Đọc truyện Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 627: Phía trên vị diện
“Lùi lại!” Ở trung tâm thế trận, Đế Sát thản nhiên nói với
Tiểu Thực một câu. Tiểu Thực lập tức nói gì nghe nấy rời xa khỏi trung
tâm của đợt sóng màu đen cuồn cuộn.
Lấy Phong Vân làm trung tâm, Ám Chi Nguyên bắt đầu khởi động như sóng hoa đang nở bung ra. Ngay ở giữa, hoa chi linh khổng lồ đang nhanh
chóng hé ra cụp vào. Cùng với chuyển động hé ra cụp vào của nó, hào
quang linh lực hoa mỹ bắt đầu nhanh chóng bành trướng và cùng phối hợp
ăn ý với PhongVân đang ngồi bên trong. Ánh sáng nhè nhẹ từ một nơi nào
đó dần dần thâm nhập vào cơ thể của Phong Vân. Thảo chi hồn, mộc chi
tâm, hoa chi linh cùng dung hợp một chỗ. Loại cộng hưởng này đã sinh ra
những thay đổi thiên biến vạn hóa ở bên trong cơ thể của Phong Vân. Tất
cả các kinh mạch lại lần thứ hai được thả lỏng. Mọi thứ không sạch sẽ
đều từ trong cơ thể Phong Vân bị bức ra ngoài. Tất cả các năng lượng
thần bí hắc ám cũng tầng tầng lớp lớp bị phá hủy. Năng lượng mới tinh và cơ thể không ngừng được bồi đắp. Mà trong lúc đó, tam đại bảo vật cũng
không ngừng dung hợp với nhau. Sự dung hợp trước nay chưa từng có giống
như Trường Giang và Hoàng Hà rót những cơn sóng gió động trời vào bên
trong kinh mạch của Phong Vân, trong chớp mắt đã khuếch đại thành biển
cả. Bên trong cơ thể của Phong Vân có những biến hóa nghiêng trời lệch
đất. Nguyên lực màu đen đang rung động, đang không ngừng quay cuồng. Từ
xa nhìn lại, nó giống như một bông hoa màu đen đang không ngừng nở rộ,
khép lại, nở rộ. Cùng với sự nở rộ này, Ám Chi Nguyên bắt đầu từ từ yếu
bớt đi.
“Ngươi… Ngươi lại dám đem hoa chi linh cho cô ta!” Tin tức bay tới tai vua Hắc Ngục, ông ta cơ hồ tức giận với Đế Sát tới mức nói không nên lời.
Đế Sát không trả lời vua Hắc Ngục, chỉ chuyên tâm nhìn sự thay đổi của Ám Chi Nguyên.
“Ngươi… Ngươi…” Thấy vậy, sắc mặt của vua Địa Ngục trở nên xanh mét.
Hoa chi linh là từ bên trong Ám Chi Nguyên sinh ra. Hai thứ nương tựa vào nhau, hỗ trợ cho nhau. Nếu không có hoa chi linh thì Ám Chi Nguyên
sẽ mất đi một nửa uy lực. Đứa con này của ông ta quả thực là mê muội,
cái gì nó cũng đem cho Hách Liên Phong Vân, cái gì cũng cho hết. Mà xem
tình hình này, Phong Vân đã hấp thu được hơn phân nửa rồi, ông ta có
muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản được, việc này…
Trong lòng vua Hắc Ngục quả thật có ý nghĩ muốn bóp chết Đế Sát.
Mọi người ở Hắc Ngục mắt thấy tình hình xung quanh, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau nhưng không dám nói gì.
Thiếu chủ của bọn họ, đây là…
Gió lạnh lại nổi, cái lạnh phần phật tỏa ra tứ phương.
“Ầm…” Giữa lúc gió nổi lên khắp tứ phương và sóng đen tầng
tầng lớp lớp dâng lên, một tiếng giống như tiếng sấm ngày mưa dần dần từ sâu bên trong Ám Chi Nguyên truyền ra. Ngay sau đó, tiếng nổ càng lúc
càng vang,càng lúc càng vang.
