Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 32: Gần Như Vậy, Xa Đến Thế
“Em đang nghĩ gì vậy?” Mạc Thần nhìn khuôn mặt rơi vào trầm tư của Tĩnh Vĩ.
“Em đang nghe hát…” Cô lơ đãng trả lời.
“Tĩnh Vĩ, là chỗ này?”
Cô ngước mắt, thì ra đã đến nhà Tề Kỳ. Cô bước xuống xe, “Cám ơn anh.”
“Tĩnh Vĩ, ngày mai đến bộ phận nhân sự trình diện đi.” Mạc Thần ân cần dặn dò. Nhìn cô có chút do dự, hắn cười, “Em còn đang lo lắng có thích anh phải không?”
Cô trừng mắt, “Mơ tưởng. Được rồi, ngày kia em sẽ đến.”
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
“Vì ngày mai…có chút việc.” Cô nhẹ giọng trả lời.
“Được.”
Mạc Thần đi rồi, Tĩnh Vĩ cũng vào trong nhà.
Ngày mai, cô muốn đi tìm Mục Triết Thiên, cô muốn nhìn thấy anh!
Xem tin tức có nói ngày mai anh cũng bay trở về nước.
“Thật sự muốn đi tìm anh ấy sao?” Tề Kỳ nghi hoặc.
“Ừ.”
“Vậy tốt rồi, cậu nên sớm tìm anh ta. Tĩnh Vĩ, cậu từ nơi khác tới thành phố này làm việc, mà Mục Triết Thiên cũng chọn nơi đây để phát triển. Cậu nói xem, đây có phải ý trời không? Muốn các cậu có thể ở cùng một chỗ.”
“Ý trời sao?”
Đột nhiên Tề Kỳ kêu to, “Đúng rồi, ngày mai cậu mặc cái gì đi gặp anh ấy? Nhất định phải kiếm một bộ thật đẹp mới được!”
“Không sao, mặc như bình thường được rồi.”
Tề Kỳ đánh giá áo sơ mi trắng, quần jeans, lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, tuyệt đối không được!”
Tề Kỳ lục tung tất cả quần áo của Tĩnh Vĩ ra, nhưng xem đi xem lại không có cái nào thích hợp ra ngoài gặp mặt.
“Tĩnh Vĩ ơi là Tĩnh Vĩ, sao ngay cả một cái váy tốt cũng không có thế này?”
Cô đâu có bỏ tiền ra mua đồ đắt tiền!
Tề Kỳ thở dài, “Bằng không cậu cứ lấy đồ của mình mặc đi. Cậu thấy cái váy mình mua lúc sinh nhật thế nào?”
“Mình không cần đâu.” Tĩnh Vĩ từ chối. Cô chọn một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, cùng một cái quần ngắn màu trắng, “Cái này được rồi.”
“Cậu xác định?” Tề Kỳ kinh ngạc, “Cậu sẽ mặc như thế này đi gặp Mục Triết Thiên?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Cô muốn dùng vẻ ngoài chân thật nhất đứng trước mặt anh!
“Tề Kỳ, cụ thể mình phải đến đâu để thấy anh ấy?” Tĩnh Vĩ thở dài.
“Hả…” Kỳ thật Tề Kỳ không rõ, hỏi như vậy có hơi khó cho cô nha, “Để mình tìm hiểu thêm.”
“Có thể không?” Tĩnh Vĩ nhíu mày.
“Ừ, chỉ cần có báo chí đưa tin thì nhất định sẽ biết ngay.” Tề Kỳ vừa nói vừa dùng laptop tìm hiểu. “Đây, chính là chỗ này!” Tề Kỳ mừng rỡ, “Tĩnh Vĩ, ngày mai cậu tới đây là sẽ tìm được anh ta.” Tề Kỳ tỏ ra hâm mộ, liên tục ngồi tưởng tượng, “Không biết khi gặp nhau sẽ như thế nào, nhất định là ôm chầm rồi, còn có…”
“Mình mệt rồi Tề Kỳ, ngủ trước nhé.” Tĩnh Vĩ cười với bạn tốt, trở về phòng.
Ngày hôm sau cô đến khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, ngoài ý muốn của cô, trước cửa có rất nhiều người. Khoảng chừng hai mươi mấy cô gái, nhốn nháo chặn trước khách sạn.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khách sạn phải huy động rất nhiều vệ sĩ ra can thiệp.
Tĩnh Vĩ tới gần hơn, trên mặt họ lộ rõ vẻ phấn khích, nhất nhất ho to, “Suzuki là số một!”
Một người khác la lên, “Mục Triết Thiên!”, sau đó quay sang nói, “Cô không biết sao, Suzuki bây giờ là Mục Triết Thiên, anh ấy không muốn mọi người gọi là Suzuki nữa, cho nên chúng ta phải tôn trọng ý định ấy!”
“Mục Triết Thiên! Mục Triết Thiên! Chúng tôi muốn gặp anh ấy, chỉ cần nhìn thấy một lần thôi?”
