Đọc truyện [Hắc Bang] Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi – Chương 10: Giam giữ (2)
“Về nhà của chúng ta sao?” Từ khi nào đấy là nhà của cô? Cô muốn về một căn nhà ấm áp, muốn gặp lại gia đình mình, muốn được quay trở lại những tháng ngày trước kia, những năm tháng yên bình tự tại, muốn gặp lại ba người chị em của cô, cùng nhau vui đùa như xưa… Còn muốn gặp lại Hứa Thiên của trước kia… Hứa Thiên của trước đây sẽ không bắt giữ cô như thế này, Hứa Thiên sẽ không hung dữ, đáng sợ như thế này…
Hứa Thiên…có lẽ chỉ là giấc mộng đẹp mà cô lưu giữ, khao khát mãi…
Chìm trong dòng suy nghĩ miên man, hai mí mắt của Bích Huyết càng ngày càng thu vào, tựa như bao nhiêu mệt mỏi đều đang bùng phát một lần nữa. Mà lần này là mệt tâm… Chưa một giây nào cô được ngừng suy nghĩ về tất cả mọi chuyện mình đã trải qua, lúc nào cũng lo lắng nghĩ ngợi, từ trước đến nay luôn căng thẳng, đầu óc chưa một lần được thoải mái… Bích Huyết thiếp đi, mí mắt dần khép lại, nghiêng đầu tựa vào cửa kính đang đóng hờ…
Lâm Triệt lặng lẽ nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, đưa tay định vén tóc cho cô, nhưng vừa đưa đến giữa chừng lại ngừng lại hạ tay xuống… Ánh mắt hắn đồng thời chuyển hướng, tận sâu trong đáy mắt thoáng chút bối rối mờ nhạt, rồi lại tập trung vào tập hồ sơ trên tay…
“Mấy ngày tao biến mất mà mọi thứ đã hỗn loạn rồi?” Lâm Triệt cất giọng, bầu không khí căng thẳng bao trùm cả không gian xe.
“Ah… Chỉ có truyện gia đình là có chút phức tạp. Trong lúc thời gian ngài biến mất, em gái ngài, Nghênh Hoa đã gây sự với tổ chức Gambino, hiện giờ đang bị bên đó bắt giữ”
Người đang lái xe lại chính là thuộc hạ tín nghiệm của Lâm Triệt, bác sĩ Lý Hải… Ông bề ngoài thoạt nhìn trông rất đơn thuần, mặc quần áo bác sĩ, tóc rối rắm, đeo một cái kính nhỏ, rất đơn giản bình dị… Nhưng ánh mắt lại sắc như dao găm, sắc xảo mà tinh ý, khiến cho người khác quả thực phải dè chừng…
“Gây sự gì?”
“Suýt đâm chết con trai ông trùm Mafia”
Bầu không khí trong xe càng lúc càng tĩnh lặng, tâm trạng Lâm Triệt không ổn nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh tanh… Điều mà tất cả mọi người thấy đáng sợ nhất là khi Lâm Triệt im lặng… Ánh mắt hắn xa xăm như đang suy tư gì đó, nhưng vẻ ngoài vẫn vẫn điềm tĩnh ung dung như thường…
“Còn việc gì nữa không?”
“À thằng A Dương mà chúng ta bắt được ở đại học Bắc Kinh, nó vẫn không chịu mở miệng nói gì cả”
“Để tao tự giải quyết nó”
Nói xong Lâm Triệt lấy trong túi áo một điếu thuốc, rồi đưa lên miệng hút, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa kính, hắn nhớ lại hình ảnh Bích Huyết nhìn ra cửa kính lúc ban nãy… Đúng thật là nhìn cảnh thiên nhiên núi rừng khiến tâm trạng thư thái dễ chịu hơn… Gió nhẹ nhàng thổi len lỏi qua cửa kính, từng cơn từng cơn như xoa dịu tâm hồn… Từ đằng xa trên đồi cao, có hàng dài liên tiếp vô số tòa biệt thự ẩn hiện trong rừng cây, che lấp bởi hơi sương nhè nhẹ của buổi sáng sớm…
__________________________
~Tại đồn cảnh sát thành phố Bắc Kinh~
“Chị tôi đã bị bắt cóc! Anh cho chúng tôi gặp cảnh sát trưởng để nói chuyện đi, vụ việc này nghiêm trọng lắm!”
“Cô cứ bình tĩnh thuật lại tất cả sự việc với chúng tôi”
Mễ Linh, Thiên Thư và Bảo Ngọc thi nhau nói với cảnh sát, bản thân họ vừa thoát khỏi đấy, thể lực và tinh thần đều đang trong trạng thái rất tệ, đối với họ mà nói đó như một trải nghiệm kinh hoàng nên tâm lí dường như không ổn định nổi, khiến các cảnh sát phải mệt mỏi chứng kiến một vụ hỗn loạn, cứ nghĩ ba người có vấn đề tâm thần. Bỗng cánh cửa bật mở, một chàng trai dáng người cao ráo bước ra, nở nụ cười tươi tắn điềm nhiên chào họ…
“Oh, chào cáo cô gái, muốn gặp tôi đúng ko?”