Cùng với tiếng sấm vang lên này, một đóa hoa chi linh thật lớn có màu đen và đủ loại hình dạng bỗng xuất hiện ở giữa không gian bên trong.
Đóa hoa không ngừng bong ra từng mảng tầng tầng lớp lớp, rồi lại tiếp
tục tầng tầng lớp lớp. Thân hình của Phong Vân ở bên trong lúc ẩn lúc
hiện. Khí thế trầm ổn đã nhập vào cơ thể nàng. Không thần thánh quang
minh, cũng không giống sự lạnh lẽo của bóng tối hắc ám, đó là sự ngưng
kết giữa lực sinh mệnh và lực hắc ám.
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại*.
(*Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.)
Hai thứ đối địch là ánh sáng và bóng tối dung hợp lại với nhau tạo ra một loại linh lực lắng đọng và thâm thúy vượt quá mọi thứ trên thế gian này.
Bách trượng can đầu, canh tiến nhất bộ*.
(*Tạm dịch: Dù đã đạt đến đỉnh cao vẫn không ngừng học hỏi tiến tới.)
“A…” Giữa những âm thanh ồn ào lúc đó, Phong Vân đang bị bao vây ở bên trong bỗng hét một tiếng dài thấu trời và rung động không
trung. Ngay sau đó, mái tóc đen của nàng không gió mà động, nháy mắt đã
bay lên phần phật. Cả người nàng bỗng đứng thẳng dậy.
Cùng với tiếng thét dài của Phong Vân, hoa chi linh khổng lồ đã nở rộ cực đại rồi sau đó biến mất trong cơ thể của nàng. Cả hoa chi linh đã
bị Phong Vân hấp thu hết. Ánh sáng đen tối, khí tức lửa đỏ, sinh lực
xanh biếc, cả ba cùng đồng thời lưu chuyển quanh người Phong Vân. Khí
tức dung nạp vạn vật, lại uy hiếp tứ phương. Trên gương mặt của Phong
Vân tỏa ra thứ ánh sáng lung linh như ngọc, tiêu trừ sự sắc nhọn của
nàng, cũng làm tan rã cái lạnh băng và vô tình trên người nàng.
Phong Vân khép hờ hai mắt, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ thành một đường
cong, ánh sáng lưu chuyển, thần thánh không thể xâm phạm. Hai tay nàng
hơi mở ra, vạch một đường hướng tới tứ phương. Lập tức, trên không trung của Hắc Ngục xuất hiện vô số đóa hoa hắc ám trôi nổi bồng bềnh, đẹp đẽ
và nở rộ, trong nháy mắt đã trải rộng khắp cả Hắc Ngục. Trong mỗi đóa
hoa đều chứa năng lượng sinh sôi khiến người ta khiếp sợ. Mỗi đóa hoa
đều có lực tấn công có thể so với cấp bậc linh đế.
“A, tấn công…”
“Tránh mau…”
“Vương tôn, Thiếu chủ, cẩn thận…”
Mọi người Hắc Ngục đang ngây người đứng xem khi thấy vậy đều nhất thời hoảng hốt và không khỏi luống cuống tay chân.
Mà trong lúc bọn họ luống cuống tay chân và vội vàng chống đỡ, Phong Vân đứng giữa không trung lại vung nhẹ tay lên.
Lập tức, những đóa hoa màu đen trong nháy mắt chuyển thành màu xanh
biếc, mà lực hắc ám pha lẫn trong đó trong nháy mắt lại làm cho những
người ở Hắc Ngục cảm thấy khoan khoái vạn phần.
“Cái này…” Người Hắc Ngục kinh ngạc. Ánh sáng và bóng tối có thể tự do hoán chuyển, đây là chuyện bọn họ chưa từng thấy, chưa từng
nghe qua.
