Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 11: Là Anh Sao?
Trên màn hình, người đàn ông mang kính mát, toàn thân tỏa ra khí chất nam tính.
“Xin hỏi anh, Suzuki, vì sao lần này anh chọn trở về nước để phát triển sự nghiệp?”
“Bởi vì ngành giải trí trong nước đang phát triển, có thể nói là sắp sánh ngang với nhiều nước khác trên thế giới, tôi nghĩ một công dân yêu nước nên quay về giúp đỡ xây dựng nền công nghiệp của nước mình, không phải sao?”
Người đàn ông khẽ cười, lấy tay đẩy gọng kính lên.
Tĩnh Vĩ giật mình ngây người, cô cảm thấy mọi thứ chung quanh sụp đổ.
Có phải…cô vừa nghe giọng nói từ người đàn ông kia…như thế nào lại…
Nhớ rõ…bất luận thế nào cô cũng nhớ rõ…âm thanh này…âm thanh này cô đã chờ đợi sáu năm…sáu năm ròng rã cô chờ anh…cho dù giọng nói kia hơi khàn nhưng cô vẫn nhận ra…
“Từ nay về sau, sẽ không còn người nào tên Suzuki nữa, xin hãy gọi tôi là Mục Triết Thiên!”
Mục…Triết…Thiên…
Tĩnh Vĩ cảm giác máu từ khắp cơ thể cô trong một giây đóng băng hoàn toàn, sắc mặt tái nhợt, cô không thể đứng vững.
Ngón tay run bần bật, Tĩnh Vĩ khó thở vịn lấy sô pha trước mặt, mắt trừng trừng nhìn vào màn hình.
Lăng Vũ liếc nhìn Tĩnh Vĩ, thấy cô vẫn chưa vào nhà tắm, tức giân nói, “Tô Tĩnh Vĩ, em kéo dài thời gian phải không?”
Bạn gái anh là tiểu thư Mộc Thuận? Tĩnh Vĩ chăm chú nhìn màn hình, cô không thể tin vào mắt mình…Bạn gái?
Các fan vây quanh hét to hết cỡ, Tĩnh Vĩ nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một người con gái tuyệt đẹp, nở nụ cười ngọt ngào nhất mà cô từng thấy, lẳng lặng nép vào lòng Mục Triết Thiên.
“Xin hỏi Mộc Thuận tiểu thư, làm thế nào hai vị quen biết nhau? Có thể tiết lộ một chút cho khán giả hay không?”
Mộc Thuận đỏ mặt, lộ rõ vẽ ngượng ngùng.
Tĩnh Vĩ không thể nhìn được nữa…cô có cảm giác máu trong người như bị ai rút mất. Cô xông vào nhà tắm, ngồi bệt xuống mặt đất, khóa trái cửa.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi, tất cả chỉ là những thông tin sai lệch. Nhân tiện hôm nay tôi xin đính chính một chút.”
Mộc Thuận nghe vậy giật mình, vẻ mặt lúng túng.
Không nghe thấy…hoàn toàn không nghe thấy….
Tĩnh Vĩ ngồi trong nhà tắm không hề nghe được đoạn đối thoại trên TV, giờ đây trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Mục Triết Thiên! Người đàn ông của cô…người cô từng yêu sâu đậm…
Trước giờ cô không hề xem các chương trình truyền hình, căn bản là cô không có thời gian để xem, ngay cả đi rạp chiếu phim hay xem kịch cũng không. Thời gian của cô…tất cả đều dồn vào việc kiếm tiền chăm lo cho gia đình.
Tĩnh Vĩ ngơ ngác nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, nhớ anh!
Có đôi khi vì quá nhớ anh mà cô không có cách nào ngủ được. Khi buồn, khi vui, khi khó khăn cô đều nghĩ về anh.
Lần đầu tiên nhớ tới anh, câu nói kia lại vang lên, “Tĩnh Vĩ, chờ anh!” Cô đã dùng hết nghị lực cùng dũng khí, nhưng bây giờ, anh có còn là Mục Triết Thiên ngày trước hay không? Anh là đại minh tinh, lại còn…còn có bạn gái!
Haha…thì ra, người ngu ngốc tin tưởng lời nói đó chỉ có mình cô!
Lòng cô đau quá…
Mở vòi nước lạnh, để những tia nước bắn vào mặt ướt đẫm. Cô không còn phân biệt được đâu là nước mắt của chính mình.
Câu nói của anh luôn ở trong đầu cô. Bây giờ anh càng lúc càng anh tuấn, chững chạc, không còn là Mục Triết Thiên ngày xưa nữa. Vì cái gì lại cách xa cô đến vậy?
Chỉ có cô ngu ngốc giữ lời hứa, chờ đợi ngày anh trở về, thì ra…cô quá ngây thơ tin tưởng…