Đọc truyện Hắc Bạch Phong Vân – Chương 57: Công thành thân thoái
Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :
– Bổn cung trước nay chưa từng nói sai.
Lục Văn Phi nghĩ thầm :
“Lẽ nào nàng ta quả thật là hậu nhân Tấn vương sao?”.
Yên Sơn công chúa thấy mặt chàng đầy nét hoài nghi, lại cười nói :
– Bổn cung đã biết ngươi bị Cốc lão mê hoặc, luôn nghĩ bổn cung là giả mạo. Thực ra việc này rất rõ ràng, nếu thực bổn cung là giả mạo làm thế nào qua mắt được bao người của bổn cung.
Lục Văn Phi trầm tư hồi lâu vẫn thấy việc này quá khả nghi, chàng chậm rãi nói :
– Tại hạ vốn là người ngoài cuộc không dám cuồng vọng luận việc của Châu Y môn, nhưng theo tại hạ việc tiếp chưởng môn hộ cần phải có mặt mấy vị nguyên lão, họ đã đến chưa?
Yên Sơn công chúa gật đầu nói :
– Ngươi nói thật không sai, mấy vị nguyên lão đều đã đến đây chỉ chờ lấy được “Hải Để” là có thể chính thức cáo tế thiên địa, tổ sư.
Lục Văn Phi hoài nghi hỏi :
– Hải để là đồ vật gì, phải đi đâu lấy được?
Yên Sơn công chúa cười khanh khách nói :
– “Hải Để” tức là tờ minh thệ của bổn Môn, trên đó không chỉ ghi rõ tính danh các đệ tử, hơn nữa còn phân phối chức trách. Vật này đang cất giấu trong một huyệt động cực kỳ bí mật. Hiện giờ tam vị đã đến hai vị chỉ chờ vị thứ ba đến nữa thì tiến hành.
Lục Văn Phi biết hai người mà nàng nói đến chính là Tuyết Sơn Mang Tẩu và chàng, nhưng không biết vị thứ ba là ai nên cố ý không hiểu hỏi :
– Lẽ nào Công chúa đã biết tam vị sứ giả là ai?
Yên Sơn công chúa cười bí mật nói :
– Một vị là Tuyết Sơn Mang Tẩu, một vị là lệnh tôn của ngươi, còn vị kia chính là lệnh sư. Nay Tuyết Sơn Mang Tẩu cùng ngươi cùng đã ở đây, chỉ còn thiếu lệnh sư mà thôi.
Lục Văn Phi âm thầm cười lạnh, ngoài mặt nhướng cao mày kiếm nói :
– E rằng lệnh sư không thể đến đây.
Yên Sơn công chúa cười nói :
– Lệnh Sư giờ đang trên đường đi, hôm nay không đến, ngày mai tất đến.
Lục Văn Phi giật mình nói :
– Việc này không thể xảy ra.
Yên Sơn công chúa ngưng cười, chậm rãi nói :
– Ta biết lệnh sư không muốn lên đường nên đã phái người đi nghinh tiếp, lão không đến cũng không được.
Lục Văn Phi toàn thân run rẩy như bị đâm một đao :
– Sao cô nương biết nơi ẩn cư của sư phụ?
Yên Sơn công chúa thần sắc bất động, nhếch mép cười nói :
– Chính do ngươi nói đó thôi.
Lúc này Văn Phi mới nhớ lại trong lúc vô ý mình đã thổ lộ điều này nên vô cùng ảo não.
Yên Sơn công chúa thức tỉnh chàng nói :
– Bổn cung tuy đưa lệnh sư đến đây nhưng tuyệt không có ý làm khó người, điều này ngươi cứ an tâm.
Ngừng một chút nàng lại nói tiếp :
– Chẳng qua đây là ý của bổn cung muốn ngươi cùng lệnh sư chân thành hợp tác với bổn cung.
Lục Văn Phi hiểu trong lời nói của nàng có ẩn chứa ý đe dọa, trong lòng chàng thập phần phẫn hận, nhưng trong nhất thời không tiện phát tác. Yên Sơn công chúa nói :
– Bổn cung kế thừa tiền đồ của tiền nhân, tiếp chưởng đại vị, về sau này Quan Đông tam đại phái, biên thùy ngũ đại môn đều nằm trong tay ta, ta muốn các bang phái này đều hội nhập vào Trung Nguyên, phát triển rộng rãi, giương cao bản sắc võ thuật bổn Môn, lúc đó còn cần nhiều đến đại tài của Lục huynh.
