Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 37: Mạo Hiểm
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Đả tự:
Kinh Hồng chuyển hướng trong không trung, cứng rắng mà ngừng lại, Phượng Cửu Ca nghiến răng, xoay người xông về phía đám ác ma kia, nhưng lại bị Vân Ngạo Thiên kéo mạnh trở về: “Đứng đợi cạnh ta.”
Phượng Cửu Ca quay đầu cười thản nhiên: “Phu quân, chàng sợ rồi sao?”
Thế nhưng khi thoáng trông thấy Vân Ngạo Thiên, ý cười lại ngưng trên khóe miệng, thật lâu sau mới hồi thần lại.
Chỉ thấy trong miệng Vân Ngạo Thiên như đang khẽ niệm cái gì đó, băng trên ngón tay bị đông cứng kia dần tan ra, để lộ miệng vết thương đỏ thắm.
Phía trước mặt hắn, một con dơi hút máu lớn hơn so với những con khác bay tới, nhe răng nanh, cắn một miếng vào ngón tay Vân Ngạo Thiên.
Phượng Cửu Ca nhìn thấy cảnh này, chỉ biết cắn chặt môi dưới, bình tĩnh đợi ở bên người Vân Ngạo Thiên, không lên tiếng.
Cả người con dơi đang từ từ phồng to lên, giống như một quả khinh khí cầu căng tròn, càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Vân Ngạo Thiên dần trở nên khó coi, khí huyết toàn thân tập trung ở trên đầu ngón tay, sau đó lại bị con dơi kia hút vào trong miệng.
Người hắn hơi lảo đảo, suýt ngã ra đất. Việc Phượng Cửu Ca có thể làm chỉ là đỡ lấy thân thể hắn.
“Chàng làm như vậy, quá mạo hiểm.”
Dung nhan lãnh khốc luôn để lộ ra vẻ lạnh băng tuyệt đối, khí thế của Vân Ngạo Thiên cũng không bởi thế mà giảm đi nửa phần: “Hừ, con dơi hút máu vua nhỏ bé này, sẽ vì sự tham lam của chính nó mà trả giá đắt.”
Cơ thể của con dơi hút máu vua kia dường như không thể tự khắc chế mà cứ tiếp tục bành trướng, nó dường như cũng ý thức được điều kỳ lạ này, vùng vẫy muốn buông ngón tay Vân Ngạo Thiên ra, nhưng lại chợt phát hiện ra là đã bị hàn băng nơi vết thương tấn công, đông lạnh toàn thân nó đến rét run.
Đồ tốt, cũng phải có mệnh mới hưởng thụ được.
Vân Ngạo Thiên trầm tĩnh nhìn quỷ vương hút máu trước mặt mình. Thân thể tròn vo đen nhánh đột nhiên vỡ toác khắp tứ xứ, như là ám khí vô cùng lợi hại, muôn vàn nhũ băng từ bên trong người nó bắn ra, từng mảnh từng mảnh như pháo nổ dồn dập bắn phá đám dơi hút máu đã mất đi đầu đàn đang bay tán loạn xung quanh, thoáng chốc thương vong thê thảm.
Phượng Cửu Ca nương theo ánh sáng của Dạ Minh châu trông thấy được công tắc tầng sáu đã được bật, mắt sáng lên, trực tiếp nâng Vân Ngạo Thiên đang suy yếu cực đỉnh nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Tầng sáu.
Sắc trời bên ngoài đã tối, bóng đêm âm u, không có nổi một ngôi sao, thoạt nhìn áp lực vạn phần.
Song trên khoảng sân rộng, lại không có một người nào rời đi, tất cả đều im lặng chăm chú quan sát động tĩnh của Linh Lung tháp, mặc dù bọn họ cũng chẳng biết được rốt cuộc bên trong tháp đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nghe tiếng tầng sáu mở ra, khuôn mặt Phượng Chấn chợt hiện lên một tia mừng rỡ: “Quá tốt rồi!”
“Lão gia tử, cháu gái ruột của người đang ở trong nước sôi lửa bỏng, người còn nói như vậy!” Phượng Vân đỏ mắt, nếu như ông có thể vào trong, thật hận không thể lập tức đem người trở ra.
Cho dù có bất hòa nữa cũng chẳng sao?
Bọn họ là cha con, cho dù cắt đứt khớp xương với bắp thịt, nói không quan tâm đi nữa, thì cũng là giả.
“Aizz, Ngũ đệ, cha nói như vậy, nhất định là có đạo lý của ông, đệ vội cái gì.” Phượng Tịch vừa thấy bộ dạng nôn nóng bất an của Phượng Vân, vội vàng an ủi.
Phượng Chấn vuốt râu, nói: “Tầng sáu- Diệt Khí tầng. Đối với những người tu luyện đấu khí như chúng ta mà nói, là tầng tất chết. Bởi vì sau khi tiến vào tầng sáu, tất cả đấu khí trên người chúng ta đều sẽ biến mất hết, không khác gì người thường. Nhưng đối với Cửu Nhi mà nói, lại chẳng có gì to tát.”
“Quả thật như thế mới tốt.” Phượng Khinh Ca vòng tay ở bên cạnh, khẽ hừ lạnh một tiếng.