Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 9: Mặt Mũi Có Đủ Lớn
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phượng Cửu Ca dễ dàng thuận lợi đi lên đỉnh núi một mạch, lại nhìn thấy đèn đuốc trên đỉnh sáng rực, giống như là đang tận lực chờ nàng trở về vậy.
Chẳng lẽ tin tức của lão gia tử lại linh hoạt như vậy, đã biết chuyện tốt mà nàng gây ra rồi sao?
Hai bên đường đi từ cửa lớn đến sảnh chính đều lát cẩm thạch, tại đó nhiều kẻ mặc áo đen đang đứng rất mực nghiêm trang. Chỉ là xem ra bầu không khí lại nghiêm túc một cách dị thường.
Phượng Cửu Ca vừa nhìn thấy tình thế không được đúng cho lắm, liền lập tức muốn quay đầu bỏ chạy, chẳng ai ngờ tới lại có kẻ não ngắn mắt tinh nào đó, kêu lên một tiếng kinh khủng “Cửu tiểu thư”, sau đó liền thu hút sự chú ý của cả đám kẻ áo đen đang đức ngay ngắn chỉnh tề, bọn họ đồng loạt cúi người chín mươi độ, chào nàng: “Cửu tiểu thư!”
Chào! Chào cái đầu bọn ngươi!
Lúc này có muốn chuồn cũng chuồn không được rồi, Phượng Cửu Ca thu lại thần sắc trong mắt, thần thái tự nhiên tiến vào đại sảnh.
Ngồi trên vị trí chủ tọa trong đại sảnh là một cụ ông râu tóc bạc phơ nhưng lại hết sức linh lợi khỏe mạnh —— đó chính là Phượng Chấn, đương gia gia chủ của Phượng gia Tây Tĩnh, cũng chính là ông nội của Phượng Cửu Ca, chỉ là nàng quen gọi ông là lão gia tử hơn.
Ngồi ở chỗ của khách bên cạnh, là một nam tử cường tráng khoảng bốn năm chục tuổi, thời khắc này đang cùng lão gia tử nói cười hỉ hả, chuyện trò rất vui.
Bốn vị bá bá cũng tham gia, lão cha tuy rằng đang ở bên cạnh với một bộ dạng bất cần đời, nhưng lại hiếm khi thấy không nhân cơ hội mà chuồn đi.
“Xem ra người đến hôm nay mặt mũi cũng đủ lớn a, lại có thể khiến Phượng gia phải cử cả nhà ra tiếp đón thế này.”
Phượng Cửu Ca nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu một câu, lại không ngờ rằng vị nam tử cường tráng kia bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thẳng vào nàng, cười đến cực kỳ sảng lãng: “Có thể không phải do mặt mũi ta lớn, mà là do mặt mũi của đứa cháu gái ngươi lớn a!”
Cháu gái?
Tên nam nhân này là thân thích từ đâu chui ra vậy?
Khoảng cách xa như vậy, giọng nhỏ đến như vậy, khung cảnh xung quanh lại ầm ĩ như vậy, hắn lại có thể nhoáng cái nhận ra người ta đang nói gì, xem ra người đến này thực lực không tệ a.
Bất quá câu “Không phải do mặt mũi ta lớn, mà là do mặt mũi của đứa cháu gái ngươi lớn” nghe sao thì nghe đều khiến cho người ta có một loại cảm giác “Hắc, lợi ích do ngươi đạt được. Là lợi ích của ngươi sao”?
Vị nam tử đột nhiên lên tiếng, khiến cho ánh mắt tất cả mọi người trong nhà đều tập trung lên người Phượng Cửu Ca. Nàng hơi nhếch khóe miệng, thong thả ung dung bước qua, ngồi xuống bên cạnh lão cha Phượng Vân nhà mình.
“Ha ha, trong nhà thật đúng là náo nhiệt.”
Trễ như vậy còn không lo tắm rửa đi ngủ đi, cả đỉnh núi đều châm đèn, rất là hao tiền tốn bạc biết không.
Phượng Vân có chút hả hê liếc nhìn Phượng Cửu Ca một cái, chẳng nói lời nào, ý vị ngờ vực trong mắt lưu chuyển, ý cười lấp lóe.
Phượng Cửu Ca bỗng nhiên cảm giác được đêm nay sẽ chẳng có chuyện gì tốt xảy ra.
Nàng trời sinh đã cùng Phượng Vân mệnh cách tương khắc, nghe nói lúc vừa mới sinh ra đã liền tiểu lên người Phượng Vân. Về sau hai người dường như trở thành oan gia, giáp mặt nhất định sẽ cãi vã long trời lỡ đất không thể can ngăn, hại cho những người xung quanh vừa nhìn thấy hai bọn họ ở cùng một chỗ liền nhanh chóng chuồn đi càng xa càng tốt.
Con gái là người yêu của cha kiếp trước gì chứ?
Trông thấy bộ dạng vân đạm phong khinh của Phượng Cửu Ca bị hủy ông cười rất đắc ý, ông trừng mắt giận đến hai chân nhảy cẩng: “Mẹ nó ta kiếp trước coi trọng mi, ta liền chọc đuôi mắt mình.”