Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 4: Không Làm Thì Thôi, Đã Làm Là Phải Làm Tới Cùng
EDIT: NGUYỆT NHAN
BETA: TỬ SA
Nếu một kẻ sát nhân bị người khác nhìn thấy mình giết người thì sẽ như thế nào?
Không làm thì thôi, đã làm là phải làm tới cùng!
Nếu là Phượng Cửu Ca, nhất định sẽ đem mấy kẻ nhìn thấy kia thủ tiêu hết, một kẻ cũng không tha.
Trường khí phía sau người dường như là để kiểm chứng ý nghĩ của nàng, nhanh chóng nổi lên sóng gió, ngăn trở đường về của nàng.
Xoay người lại, mặt mũi nam nhân kia nồng đậm sát khí, lạnh lùng nhìn nàng.
Máu tươi trên người hắn tươi đẹp đến khó có thể so sánh, giống như đóa tường vi đỏ rực rỡ đang nở rộ.
Thân thể bên dưới bộ quần áo dính máu bồng bềnh, nghìn lở trăm loét.
Bị thương nặng vậy mà vẫn lợi hại thế, nếu như ở lúc khỏe mạnh thì…
Phượng Cửu Ca căn bản là tìm không ra lời nào để hình dung sự cường đại của vị nam nhân này.
Nếu mình đối đầu với hắn… Đơn thuần chính là tự tìm chết, hơn nữa lại là chết không toàn thây. Giống như bảy tên cao thủ khí tím vừa rồi vậy, ngay cả nhặt xác cũng không được.
Nàng thu lại thần sắc sợ hãi, khóe miệng giương lên một nụ cười lấy lòng: “Cao thủ, ta nói ta là đến ngắm trăng, người có tin hay không?”
Nam tử nghe vậy không chút động tĩnh, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt lại tràn ngập một cỗ sát khí âm độc, nhìn thẳng vào Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca thấy thế ha ha cười ngây ngô hai tiếng, hai tay chấp sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cũng không biết trăng sáng đang trốn ở đâu nữa. Ý cười trên mặt vẫn không giảm, hơi xoay đầu hướng về phía bầu trời đêm ngâm nga cổ tình thơ ý họa đã thuộc nằm lòng: “Trăng có từ bao thuở, nâng chén hỏi trời cao…”*
*Trích từ bài Thủy điệu ca đầu- Trung thu
“Phụt——”
Nam tử trước mặt phun ra một ngụm máu, bắn lên chính giữa mặt Phượng Cửu Ca.
Thật đúng là… rất cho nàng thể diện.
Người Phượng Cửu Ca đơ ra trong chốc lát, sau đó ý cười không giảm mà đưa tay lau đi vết máu tươi trên mặt, tầm mắt nhìn về phía nam nhân đối diện, trong lòng đã có chút lo lắng.
Hóa ra không phải là không động đến nàng, mà là không thể động à!
Tốt, thật sự quá tốt rồi!
Ban nãy khiến nàng chật vật như vậy, lúc này lại phun máu lên mặt nàng, có cừu không báo, không phải là phong cách của Cửu tiểu thư gia tộc Tây Tĩnh a.
“Soái ca, ngươi biết con tinh tinh vì sao phải mang thai không?” Phượng Cửu Ca ghé sát vào nam nhân trước mặt, nhìn lửa giận ngút trời đang bùng cháy trong mắt hắn, nhưng bộ dạng lại không có cách nào phát tiết, trong lòng thực sự sảng khoái cực kì. Thuận miệng nói ra một câu hỏi đùa nhạt nhẽo, vẫn kì vọng đối phương sẽ trả lời.
Kết quả đối phương chính là một tên đầu gỗ, Phượng Cửu Ca đành phải tự đùa tự vui, tự hỏi tự đáp: “Bởi vì—— là do bị trăng sáng gây ra.”
“Vậy ta liền đưa ngươi đi gặp trăng sáng.”
Nam nhân mặt lạnh năm ngón tay bắt vào trong không trung, Phượng Cửu Ca biết hắn muốn triệu hoán cây roi lam sắc siêu cấp biến thái vừa rồi, vội vàng thu lại ý cười, lướt người lên trước một bước tấn công về phía tên nam nhân kia.
Bàn tay trở ngược, lá cây xung quanh bay lên không trung, giống như những lưỡi dao sắc bén trôi nổi, theo cách phát lực của Phượng Cửu Ca, toàn bộ đều tấn công về phía nam nhân kia.
Lá rụng đả thương người.
Nam nhân kia tựa hồ như đã không còn khí lực để triệu hoán cây roi lam sắc của hắn lần nữa, một quầng sáng trắng xanh như có như không hiện lên xung quanh hắn, giống như tấm khiên kiên cố nhất thế gian, đem toàn bộ công kích từ bốn phương tám hướng đánh ngược trở lại.
Lá cây mềm mại đánh lên bức tường khí hư vô, lại phát ra tiếng “keng keng keng” giống như tiếng kim loại va chạm nhau, những chiếc lá bắn ngược trở lại giống hệt như phi đao, từng mảnh từng mảnh cắm phặm vào trong đất.
Sát khí dày đặc.
Nam tử nhướng mày nhìn về phía Phượng Cửu Ca, sự tàn nhẫn dày đặc trong mắt không hề tan đi.
“Võ cổ!”
Đôi mắt Phượng Cửu Ca cười tít cong tựa trăng non, giọng điệu không hờn không giận, nhưng lại mang theo sự không thể phủ định: “Vẫn là có ánh mắt rất tốt.”