Ánh sáng lưu chuyển, vẻ tươi cười trên khóe miệng Phong Vân càng lúc
càng tỏa sáng lấp lánh. Đầu ngón tay nàng nhẹ gõ một tiếng, những đóa
hoa ánh sáng và bóng tối ở phía dưới lập tức biến mất tại chỗ. Như thể
chúng chưa từng xuất hiện. Khí tức khủng bố và khoan khoái cùng bay lên
và tan biến vào màn trời như thể thế lực to lớn vừa dọa đám người Hắc
Ngục toát mồ hôi lạnh chưa từng xuất hiện.
Đứng giữa không trung, Phong Vân chậm rãi mở to hai mắt. Quanh người
nàng không có chỗ nào là không khoan khoái dễ chịu. Y như Trư Bát Giới
ăn được quả nhân sâm, ba vạn tám ngàn lỗ chân lông trên toàn cơ thể đều
giãn nở ra cả. Linh lực trong cơ thể nàng chưa từng dư thừa như vậy,
chưa từng có sự dung hợp như vậy. Loại cảm giác này quả thực quá sức
tuyệt vời.
“Vân Vân, tuyệt vời quá, tuyệt vời quá!” Ngay khi Phong Vân mở mắt ra, Tiểu Thực đứng trên mặt đất bỗng bổ nhào đến và cuốn mạnh lấy nàng.
Lúc này, đầu mày khóe mắt của Phong Vân đều là ý cười, nghe Tiểu Thực nói vậy, nàng sảng khoái gật gật đầu. Sau đó, Phong Vân cúi đầu nhìn
xuống phía dưới. Tầm mắt nàng đảo qua đám người Hắc Ngục đang khiếp sợ
phía dưới. Ai cũng có mặt, chỉ trừ Đế Sát.
Đế Sát không có ở đây ư? Phong Vân khẽ nhíu mày.
“Hắn đi rồi.” Tiểu Thực với Phong Vân tâm ý tương thông. Thấy Phong Vân như vậy, nó lập tức trả lời.
“Đi rồi?”
“Đúng vậy. Hắn nói nếu vô duyên thì sau này sẽ không gặp lại nữa.” Tiểu Thực trầm mặc một lúc mới nói.
Không gặp nữa? Phong Vân không ngờ vừa ra khỏi hoa chi linh Đế Sát đã nói những lời như vậy. Hắn không muốn nàng khó xử ư? Hắn không muốn
nàng cảm kích ư? Cho nàng một ân huệ lớn như vậy rồi xoay người rời đi,
người này…
Tầm mắt đảo qua vua Hắc Ngục ở phía dưới đang hung hăng phất tay áo
rời đi, Phong Vân nhướng mắt nhìn bầu trời trong xanh phía xa.
Đế Sát ơi Đế Sát, sao ngươi có thể làm được chuyện như vậy…
Trầm ngâm hồi lâu, Phong Vân đột nhiên hướng tới trời xanh mây trắng và mở miệng nói, “Đế Sát, ta biết ngươi còn ở đây. Ta không nói lời cảm ơn. Chỉ một câu
thôi, kiếp này nếu có ai muốn chạm đến ngươi, người đó phải bước qua xác Hách Liên Phong Vân ta trước đã.”
Lời hứa hẹn khí phách vang vọng cả một khoảng không của Hắc Ngục.
Phong Vân nói xong liền xoay người bước đi. Thân hình nhỏ bé trong nháy
mắt đã biến mất không còn thấy bóng. Chỉ để lại một đám người Hắc Ngục
tràn đầy kinh ngạc.
Lời thề này của Hách Liên Phong Vân…
Xa xa, Đế Sát đứng trên một đài cao trông thấy Phong Vân xoay người
rời đi, nghe được lời nói nặng tựa ngàn cân của Phong Vân, trên gương
mặt hắn thoảng qua một vẻ chua xót, lại dạt dào một mạt ý cười. Sự chua
xót và ý cười pha lẫn với nhau trên khuôn mặt Đế Sát, tư vị trong đó thế nào chỉ sợ chỉ có hắn mới biết được.