Vệ sĩ lạnh nhạt, “Các cô mau về đi.”
“Chúng tôi muốn gặp Mục Triết Thiên!” Họ vẫn kiên trì.
“Anh ấy thật sự không ở đây.”
“Không thể nào, rõ ràng báo đã đưa tin anh ấy hiện giờ ở đây!” Các cô gái cùng nhau phản đối.
Vệ sĩ bất đắc dĩ nói, “Mục tiên sinh chưa đến, các cô mau trở về đi.”
“Thật sự?” Một cô gái mắt tỏa sáng hỏi, “Vậy có nghĩa là anh ấy sẽ ở đây!”
“Chúng tôi sẽ chờ.” Một người khác phụ họa. “Cùng nhau đợi anh ấy, Mục Triết Thiên! Mục Triết Thiên!”
………….
Tĩnh Vĩ không hiểu sao đáy lòng có cảm thấy bi thương.
Cô đứng ở đây…giống như một phần rất nhỏ trong số người hâm mộ đang chờ đợi anh. Cô không cùng họ chen lấn, mà chỉ lẳng lặng đứng phía xa xa dõi nhìn.
Mặt trời lúc này thật chói mắt. Tĩnh Vĩ đeo kính râm, che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô cứ vậy ngơ ngác, cùng những cô gái đang kích động có vẻ không hợp nhau.
Đột nhiên một người la lên, “Kia không phải xe của Mục Triết Thiên sao?”
Phía xa một chiếc xe thể thao chạy tới, dừng lại cách cô không xa.
Hai chiếc xe hộ tống cũng dừng lại. Cửa xe mở ra, tám người đàn ông mặt mày nghiêm túc bước xuống.
Người hâm mộ kích động, “Mục Triết Thiên, chúng tôi yêu anh!”
Từ trong tiếng gào thét, đôi giày da bóng lưỡng xuất hiện trước, sau đó một người đàn ông ngũ quan anh tuấn như điêu khắc, tựa hồ so với mặt trời rực rỡ không kém, trên mặt nở nụ cười dịu dàng…
Giống như sáu năm trước, anh đứng trước mặt cô…
Tĩnh Vĩ nhìn xuyên qua tròng kính râm, ngơ ngác đứng đó nhìn anh được tám vệ vĩ bảo vệ, có lẽ muốn đảm bảo anh không bị fans phấn khích làm cho bị thương.
“Mục Triết Thiên, chúng tôi yêu anh!” Các cô gái càng lúc càng phấn khích la lên.
“A!” Tĩnh Vĩ bị đám đông chen lấn hung hăng xô đẩy, ai cũng mong muốn được nhìn thấy thần tượng, chẳng có một ai chú ý đến cô.
“Mục Triết Thiên!”
Anh giơ tay vẫy chào người hâm mộ, nở nụ cười vô cùng thân thiện và ấm áp, càng chiếm được lòng những fan điên cuồng gào thét. Bọn họ càng xô đẩy Tĩnh Vĩ nhiều hơn.
Cô cảm giác nghẹt thở giữa đám người phấn khích này. Mà anh…đã đi vào trong khách sạn.
Ánh mắt Mục Triết Thiên lướt qua dòng người, đột nhiên cảm thấy có một bóng dáng quen thuộc. Anh nheo mắt, cẩn thận nhìn lại lần nữa…
Tĩnh Vĩ bị người khác chen lấn làm rớt kính mát, cô cúi người xuống định nhặt lên, nhưng nó đã bị đạp vỡ…
Trong một thoáng ấy, anh không nhìn thấy bóng dáng kia đâu…
“Mục tiên sinh, chúng ta vào trong thôi.” Một người vệ sĩ nhắc nhở.
Có lẽ, anh nhìn lầm rồi…
Anh vẫn luôn tìm kiếm cô khắp nơi, ngay cả lúc anh trở về, cũng không thể gặp được cô. Tĩnh Vĩ dọn nhà làm anh mất liên lạc, thậm chí hỏi cũng không ai biết cô đi đâu, giống như đã bốc hơi vậy. Cuối cùng bóng dáng Mục Triết Thiên biến mất trong khách sạn, mọi người cùng nhau tản đi. Cho đến khi chỉ còn lại mình cô.
“Tiểu thư, xin hỏi cô muốn vào đăng ký khách sạn sao?”
Cô lắc đầu, “Tôi muốn tìm Mục Triết Thiên.”
Quả nhiên, nghe lời nói của cô, thái độ lễ phép vừa rồi trở thành vẻ khinh thường, “Xin lỗi, mời cô đi cho.”
“Tôi thật sự cần gặp anh ấy, chỉ một lần thôi, có được không?”
“Xin lỗi, có rất nhiều người muốn gặp Mục tiên sinh, nếu như ai chúng tôi cũng cho phép thì chẳng phải ngay cả thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cậu ấy cũng không có hay sao? Mời cô đi về.”
