Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 14: Trả Nhẫn Cho Ta
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Đêm, màn đêm nguội lạnh như nước.
Trăng sáng vằng vặc, ánh trăng trong vắt giống như một tấm lưới trắng mỏng manh, xuyên qua song cửa sổ đang mở rọi vào căn phòng đỏ thẫm phía trên lầu, lưu lại một mảnh sương trắng bạc.
Bóng cây đung đưa, vang tiếng xào xạc.
Phượng Cửu Ca tựa người trên nhuyễn tháp, tấm thảm lông dê đen hết một nửa, mực tản đi tứ tung, thuận theo đường cong của nhuyễn tháp mà tuôn chảy xuống dưới, giống như một dòng thác nước mang màu mực.
Ánh trăng trong vắt, con người xinh đẹp kia vẫn tĩnh lặng.
Bỗng chốc ——
Một luồng gió mát lướt qua rất nhanh, màn che trong phòng khẽ lay động, giây tiếp theo lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên bình, giống như chút động tĩnh lạ trong không khí kia chỉ là chút ảo tưởng nhất thời khi tâm tình bất ổn.
Thế nhưng nhìn về phía cạnh nhuyễn tháp, lại trông thấy một nam tử cao lớn mặc y sam huyền sắc đang đứng ở trước mặt Phượng Cửu Ca, một tay năm ngón dương vuốt, sắc nhọn phi thường, mang theo một cổ gió mạnh lam sắc, rất nhanh đánh thẳng vào mặt Phượng Cửu Ca.
“Ngươi quả nhiên đến rồi.”
Hai mắt bừng mở, mỉm cười chống lại ánh mắt nồng đậm sát khí của nam nhân kia.
Phượng Cửu Ca thản nhiên mở miệng, tay phải nhanh chóng ấn vào nút khởi động cơ quan trên nhuyễn tháp.
Nhuyễn tháp đột nhiên biến mất, trở thành một cây cung tinh mĩ cực lớn, mà nàng chính là mũi tên trên cây cung tinh mĩ không trúng không bắn đó, trong nháy mắt đã bị bắn ra xa khỏi cửa sổ, bóng dáng nhỏ xinh thoáng chốc ẩn nấp phía trong rừng cây ngoài lầu các.
“Chết tiệt!”
Giọng nói trầm thấp mang theo sự giận dữ bạo ngược, Vân Ngạo Thiên mày sắc khẽ nhíu, ánh lam trên người ngày càng sáng rực hơn.
Xoay người đuổi theo, thuận theo khí tức của chiếc nhẫn liên tục đuổi theo suốt mười mấy dặm, mới dừng lại tại một nhà dân lẻ loi trong rừng.
Mà Phượng Cửu Ca một thân nguyệt bạch, chắp tay đứng trên một thân cây, thân hình linh động, cứ như muốn phiêu diêu.
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đôi con ngươi xinh đẹp như ngọc hơi hơi lưu chuyển, khẽ gợn sóng.
Nàng cũng không định chạy đâu, chạy được hòa thượng cũng chạy không nỗi miếu, trốn qua mùng một cũng không trốn quá mười lăm. Có chút chuyện vẫn nên giải quyết sớm an tâm sớm, miễn cho ngủ cũng cảm thấy bất an.
Nhưng mà lầu các ở Ngọc Dương lâu đều là sản nghiệp của nàng, chiếu theo tình hình gây nhau của tên nam tử trước mặt này, thì chắc chắn sẽ đem tâm huyết của nàng hủy đi hết.
Ngược lại vùng ngoại thành hoang vu quê mùa này, thật sự là rất thích hợp để giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
Bất quá ai giết ai, vẫn còn chưa biết a.
Sức hồi phục của tên nam nhân này cũng quá kinh người đi, rõ ràng hôm bữa đã bị thương đến như vậy…
Tay phải bắt vào trong hư không, ngân quang chợt lóe, cổ nguyệt loan đao rơi vào trong tay nàng, mặt đao sáng loáng phản chiếu ánh trăng lãnh lẽo, chiếu lên gương mặt tuấn dật nhưng có chút nhợt nhạt của nam nhân kia.
Quả nhiên vẫn chưa hồi phục a.
Phượng Cửu Ca khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt một cái.
Vân Ngạo Thiên và Phượng Cửu Ca đứng đối diện nhau, lại là lơ lững trên ngọn cây, cả người bị bao lấy bởi một quầng sáng sắc lam trong suốt, tay áo huyền sắc tung bay phấp phới.
Hắn vừa giương tay phải lên, một đoàn sáng màu lam chợt hiện ra, trong lòng bàn tay hắn từ từ hình thành nên một quả cầu sáng lam sắc, ngày càng lớn, dường như còn bí mật mang theo sấm vang chớp giựt.
“Trả nhẫn cho ta.” Hắn mở miệng, giọng nói rét lạnh thấu xương.
Phượng Cửu Ca liếc nhìn chiếc nhẫn vẫn đang mơ hồ lấp lóe ánh lam mang trên tay trái mình, nghiêng đầu bày ra vẻ mặt vô tội: “Cao thủ à, nếu ta nói chiếc nhẫn này cởi không
ra, ngươi tin chứ?”
“Tìm chết đi!” Giọng nói tàn nhẫn đầy ắp khí giận khôn nguôi, quát lớn một tiếng, gió nổi mây tuôn.
Tiếng vừa dứt, quả cầu sáng sắc lam cực lớn kia cũng đã dùng tốc độ kinh người bắn về phía Phượng Cửu Ca, mà không khí xung quanh đều bị dòng khí mãnh liệt kia kéo theo, vang lên tiếng xé gió.
Lá rụng cành khô bị khuấy đảo trong không trung, cuồn cuồn xoay vần. Cây cối dưới chân
theo sóng khí cuồn cuộn kia xáo động, giống như một mảnh đại dương xanh biếc.
Hai mắt Phượng Cửu Ca chợt nheo lại, đem cổ nguyệt loan đao từ một tay cầm đổi lại thành hai tay.
“Tru Hồn à, tốt xấu gì ngươi cũng được tính là danh đao thượng cổ, đừng có để lần đầu ra quân liền mất mặt nha.”