Gió vi vu thổi, trời vẫn xanh mây vẫn trắng. Đế Sát nhìn theo bóng
dáng Phong Vân đang đi tìm Mộc Hoàng, ngóng nhìn thật lâu. Yêu thương
thù hận, những tư vị đó từ xưa tới nay ai có thể miêu tả thành lời?
Tại Đế hoàng quốc Thiên Khung, trên núi Thánh Linh Cung…
Đám người Á Phi, Li Giang, Mặc Đế đồng loạt ngồi xung quanh sư tử
Hoàng Kim, vẻ nghiêm túc trong mắt bọn họ làm cho không khí nơi này cơ
hồ đông đặc lại.
“Rốt cuộc bọn đó từ đâu đến đây, ngươi nói mau!” Li Giang nóng ruột nhất.
Sư tử Hoàng Kim nhìn lên màn trời. Nó ho khan một tiếng rồi chậm rãi mở miệng, “Các ngươi có biết sự tồn tại của vị diện không?”
“Vị diện?”
“Đó là cái gì vậy?”
“Biết.”
Những câu trả lời hoàn toàn khác nhau lập tức vang lên trả lời cho câu hỏi của sư tử Hoàng Kim.
Sư tử Hoàng Kim đương nhiên không ngờ có người biết, nó không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Ngàn Dạ Lan.
Đám Á Phi cũng đồng loạt quay sang nhìn Ngàn Dạ Lan. Cậu ta biết ư?
Ngàn Dạ Lan không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người nhưng có thể cảm nhận được. Hắn lập tức không do dự mà nhanh chóng nói, “Tôi đọc được điều này trong một quyển sách cổ của hoàng thất thuộc Đế hoàng quốc Tinh Vực. Vị diện kỳ thực chính là một không gian. Trong sách nói
từ thuở ban sơ của trời đất đã có vô số không gian tạo thành mặt đất
ngày hôm nay. Tam đại lục này của chúng ta cũng là một vị diện, cũng có
thể nói là một không gian. Mà ở xung quanh không gian chúng ta đang sống còn tồn tại vô số không gian khác, cũng chính là vị diện.”
Ngàn Dạ Lan nói một hơi không ngừng nghỉ làm kinh ngạc cả đám người
xung quanh. Đám người do Mộc Hoàng và Á Phi cầm đầu lập tức dời ánh mắt
nhìn sang sư tử Hoàng Kim.
Chuyện này là thật hay giả? Sao bọn họ chưa từng nghe nói tới chuyện này?
“Đúng.” Sư tử Hoàng Kim gật mạnh một cái.
Lập tức, đám người của Ba Ngân và các di tộc thượng cổ đều mở lớn hai mắt. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy một sự giải thích về trời đất như vậy. Chuyện này…
“Tiếp đi!” Á Phi nhíu mày, vẻ sắc bén trên mặt hắn vẫn không thay đổi. Thứ bọn họ muốn nghe không phải bản chất tồn tại của thế giới này.
“Nghe nói những vị diện khác nhau sẽ có những chủng tộc khác nhau, cụ thể thế nào tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết vậy thôi.” Ngàn Dạ Lan sờ sờ tóc.
Hắn chỉ biết được chừng đó. Mà vì sao hắn đọc được, bởi vì quyển sách kia là sách dành cho người mù. Người bình thường không đọc được, nhưng
hắn lại có thể đọc được loại sách này. Chỉ tiếc sách không mô tả trọn
vẹn, hắn cũng chỉ biết được như thế.
Sư tử Hoàng Kim thấy vậy liền tiếp lời, “Ngàn Dạ Lan nói không
sai. Trời đất là do những vị diện khác nhau tạo ra. Không gian ngang
dọc, chủng tộc san sát. Trời đất này không phải chỉ có tam đại lục các
ngươi tồn tại.”