Cả ba ngẩn người nhìn vào “ông chú” trẻ trước mắt mình, khác xa với tưởng tượng của họ, cảnh sát trưởng trông không những trẻ tuổi mà còn cao dáo tuấn tú… Ánh mắt cương nghị, ngũ quan anh tuấn nam tính, mà gương mặt dáng dấp đúng một người đàn ông từng trải. Anh nở nụ cười niềm nở, ngọt ngào rất dễ gần. Quần áo chỉnh tề từ trên xuống dưới, cà vạt đeo gọn gàng ngăn nắp không chút nếp gấp, mái tóc được cắt tỉa hoàn hảo đến độ không có chút sợi nào thừa thãi… “Một con người hoàn hảo” cả ba thầm nghĩ…
“À không có gì đâu thưa ngài, tại họ có chút không bình thường, haha”
“Chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần nói riêng với chú”
“Oh, chú? Tôi mới 30 thôi”
Cảnh sát trưởng nở nụ cười thân thiện có phần hơi đáng sợ, giọng điệu vừa có phần bực mình vừa có ý châm chọc… Mặt cả ba nghệt ra, đơ mất một lúc không biết nói gì, mấy anh cảnh sát xung quanh bật cười…
“À… Anh… Chúng tôi gặp riêng được chứ?”
“Được thôi, mời vào”
Khi ngồi trong phòng, ánh mắt cả ba vẫn còn vương chút sợ hãi… Nhìn ba người trước mặt mình có vẻ căng thẳng, lại còn là con gái, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng…
“Tôi tên Cố Hạo Hiên, là cảnh sát trưởng, người quản lí và phụ trách tất cả mọi việc nơi đây… Vậy các cô có việc gì mà trông nghiêm trọng vậy?”
“Đây là một sự việc vô cùng vô cùng nghiêm trọng… Chỉ có các anh mới giúp được chúng tôi…” Mễ Linh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đáy mắt có chút né tránh ánh nhìn.
“Wow… Cứ bình tĩnh, vậy sự việc như thế nào?” Hạo Hiên tay đưa cốc trà lên miệng, nhâm nhi từng ngụm, miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
“Chị tôi đã bị một người đàn ông bắt cóc… chúng tôi cũng bị bắt nhưng về sau hắn đã thả chúng tôi ra… Anh có biết người tên Lâm Triệt không?”
Vừa nghe tên thôi, Hạo Hiên sững người lại, vẻ mặt đang tươi cười thân thiện bất chợt thay đổi… Tay cầm chén trà khựng lại giây lát, sắc mặt như thay đổi hẳn, ánh mắt anh đang dịu dàng trở nên nghiêm túc đến lạ thường… Cả Mễ Linh và Thiên Thư nhìn phản ứng của Hạo Hiên là hiểu anh biết rồi, Bảo Ngọc do trải qua nỗi khủng hoảng quá lớn mà chỉ cúi gằm mặt xuống đất, tay run rẩy không ngừng, nước mắt đột nhiên ứ ra… Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt khó chịu vô cùng…
“Có chuyện gì đã xảy ra với chị của các cô, hãy nói rõ ràng cho tôi biết, kể không được bỏ sót chi tiết nào!”
_______________________________
~Tại biệt thự Lâm gia~
Trong biệt thự, mọi thứ trang trọng nhất đều được bày hiện trước mắt, từ không gian cho đến đồ đạc đều vô cùng đắt đỏ, xa xỉ… Từ trên sân thượng của tòa biệt thự Lâm gia, một người phụ nữ trung niên đang đứng tựa ở lan can, tay bà nắm chặt lại, vẻ mặt u sầu, tựa như chất chứa đầy nỗi niềm… Mái tóc búi gọn đằng sau gáy, một vài sợi tóc mai buông nhẹ phất phới trong gió, khăn choàng cuốn nửa người, người phụ nữ trung niên đưa ánh mắt về phía xa… Ánh mắt như đang ngóng đợi, mong chờ một cái gì đó, lại như chất đầy tủi hờn đau khổ…
“Phu nhân, chắc cậu chủ sẽ về sớm thôi, người không cần phải lo lắng đâu”
Một người đàn ông trung niên bước ra, mái tóc đã điểm bạc, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt vô hồn tiến bước về phía người phụ nữ, cách bà đúng 3 bước chân, rồi đứng yên lại…
“Haha… Ta đã nhìn thấy nó rồi… Đứa con của ta…”
Vừa nói ánh mắt bà trìu mến nhìn xuống bên dưới, có tầm 5- 6 chiếc xe đang tiến vào bên trong… Ánh mắt vô thức nhìn xuống, bất chợt nở nụ cười, nụ cười trên môi người phụ nữ rất nhợt nhạt, nhưng lại ngập tràn vui mừng thống khổ…
“Về rồi”
~HẾT CHƯƠNG 11~