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
– Tại hạ thiên tính ngu muội, sao dám đảm đương trọng trách. Đa tạ hảo ý của cô nương.
Yên Sơn công chúa thở dài nói :
– Bổn cung thân phận nữ nhi, dũng mãnh vẫy vùng đến đâu cũng chỉ là thân phận nữ nhi. Những quyền thế này, đối với ta nào có ý nghĩa.
Lục Văp Phi cười lạnh nói :
– Cô nương đã biết mình chỉ là thân phận quần thoa hà cớ phải phí hết tâm cơ, bày mưu lập kế cướp đoạt, làm ra những việc thiên nộ nhân oán.
Yên Sơn công chúa biến sắc nói :
– Ngươi quả thật hồ đồ. Đây là sản nghiệp của ta. Sao nói hai chữ cướp đoạt?
Lục Văn Phi nói :
– Cô nương cùng ta bất đồng đạo, không đồng hành. Tại hạ cáo từ.
Yên Sơn công chúa lạnh lùng nói :
– Bổn cung hy vọng ngươi ở lại đây hai ngày.
Lục Văn Phi đẩy mạnh ghế ngồi nói :
– Trừ khi cô nương có cách chế phục tại hạ, nếu không một khắc tại hạ cũng không lưu lại.
Yên Sơn công chúa chậm rãi nói :
– Ta đã bảo cho ngươi biết không lâu lệnh sư sẽ tới đây, ngươi không chịu lưu lại để nhìn qua lão sao? Đám thủ hạ của ta thật quá thô lỗ, vạn nhất mạo phạm đến lệnh sư thì không phải là trò đùa.
Lục Văn Phi đã theo sư phụ từ khi tuổi còn ấu thơ, tình cảm còn thân thiết hơn tình phụ tử, nghĩ đến tình cảnh phụ thân chết thảm tâm tình càng ảo não, vạn nhất sư phụ cũng gặp phải vận mạng như phụ thân thì thật là việc ôm hận cả đời, nên nghe lời nói của Yên Sơn công chúa, bước chân không tự chủ được đã ngừng lại.
Yên Sơn công chúa buông lời thăm dò đã biết ngay tâm ý của chàng nên dặn dò nữ tỳ :
– Lộng Ngọc, mau chuẩn bị phòng cho Lục công tử.
Rồi lại mỉm cười nói với Lục Văn Phi :
– Ngươi đừng nên lo lắng, bổn cung tuyệt không bạc đãi ngươi.
Lục Văn Phi lặng lẽ theo Lộng Ngọc đến một gian khách phòng, Lộng Ngọc thấp giọng cười nói :
– Lục công tử, hà cớ gì người không nghĩ ra Công chúa đối đãi với người thật là có hảo ý.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
– Ai cũng có chí hướng riêng, e rằng tại hạ khó nhận hảo ý của nàng ta.
Lộng Ngọc nói :
– Tuy bình nhật Công chúa hành sự không tránh khỏi dùng chút thủ đoạn, nhưng đối với công tử tuyệt chẳng có chút giả tạo.
Nàng hơi cao giọng nói :
– Nếu công tử khiến người thất vọng ắt khó tránh khỏi phiền toái.
Lục Văn Phi nói :
– Lần này tại hạ đến Thái Hành một không vì danh, hai không vì lợi, hoàn toàn chỉ vì phụ thù.
Chàng dừng một chút nói :
– Sau khi thay cố chủ lo chu toàn việc này, tại hạ sẽ ngày đêm điều tra hung thủ.
Lộng Ngọc gật đầu nói :
– Công tử hành sự quang minh chính đại, tiểu tỳ thật bái phục. Thực tế, công tử hành sự cho Công chúa không khác gì hành sự cho cố chủ.
Nàng nhìn nhìn Lục Văn Phi ngập ngừng nói :
– Thù gia của lệnh tôn, tiểu tỳ đã đoán ra một người.
Lục Văn Phi kinh ngạc, chụp lấy cổ tay nàng hỏi gấp :
– Là ai?
Lộng Ngọc nét mặt như phủ một làn sương, nhè nhẹ gỡ tay ra nói :
– Hà tất phải nóng nảy như vậy. Việc này Công chúa đã tính toán chỉ chờ người tiếp chưởng đại vị sẽ thay công tử mà làm việc này.