“Kẻ muốn xâm lược chúng ta chính là người của vị diện khác?” Mộc Hoàng lập tức hiểu ra ý tứ trong đó.
Sư tử Hoàng Kim gật đầu, “Vị diện muốn xâm lược nơi này có tên là Thiên Phụ Sênh Thủy. Đó là một nơi mà vật chất vô cùng thiếu thốn. Núi
xấu nước xấu, chướng khí mù mịt, những thứ đập vào mắt chỉ có đất đá,
căn bản không thích hợp để sinh sống. Bởi vậy bọn họ mới không ngừng tìm kiếm không gian mới để ở, liên tục tìm kiếm những nơi thích hợp hơn.
Bởi vậy, chủng tộc ở Thiên Phụ Sênh Thủy đều là những kẻ vô cùng kiên
cường, công lực cao và không hề tầm thường chút nào.”
Nói đến đây, sư tử Hoàng Kim ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp, “Không cần phải nghĩ cách chống lại bọn họ thế nào. Tam đại lục các ngươi tuy
linh lực có thể coi là cường đại, nhưng cũng không phải kẻ nào cũng
biết, kẻ nào cũng là cao thủ. Mà toàn dân của Thiên Phụ Sênh Thủy đều
giỏi võ, mọi người đều là cao thủ, cả chủng tộc đều đồng tâm hiệp lực
muốn thoát khỏi nhà giam. Cái loại sát ý này không phải là thứ mà những
người sống trong cảnh thuận phong thuận thủy như các ngươi có thể ngăn
cản được.”
Sư tử Hoàng Kim vừa dứt lời, xung quanh bỗng trở nên vô cùng yên
tĩnh. Mấy người Á Phi, Mặc Đế, Li Giang, Mộc Hoàng đưa mắt nhìn nhau.
Tình hình này bọn họ có thể hiểu được. Không nói đâu xa, mượn tam đại
lục mà nói, Thiên Khung và Tinh Vực có vật chất tương đối phong phú so
với Nam Viên, cho nên người dân của bọn họ không có sự quyết liệt và
mạnh mẽ như người Nam Viên. Mà của cải khoáng vật của Nam Viên tương đối ít và nghèo hơn một chút nên mới nuôi dưỡng được sự kiên cường mạnh mẽ
đó, hai đại lục kia đương nhiên không thể sánh bằng. Đó chính là sông
núi thế nào thì dưỡng được con người thế ấy. Nghe đôi ba câu giới thiệu
của sư tử Hoàng Kim thì hoàn cảnh của Thiên Phụ Sênh Thủy gì đó còn ác
liệt hơn rất nhiều. Vậy thì chủng tộc được sinh ra từ hoàn cảnh đó…
Không cần nhiều lời bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra được.
“Chúng ta cứ để bọn chúng xâm lược sao?” Tiếng nói của Mặc Đế thực trầm.
Bởi vì hoàn cảnh khó khăn, Thiên Phụ Sênh Thủy sẽ đi xâm lược vị diện khác. Hàm ý như thế nghĩa là bọn họ chỉ có thể để mặc bọn chúng xâm
lược?
Mặc Đế vừa nói xong, ánh mắt mọi người lại lần thứ hai tập trung cả lên người sư tử Hoàng Kim.
Sư tử Hoàng Kim lại không lên tiếng.
“Sư tử, thủ vệ của vị diện là thế nào?” Á Phi đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng, lời nói rất nhẹ nhàng lại rất có khí phách.
“Đúng rồi, chúng nó gọi ngươi là thủ vệ của vị diện.” Li
Giang lập tức cũng tỉnh ngộ ra. Trong lúc bao vây tiêu diệt yêu thú siêu cấp, bọn họ đã nghe thấy đám yêu thú kia gọi sư tử Hoàng Kim bằng cái
tên này.
Thủ vệ của vị diện? Sư tử Hoàng Kim?
