi tên cô.
“Em đây…” Cô nhẹ nhàng trả lời. “Anh đau ở đâu?”
Vì sao nhìn gương mặt hắn khổ sở, lòng của cô lại đau nhói.
“Mau nói cho em biết anh khó chịu chỗ nào?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc cô xõa xuống. Mạc Thần đưa tay vén sợi tóc vương trên trán cô. Môi của hắn từ từ đến gần, “Anh muốn hôn em…” Giọng nói khàn khàn đứt quãng, hơi thở khó khăn nhưng vẫn để lộ sự ấm áp dịu dàng, “…Có được không?”
Tĩnh Vĩ nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm, “Hôn em sẽ dễ chịu hơn một chút sao?”
Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt như có lửa thiêu đốt, dường như muốn đốt cháy cô.

“Được rồi…”
Tĩnh Vĩ cảm thấy trong lòng có tiếng thúc giục, cô nhẹ nhàng nhón chân, chủ động đưa môi….
Cánh môi mát lạnh của cô chạm vào đôi môi ấm nóng của hắn, cô khẽ nhắm chặt đôi mắt.
Nụ hôn thật sâu, hô hấp dồn dập!
Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nụ hôn thật ngọt ngào. Hai bên không rõ tình cảm của mình, im lặng không nói câu nào, chỉ thật lòng trao nhau một nụ hôn mang theo một chút do dự, một chút mờ mịt và…một chút rung động.
Rời khỏi môi cô, Mạc Thần ôm cô vào trong ngực.
“A!” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
“Mạc thần, anh làm sao vậy!”
“Anh đau quá…”
“Anh đau ở đâu? Có phải đau bụng không?”
“Đau dạ dày…không sao, anh chịu được.” Hắn trả lời vội vã.
Nhìn mồ hôi tuôn khắp trán, cô biết rõ người đàn ông này đang nói dối vì không muốn cô lo lắng. “Chúng đi bệnh viện.”
“Không cần…”
“Không được!” Tĩnh Vĩ gắt lên vì lo lắng.
“Vì sao em quan tâm đến anh? Nếu có một ngày anh không còn ở đây… nếu anh chết đi, em có vì anh mà rơi lệ hay không?”
“Anh đừng nói lung tung!” Tĩnh Vĩ lớn tiếng.
Cô rất sợ hãi khi nghe hắn nói như vậy.
Tĩnh Vĩ vội vã dìu Mạc Thần vào trong xe. “Anh chợp mắt một chút đi, em sẽ chạy xe. Chúng ta đi bệnh viện.”

“Em biết lái xe?” Mạc Thần nhíu màu nghi hoặc.
“Đương nhiên! Em có xem qua lý thuyết, chẳng qua thực hành thì đây là lần đầu tiên.”
Mạc Thần cảm giác lạnh sống lưng, mồ hôi chảy xuống từng giọt.
Bây giờ trời vẫn còn tối, trên đường chỉ có vài chiếc xe chạy qua, coi như cô ngốc này may mắn không gặp nhiều khó khăn. Mặc dù chưa qua luyện tập nhưng vẫn đưa hắn an toàn đến bệnh viện, thân thể còn nguyên vẹn!
“Anh không vào bệnh viện, lái xe trở về Ám Dạ đi.” Mạc Thần tỉnh giấc, cau mày.
“Không được! Anh đang rất đau mà?”
“Không có việc gì, chỉ là uống rượu lúc đói bụng thôi. Ám Dạ cũng có bác sĩ.” Mạc Thần xoa đầu cô, “Đi, chúng ta về Ám Dạ.”
“Thật sự anh không sao chứ?” Tĩnh Vĩ lo lắng.
“Ừ.”
Tĩnh Vĩ nhanh chóng quay đầu xe chạy về Ám Dạ.
Đến nơi cô dìu hắn vào phòng, đỡ hắn nằm lên giường, “Em về.”
“Đừng đi!” Hắn nắm chặt tay cô. “Dạ dày anh rất đau, em đi anh sẽ chết mất.” Mạc Thần đột nhiên giống như trẻ con làm nũng. [trời ơi Thần ca cute chịu ko nổi!!!!]
“Không phải anh nói có bác sĩ sao? Em không phải bác sĩ ở lại làm gì?” Tĩnh Vĩ cười như mếu.
“Không cho phép đi!” Giọng điệu hắn lại bá đạo.
Nghĩ lại hắn không thể bắt buộc cô, “Ít nhất ngày mai hãy rời đi, được không?” Hắn chớp đôi mắt đen láy nhìn cô. [ôi em cảm tưởng Thần ca như cún con ấy >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.