Lục Văn Phi nói :
– Tại hạ không muốn vì việc của mình mà liên lụy người khác, xin tỷ tỷ mau nói rõ.
Lộng Ngọc lắc lắc đầu nói :
– Thời cơ chưa đến xin thứ tiểu nữ không thể phụng cáo. Hơn nữa người này thực lực hùng hậu, lúc này Công chúa cũng phải nhường họ mấy phần.
Lục Văn Phi tỉnh ngộ nói :
– Hay là Bích Trần trang, Trang chủ?
Lộng Ngọc mặc nhiên không nói, lui ra khỏi phòng.
Lục Văn Phi tâm trạng thập phần bồn chồn nóng nảy một là vì việc điều tra phục thù, hai là vì sự an nguy của sư phụ cho nên bồn chồn bước lui bước tới trong phòng. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lục Văn Phi ra mở cửa phòng thì thấy một vị Miên bào lão giả, chàng nhận ra đó chính là một trong ba lão nhân mà chàng đã gặp trên sườn núi, chàng ôm quyền nói :
– Lão tiên sinh có gì chỉ giáo?
Miên bào lão giả thong thả bước vào hỏi :
– Lệnh tôn quả là Lục Tử Tuấn?
Lục Văn Phi đáp :
– Đúng vậy.
Miên bào lão giả chậm rãi ngồi xuống hỏi :
– Người đã bị bọn nào sát hại?
Lục Văn Phi nghẹn ngào nói :
– Trong một đêm mưa gió bị một toán Hắc y võ sĩ vây công mà chết.
Miên bào lão giả ngửa mặt khẩn trương truy vấn :
– Ở ngay Thái Hành?
Lục Văn Phi gật đầu đáp :
– Lúc đó vãn bối đang săn sóc bệnh tình của gia mẫu nên không ra ngoài để điều tra.
Miên bào lão giả xòe tay nói :
– Đưa kim bài của ngươi cho ta xem.
Lục Văn Phi không biêt lai lịch của lão, hơn nữa kim bài đó lại là đồ giả lấy ra cũng không có chỗ dùng, thế nên khom người đáp :
– Tại hạ không có kim bài nào.
Miên bào lão giả “Hừ” một tiếng nói :
– Ngươi xuất ngôn lúc nào cũng không quên cố chủ có nguyện vì cố chủ mà hết lòng không?
Lục Văn Phi nghĩ rằng lão thay Yên Sơn công chúa đến làm thuyết khách nên chậm rãi nói :
– Nếu quả hậu nhân của cố chủ có chỗ nào cần dùng vãn bối, nhảy vào biển lửa cũng không từ nan.
Miên bào lão giả cười ha hả nói :
– Chỉ nguyện tâm khẩu của ngươi như một. Lão phu không nói nhiều. Cáo từ.
Lão phất tay một cái, người đã ra khỏi phòng.
Tòa tự viện này vốn là một đại cổ tự ở Thái Hành có không ít tăng nhân tu hành nhưng lúc này lại yên lặng như tờ không thấy bóng một tăng nhân cũng không nghe một tiếng chuông mõ.
Lục Văn Phi tĩnh cư ở nội phòng vô cùng phiền não không được sải bước ra ngoài, chỉ nghe trên mái ngói một giọng trầm đục nói :
– Xin tôn giá đừng rời khỏi phòng, nếu không sẽ gặp nhiều chuyện bất lợi.
Lục Văn Phi cảm thấy nộ hỏa bừng bừng “Hừ” lạnh một tiếng, nói :
– Đây là lệnh của ai? Tại hạ không phải tội phạm.
Người trên mái nhà lại trầm giọng hỏi :
– Tại hạ chỉ biết phụng mệnh hành sự, những việc khác ta không quan tâm.
Lục Văn Phi không đấu khẩu với gã, mà sải bước về phía đại điện thì chỉ thấy bóng người lóe lên xuât hiện hai Châu Y võ sĩ, trong tay mỗi người đều cầm một Loan đao, lạnh lùng nói :
– Tôn giá tại sao không nghe lời khuyến cáo?
Lục Văn Phi đang định phát tác, chợt nghe vang lên một giọng nói lảnh lót :
– Không được vô lễ, Công chúa cho mời Lục công tử.