Sư tử Hoàng Kim thấy Á Phi nói ra chuyện này liền ho khan một tiếng mới chậm rãi nói, “Đúng, ta chính là thủ vệ của vị diện này. Thiên địa ngay từ thuở sơ khai đã
hình thành lên các thứ tự và quy luật, đương nhiên cũng sẽ phải có người quyết định và người chấp hành các thứ tự và quy luật đó. Ta chính là
thủ vệ của vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy và tam đại lục các ngươi.”
Lời này vừa dứt, mọi người cơ hồ đều có thể hiểu được. Chả trách từ
trước tới nay sư tử Hoàng Kim luôn có bộ dạng cao cao tại thượng không
thèm để ý tới người khác. Thì ra thân phận hoàn cảnh lai lịch của nó
không tầm thường chút nào. Là người biết nhiều về nội tình bên trong,
lúc này, sau khi nghe như vậy, Mộc Hoàng lại phát hiện ra một chuyện.
“Trước đây có phải bọn họ đã từng xâm lấn không?” Mộc Hoàng nhìn sư tử Hoàng Kim.
Trên mặt sư tử Hoàng Kim chợt hiện lên một tia sát khí. Nó biết cái
Mộc Hoàng hỏi chính là nguyên nhân vì sao lúc trước nó bị giam hãm. Sư
tử Hoàng Kim gật gật đầu với vẻ không cam lòng.
“Lần đó ta đã phong ấn khiến bọn họ phải quay về, có điều cũng vì thế mà bị bọn họ cản trở. Tất cả là vì ta không có ở đó nên bọn họ mới
có thể đưa lực lượng xâm nhập vào đại lục này.”
Bởi vì nó bị phong ấn tại chỗ đó, vị diện tam đại lục mất đi sự che
chở của nó liền không chịu nổi sự xâm nhập của lực lượng hắc ám đến từ
Thiên Phụ Sênh Thủy, tộc tinh linh, tộc mỹ nhân ngư mới có thể xảy ra
những chuyện như vậy, cũng mới có thể khiến ngày hôm nay vị diện xuất
hiện chỗ dao động mức độ bất đồng.
Á Phi cũng biết sư tử Hoàng Kim và bọn Phong Vân đánh nhau xong mới thành bằng hữu. Khi nghe thế, hắn liền mau chóng mở miệng, “Hiện giờ công lực của ngươi đã khôi phục rồi.”
“Đúng vậy, một kiếm kia có uy lực rất cao.” Li Giang gật đầu. Chỉ một kiếm đã phá hủy tất cả các yêu thú siêu cấp xâm lược, sức mạnh đó quả thực rất không tầm thường.
Mặc Đế và Mộc Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn sư tử Hoàng Kim. Công
lực của sư tử Hoàng Kim đã khôi phục, như vậy, cho dù lần xâm lược này
có mạnh hơn nữa thì đã có sư tử Hoàng Kim rồi.
“Ta đã khôi phục. Nhưng vị diện này đã bị bọn họ xâm nhập rồi.” Sư tử Hoàng Kim trầm giọng nói.
“Có ý gì?” Ngàn Dạ Lan vẫn lẳng lặng nghe nói chuyện đột nhiên ngắt lời.
“Ý ngươi có phải là tấm chắn giữa hai vị diện đã bị bọn họ làm
cho suy yếu, và sức mạnh của một thủ vệ như ngươi đã không đủ để đối phó nữa phải không?”
Lời này vừa nói ra, nhóm người xung quanh lại trở nên trầm mặc.
Sư tử Hoàng Kim nhìn Ngàn Dạ Lan hồi lâu mới chậm rãi nói, “Quả không hổ là người có tâm hồn thuần khiết nhất, cái gì cũng thông tỏ.”
