Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 26: Ly Khai
Mạc Thần mặt lạnh, nằm xích ra tạo khoảng cách làm cho Tĩnh Vĩ có chút hụt hẫng.
“Tôi xin lỗi…” Cô rụt rè.
Mạc Thần vén chăn đứng dậy, đi tới cửa sổ.
Hắn không ra khỏi phòng, chỉ là theo thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn xa xăm về phía bóng đêm bên ngoài.
Trên cao ánh trăng rất rõ, rất sáng.
Lại là một ánh trăng lạnh lùng trong đêm.
Tĩnh Vĩ túm lấy góc chăn, nhìn bóng lưng đơn độc của hắn, con ngươi khẽ rung động, “Anh…”
Cô đang gọi hắn!
Tĩnh Vĩ cố hết sức đứng dậy, dù sao thân thể vẫn còn suy nhược rất yếu. Vốn định mang dép vào, nhưng loay hoay vẫn không thấy, cô quyết định đi chân trần tới chỗ hắn.
Tĩnh Vĩ đi chân không đến trước mặt hắn, duỗi bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng hắn.
Mạc Thần không quay lại, cũng không lên tiếng.
Cô khẽ gọi hắn lần nữa, “Này, anh…”
Mà lúc này cô mới phát hiện, đến tên hắn cô cũng không biết!
Tĩnh Vĩ cố chấp đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn, buộc hắn chú ý đến mình.
Đôi mắt hắn vẫn lạnh băng, không biểu cảm, có cảm giác ai nhìn vào đều bị đóng băng lại.
Cô cố gắng nhìn vào mắt hắn, mỉm cười.
Nhiều ngày như vậy, cô lần đầu tiên mỉm cười ngọt ngào trước mặt hắn, “Này anh, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là Tô Tĩnh Vĩ!”
Cô xòe bàn tay, “Xin chào!” Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như nhìn thấu tâm can, khiến cô có chút ngượng ngùng, hắn vẫn không chịu đưa tay.
Thật là…kiêu ngạo!
Hắn nhàn nhạt đáp hai chữ, “Biết rồi!” Sau đó xoay người.
Tĩnh Vĩ chu môi, đứng bên cạnh, “Được rồi, tôi vẫn chưa biết tên anh.”
“Có cần thiết không?” Mạc Thần thản nhiên nói.
Cô chợt ra điều gì đó bất thường, chân trần chạy đến đống hành lý, lục tìm tấm chi phiếu một trăm vạn….
Chính là nó!
Cô cầm lấy đi về phía Mạc Thần, hai tay nhẹ nhàng đưa tới trước mặt hắn, “Cáy này…trả lại cho anh.”
Lần trước cô dùng một nụ hôn cùng một cái ôm đổi lấy chi phiếu một trăm vạn, hiện tại cô trả lại hắn.
“Anh cầm đi.” Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Ban đầu là vì ba, nên cô mới…mới bán chính mình, đổi lấy tờ chi phiếu này.
Mà trên thực tế, cái gì cô cũng không phải trả giá. Cô tìm đến hắn rồi, nhất định phải trả lại nó!
Mạc Thần nhìn tờ giấy trong tay cô, nhướng mày, “Trả chi phiếu lại, cho nên cả hai không ai thiếu nợ ai?”
“…” Tĩnh Vĩ mở to mắt, không hiểu hắn nói gì. “Vẫn nên cám ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” Tĩnh Vĩ cúi đầu sâu.
Mạc Thần nheo mắt, nhìn xuống dưới, phát hiện cô đang chân trần giẫm lên sàn nhà trơn bóng.
“Chết tiệt, tại sao em mang dép vào? Mới vừa bớt nóng một chút lại muốn sốt cao nữa sao?” Mạc Thần nổi giận gầm lên, trừng mắt nhìn cô.
Sau đó không nói gì bế xốc cô lên đem tới giường.
Tĩnh Vĩ hoàn toàn giật mình, ngây ngốc!
Cô cảm thấy cánh tay nhói đau, nhìn sắc mặt đen thui của Mạc Thần. Hắn…hắn vừa rồi…tức giận vì lo lắng cho cô?
Không…không thể nào!
“Tôi không cần em cám ơn. Nếu như cảm thấy thân thể mình OK, như vậy xin mời em rời đi. Sau đó đừng xuất hiện, cũng đừng tới tìm tôi!”
Hắn hung hăng đóng sầm cửa.
Một cô gái dáng dấp cực kỳ giống Nhã Tư, cho nên hắn mới có thể đối đãi với cô đặc biệt như vậy đi?
Nhưng cũng chỉ là một chút cảm giác đặc biệt thôi.
Không còn gì khác!
Tĩnh Vĩ nhìn hắn tức giận ném chi phiếu xuống đất. Môi cong nhẹ lên, hắn nói rất đúng, cô không nên xuất hiện trước mặt hắn, cũng không nên đến tìm hắn. [ uầy, mới sủng nhau một tí lại chơi ngược nhau nữa sao? Anh chị đến khi nào mới bớt khiến cho người ta lên cơn đau tim đây =.=]
“Vú Trương!” Mới tờ mờ sáng, Tĩnh Vĩ xách hành lý từ trong phòng đi ra, sắc trời vẫn mờ nhạt. “Phiền vú đem cái này cho anh ta.”
Đó là tấm chi phiếu hắn vứt lại.
“Con phải đi rồi.”
“Tĩnh Vĩ tiểu thư, sẽ có xe đưa cô về.”
Cô ngạc nhiên quay lại, “Sao ạ?”
Vú Trương nhẹ giọng, “Đây là thiếu gia căn dặn.”
Nguyên lai là hắn giao phó. Xem ra hắn đã đoán trước cô nhân lúc này rời đi rồi.
“Vú Trương…” Tĩnh Vĩ chần chừ, “Phiền vú thay con nói một tiếng cám ơn tới anh ta…con đi.” Cô xoay người xách hành lý.
Trước cửa sổ, Mạc Thần nhìn bóng dáng người con gái dần biến mất…
Cứ coi như hắn tới bây giờ chưa từng gặp mặt!
Nhưng mà…thật sự sẽ xem như không gặp được sao?