Châu Y võ sĩ vừa nghe lời nói, song song khom người rồi thoái lui, phi thân lên mái nhà.
Lục Văn Phi nói :
– Công chúa hiện ở đâu, tại hạ đang muốn tìm nàng.
Lộng Ngọc nhanh bước đi đến nói :
– Lệnh sư đã đến rồi, Công chúa lệnh cho tiểu tỳ đến thỉnh công tử.
Lục Văn Phi kích động nói :
– Lệnh gia sư hiện ở đâu mau đưa tại hạ đến đó.
Lộng Ngọc nói :
– Xin theo tiểu tỳ.
Dứt lời, nàng cất bước đi trước. Lộng Ngọc đưa chàng đi xuyên qua hai tòa đại viện nghiêng người nói :
– Công tử, mời vào. Công chúa đang ở bên trong.
Lục Văn Phi vội vã bước vào thì thấy sư phụ đang ngồi đối diện với Yên Sơn công chúa mà đàm đạo nên vội vã chạy qua phủ phục xuống ôm lấy hai chân Hồ Văn Chiêu, chỉ kêu lên một tiếng “Sư phụ” rồi nấc không thành tiếng.
Hồ Văn Chiêu mặt không lộ vẻ đồng tình, thần thái thập phần an nhiên nói :
– Đứng lên. Đừng như một đứa hài đồng.
Lục Văn Phi nghẹn ngào :
– Sư phụ, là đồ nhi đã hại người.
Hồ Văn Chiêu sầm mặt :
– Bảo con đứng lên có nghe không?
Lục Văn Phi nén bi thương, đứng thẳng người lên, ngoảnh mặt nói với Yên Sơn công chúa :
– Gia sư là người thoái ẩn, không tranh sự đời. Cô nương mời lão nhân gia đến đây có việc gì?
Yên Sơn công chúa thong thả nói :
– Lão là một trong ba vị sứ giả, nếu không mời đến đây sao có thể lấy được Hải Để.
Hồ Văn Chiêu nói :
– Lão hủ sớm đã thành người tàn phế, việc này từ lâu đã phó thác cho một vị bằng hữu, lão phu đến hay không, chẳng phải là một việc khẩn yếu.
Yên Sơn công chúa chợt tỉnh ngộ, không phải từ lâu ở Thái Hành sơn đã xuất hiện một Kiếm Tổ đó sao. Người này chắc là bằng hữu mà Hồ Văn Chiêu đã phó thác nên vội hỏi :
– Người đó là ai?
Hồ Văn Chiêu chậm rãi nói :
– Xin thứ không tiện thổ lộ, dù sao đến lúc cần, lão bằng hữu cũng sẽ lộ diện, quyết không để lỡ đại sự.
Yên Sơn công chúa sầm mặt nói :
– Đêm nay, bổn cung sẽ khai đàn lễ tổ, tiếp chưởng đại vị, lão không đến sao được.
Nàng ngừng một lát rồi lại tiếp :
– Ta nhận trọng thác của Tiên vương, lý ra nếu các vị là những trung thần tất phải hết lòng giúp sức, chứ phải đâu chỉ xem như một trò đùa.
Hồ Văn Chiêu gõ gõ gậy trúc, mỉm cười nói :
– Lão phu đã nói rồi, quyết không lỡ đại sự.
Yên Sơn công chúa nói :
– Hay lắm, bổn cung tin lão.
Nàng cao giọng nói tiếp :
– Xin tự tiện nhưng đừng có ý tưởng thoát khỏi nơi này. Vạn nhất gặp người đả thương nhị vị, đừng oán bổn cung không nói rõ.
Hồ Văn Chiêu lập tức đứng dậy nói :
– Lão phu có khả năng trốn chạy sao? Điều này cô nương cứ an tâm.
Lục Văn Phi bước lên dìu sư phụ chậm rãi bước ra khỏi viện. Lục Văn Phi không nén được hỏi :
– Sư phụ muốn lấy ra Hải Để cho nàng sao?
Hồ Văn Chiêu lắc đầu :
– Sư phụ mang trọng bệnh đã lâu từ Thiên Sơn vạn dặm đến Thái Hành thấy quá mệt mỏi. Hãy tạm thời khoan hỏi đến việc này.
Lão nhìn Lục Văn Phi rồi nói :
– Sư phụ đã nghe con đã nhúng tay vào những sự việc vô can, không khẩn yếu, phải chăng con cũng bị bảo tàng làm cho tối mắt.