Một từ thông tỏ dĩ nhiên đã khiến đám người Mộc Hoàng hiểu ra. Giữa
các vị diện đương nhiên sẽ có tấm chắn, nếu không thì ai muốn xâm lược
cũng có thể xâm lược được. Mà sư tử Hoàng Kim đã bị phong ấn lâu như
vậy, Thiên Phụ Sênh Thủy đã lợi dụng khoảng thời gian này để làm suy yếu tấm lưới bảo hộ giữa hai vị diện. Bởi vậy nên nơi này của bọn họ mới
liên tục có hắc khí bay lên.
Đám người Mộc Hoàng Á Phi đều là những kẻ thông minh. Khi nghe Ngàn
Dạ Lan và sư tử Hoàng Kim nói đôi ba câu, bọn họ liền hiểu được vấn đề
mất chốt trong đó.
“Chúng ta cứ mặc kệ bọn chúng xâm lấn sao?” Li Giang nhíu mày.
“Không. Vị diện nào cũng chỉ có thể tồn tại trong không gian của nó, tuyệt đối không thể vi phạm.” Sư tử Hoàng Kim nói với vẻ chém đinh chặt sắt.
“Trong lòng ngươi đã có tính toán rồi phải không? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Nhìn thấy vẻ chém đinh chặt sắt của sư tử Hoàng Kim, nỗi khiếp sợ của Mộc Hoàng từ khi nghe nói về cách thức tồn tại của trời đất liền trầm
ổn hẳn. Hắn bình tĩnh nhìn sư tử Hoàng Kim nói chuyện.
“Thủ vệ của vị diện đương nhiên sẽ có năng lực của thủ vệ vị diện.” Mặc Đế cũng mau chóng tỉnh táo lại.
“Ngươi nói đi!” Á Phi nói thẳng.
Sư tử Hoàng Kim thấy những người này đều có khả năng tiếp thu rất tốt liền khe khẽ gật đầu.
Vị diện có cách thức tồn tại của vị diện. Mặc kệ nơi ngươi ở có bao nhiêu gian nan và khốn khổ, việc xâm lấn chính là tử tội.
“Lá chắn vị diện bị suy yếu cũng không phải không có cách nào sửa lại.” Sư tử Hoàng Kim trầm giọng mở miệng.
Dứt lời, sư tử Hoàng Kim đột nhiên quay đầu hướng về phía Ngàn Dạ Lan, “Ngàn Dạ Lan, lại đây, ta cần ngươi giúp.”
“Được.” Ngàn Dạ Lan lập tức đứng lên. Tuy rằng hắn không biết hắn có thể hỗ trợ cái gì.
“Đưa tay ra đây!” Sư tử Hoàng Kim chờ Ngàn Dạ Lan đi tới trước mặt nói liền trực tiếp ra lệnh.
Ngàn Dạ Lan xòe tay ra với vẻ khó hiểu. Mà đám người Mộc Hoàng Á Phi
đứng xung quanh lại thấy rõ. Khi Ngàn Dạ Lan xòe tay ra trước mặt sư tử
Hoàng Kim, sư tử Hoàng Kim liền khẽ khua móng vuốt về phía hắn. Một
luồng ánh sáng linh lực trong nháy mắt nhập vào bên trong cơ thể của
Ngàn Dạ Lan. Khi ánh sáng biến mất, quanh người Ngàn Dạ Lan bắt đầu có
một luồng linh lực tinh khiết sạch sẽ gần như trong suốt chậm rãi lưu
chuyển. Luồng linh lực đó ôn hòa tới mức khiến người ta có cảm giác như
đang được ôm ấp trong lòng. Thật tự nhiên, thoải mái, tuyệt vời.
Giữa bầu không khí tràn ngập cảm giác tuyệt vời này, trên tay Ngàn Dạ Lan loáng thoáng xuất hiện một tấm bản đồ gì đó. Ánh sáng lưu chuyển,
thâm thúy như biển.
Đám người Mộc Hoàng, Á Phi, Li Giang, Mặc Đế thấy vậy lập tức tiến sát lại.