“Tôi chỉ muốn gặp anh ấy một lúc.” Tĩnh Vĩ khẩn khoản van nài.
“Không được!” Vệ sĩ kiên quyết từ chối.
“Vậy làm ơn giúp tôi chuyển lời đến anh ấy, nói rằng có Tô Tĩnh Vĩ đến gặp.”
“Tiểu thư, chúng tôi đã nói không được, mời cô về. Xin nhanh chóng giúp cho nếu không chúng tôi buộc lòng phải gọi bộ phận an ninh.”
Tĩnh Vĩ vẫn cố chấp, “Thật sự không thể nói một tiếng với anh ấy sao? Phiền các anh giúp tôi, chỉ cần nói có Tĩnh Vĩ đang đợi ở đây, nếu anh ấy không muốn gặp tôi nhất định rời đi!” Cô khẩn khoản, “Xin các anh!”
Trong mắt cô đã có vài giọt lệ chực trào ra.
“Thật xin lỗi, chúng tôi không thể.”
“Cầu xin các anh!”
Trong suốt hai ngày nay có rất nhiều người đến tìm gặp Mục Triết Thiên, nhưng cô gái này là cố chấp nhất. “Không phải chúng tôi không giúp cô mà thật sự không được.”
Tĩnh Vĩ như bị đả thương nội tâm, cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô và anh khoàng cách quá lớn, thậm chí chỉ gặp mặt một lần cũng không thể được!
Từ đại sảnh khách sạn đi ra, ánh mặt trời chói chang rọi lên gương mặt lúc này đã có hai hàng nước mắt lăn dài.
Tĩnh Vĩ lấy tay lau khóe mắt, “Mặt trời chói quá.” Cô cười, một giọt lệ không an phận rơi xuống, “Xem ra mình cần tìm nơi khác tránh ánh mặt trời thôi.”
Nhưng bây giờ, cô vẫn còn đeo kính mát, làm sao rơi nước mắt vì bị mặt trời chiếu vào?
Tại sao cứ xúc động muốn khóc?
Khi nhìn thấy anh, lòng của cô lập tức hiểu ra, sáu năm trước cô đã không thể sánh với anh, giờ đây lại càng không thể. Anh càng lúc càng tỏa sáng, nụ cười chín chắn mà dịu dàng, gương mặt từng trải càng tô đậm vẻ đẹp của anh.
Lòng của cô lại đau nhói…
…………………………..
Tĩnh Vĩ thất thần trở về nhà bạn tốt, ngã vào lòng bạn. Tề Kỳ ôm chặt cô, “Tĩnh Vĩ, cậu sao vậy, có phải không gặp được Mục Triết Thiên?”
Tĩnh Vĩ gật đầu. Đúng vậy, cô không gặp được anh. Cô đứng ở đó, giữa bao người hâm mộ, làm sao có cơ hội?
“Đừng buồn nữa, Tĩnh Vĩ.”
“Tề Kỳ, cậu có thể ình giấy và màu được không?”
“Được!”
Cây cọ cứ lướt trên mặt giấy, hiện ra thật nhiều hình ảnh. Bả vai Tĩnh Vĩ đau buốt, nhưng cô vẫn tiếp tục vẽ quên ăn quên uống.
Sắc trời cũng tối dần…
Tề Kỳ lo lắng, “Tĩnh Vĩ cậu mau ăn chút gì đi.”
Cô làm như không nghe thấy, một mực cầm cọ không ngừng vẽ.
“Tĩnh Vĩ, đã một ngày rồi cậu không ăn…đừng như vậy nữa!”
Cô vẫn giả điếc không nghe.
“Cậu không thể như vậy, phải mau ăn chút gì đi. Chẳng lẽ cậu đã quên lời hứa với ba rồi sao?”
“Mình sẽ không chết!” Cô chịu mở miệng, nhưng vẫn không ngẩng đầu mà chỉ chăm chú vào bức tranh.
“Tĩnh Vĩ…”
“Mình không cần cậu lo ình, để mình yên.”
Tề Kỳ bất đắc dĩ thở dài. Cô bạn Tĩnh Vĩ này thật biết làm cho người khác lo lắng, đau lòng.
Ban đêm Tề Kỳ không tài nào ngủ được. Nhiều lần mở mắt ra vẫn thấy bạn tốt đứng vẽ…
Qua một lúc sau, Tề Kỳ quay lại nhìn, rốt cuộc Tĩnh Vĩ mệt mỏi gục đầu lên bàn.
Tề Kỳ đứng dậy đi ra, cẩn thận đắp lại chăn cho Tĩnh Vĩ, rồi cầm bức tranh lên xem.
Trên tờ giấy là gương mặt một người đàn ông dịu dàng, nụ cười thật rạng rỡ ấm áp…
Mục Triết Thiên!
Tề Kỳ thở dài, con nhỏ này…
Cô lại dìu Tĩnh Vĩ nằm xuống, lót gối cho bạn rồi đem bức tranh cất kỹ. Sau đó an tâm về phòng.