Trên tay Ngàn Dạ Lan không phải tấm bản đồ của tam đại lục, thoạt
nhìn nó giống như bản đồ các vì sao. Nhưng thực ra cũng không quá giống. Mặt trên tấm bản đồ loang lổ nhiều điểm làm người ta không thể đoán ra
được.
“Đây là những nơi vị diện bị suy yếu.” Sư tử hoàng Kim biết mọi người không thấy rõ.
Đám người Mộc Hoàng vừa nghe nói thế liền lập tức biết đây là điểm mấu chốt.
“Mỗi người một phần, chúng ta mau đi lấp kín nó!” Li Giang nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng cũng nhanh.
Đồng thời, Mộc Hoàng, Á Phi cũng giơ tay muốn sao chép tấm bản đồ
trên tay Ngàn Dạ Lan. Linh lực các màu phiêu động đọng lại thành một thế trận ánh sáng. Có điều, một vòng phục chế qua đi, tất cả mọi người đều
nhíu mày.
Không có, không thể phục chế, không thể sao chép. Thế này là ý gì?
“Các ngươi tưởng ai cũng có thể thấy bản đồ vị diện sao?” Lúc này, sư tử Hoàng Kim mới liếc mắt nhìn mọi người xung quanh với vẻ coi thường.
“Nếu không phải nhờ cậu ta thì các người chẳng ai thấy được đâu.”
Chỉ có thủ vệ của vị diện mới có thể xem được bản đồ vị diện. Nếu
không có Ngàn Dạ Lan thì nó sẽ không triển khai năng lực để bọn họ nhìn
được bản đồ.
“Linh hồn thuần khiết nhất?” Mộc Hoàng nghe nói thế liền
kinh ngạc nhìn Ngàn Dạ Lan. Khi định dùng cổ kiếm đâm vào điểm giới hạn, hắn cũng không chạm vào được, chỉ có Ngàn Dạ Lan mới chạm vào được,
việc này…
“Không chỉ có như thế đâu. Thể chất của cậu ta có thể tiếp nhận bất cứ loại linh lực nào.” Sư tử Hoàng Kim đưa ra đáp án.
Thứ Ngàn Dạ Lan có không chỉ là linh hồn thuần khiết nhất. Hắn có một cơ thể bác ái như trời cao, có thể dung nạp bất cứ loại linh lực nào mà không hề bài xích. Chuyện này, lúc trước nó chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Nghe sư tử Hoàng Kim nói thế, đám Mộc Hoàng Á Phi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đã hiểu ra vấn đề.
“Nhiều lời vô ích. Giờ các ngươi lại đây, trước mắt chúng ta phải làm…” Sư tử Hoàng Kim khua móng vuốt phía trên bàn tay của Ngàn Dạ Lan. Sử
dụng thể chất của Ngàn Dạ Lan, nó đã chiết xuất ra hình ảnh các vì sao,
bản đồ vị mặt.
Đám người Mộc Hoàng nhất thời xúm lại bắt đầu bày binh bố trận.
Gió se lạnh lại thổi. Núi Thánh Linh Cung vốn xanh biếc giờ đã không
còn sót lại chút gì. Mà một số ít người của Thánh Linh Cung còn giữ được mạng sống giờ phút này cũng chật vật chạy trốn, căn bản không phát hiện ra nơi này đang tập hợp rất đông các đại thần.
Da trời vẫn xanh thẳm, tiếng gió thổi vi vu.
Lúc này, ở vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy lại dày đặc sự lạnh lẽo.
“Thủ vệ của vị diện ư? Hừ, tới đúng lúc lắm!” Tiếng nói lạnh băng cắt qua cung điện hoa lệ nhưng không có sức sống chỉ để lại sát khí dày đặc.
“Vậy thử xem lúc này ngươi lợi hại hay chúng ta có năng lực.Người đâu…”
“Có…”
Mệnh lệnh lạnh băng vang động khắp tứ phương, sát khí nổi lên ùn ùn lạnh lẽo.