Lục Văn Phi nghe nói hoảng sợ vội đáp :
– Đệ tử thật đáng chết, con vì sợ sư phụ…
Hồ Văn Chiêu khoát tay ngắt lời của chàng :
– Không cần nói nhiều, sư phụ quyết không hành sự hồ đồ như vậy.
Lục Văn Phi trước nay tín phục sư phụ kịp lập tức ngậm miệng không dám lên tiếng. Hai người bước đến khách phòng quả thấy bên trong đã bày biện một tiệc rượu thịnh soạn. Hồ Văn Chiêu cười ha hả nói :
– Yên Sơn công chúa quả đáng phục. Nàng ta biết lão ba tháng nay chẳng dùng thịt nên đã làm ra những món ăn ngon như vậy.
Lời nói chưa dứt, lão đã ngồi xuống, lập tức vừa ăn vừa uống rồi khoát tay ra hiệu cho Văn Phi :
– Đồ nhi cũng nên ăn một chút gì.
Lục Văn Phi vì sư phụ, thân đã rơi vào hổ huyệt nên tâm tư buồn thảm, nào có hứng thú gì mà ăn với uống nhưng thấy sư phụ đang cao hứng nên miễn cưỡng ngồi xuống.
Hồ Văn Chiêu thấy chàng nhăn nhó ra dáng khổ sở cũng chẳng thèm để ý đến chàng cứ mãi cạn ly, ăn uống ra vẻ thoải mái. Còn Lục Văn Phi cứ lo tính toán trong lòng tìm cách nào đưa sư phụ thoát khỏi hang hùm tránh được sự khống chế của Yên Sơn công chúa. Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng truyền âm nho nhỏ :
– Việc của sư phụ không cần đồ nhi lo lắng, ta tự có biện pháp.
Lục Văn Phi giật mình nghĩ thầm: “Sư phụ nội công từ lâu đã mất, sao có thể sử dụng Thiên Lý Truyền Âm pháp?”.
Chàng biết một người không đủ công lực không cách nào sử dụng phương pháp Thiên Lý Truyền Âm này. Lục Văn Phi phát hiện điều này, lòng chàng tạm thời trút bỏ lo âu mà cùng với sư phụ ăn uống vui vẻ.
Lúc này, trời đã chập chạng tối, Lộng Ngọc bước vào đem đến một ngọn nến to. Gương mặt tươi cười nói :
– Công chúa khiến tiểu nữ truyền lời với Hồ đại hiệp, mời người đầu canh này lấy ra Hải Để.
Hồ Văn Chiêu chớp mắt nói :
– Đêm tối như vầy bảo lão đi đâu mà tìm được.
Lộng Ngọc nghiêm mặt lạnh lùng nói :
– Bọn ta từ ngàn dặm đưa ngươi đến đây để kịp đại lễ đêm nay, nếu lão không đưa ra Hải Để có phải là lỡ cả đại sự không?
Hồ Văn Chiêu nhìn nàng cười nhạt nói :
– Nàng ta tiếp chưởng đại vị có liên quan gì đến lão?
Lộng Ngọc biến sắc nói :
– Lão nhận trọng thác của Tiên vương, lẽ nào chẳng chút quan tâm đến chuyện này?
Hồ Văn Chiêu thở dài nói :
– Đã mười năm dư không một khắc nào lão phu quên được, nhưng diễn biến của tình thế không giống như sơ liệu của lão.
Lộng Ngọc giận dữ nói :
– Nói như vậy lão hoài nghi thân phận Công chúa.
Hồ Văn Chiêu ha hả cười nói :
– Không dám, không dám. Lão phu dù có gan trời cũng không dám nói nàng là giả mạo.
Lộng Ngọc “Hừ” một tiếng nói :
– Người thức thời là tuấn kiệt. Lão đã đến Thái Hành thì phải toàn tâm toàn lực làm cho xong việc, nếu không lão hối hận không kịp.
Hồ Văn Chiêu ngửa mặt cười lớn :
– Lão phu cả đời hành sự chưa một lần hối hận.
Lộng Ngọc dường như rất là giận dữ trợn mắt nhìn lão, rồi vội vã quay người ra khỏi phòng.
Lục Văn Phi mặt hiện vẻ lo âu nói :
– Sư phụ chọc giận nàng ta, cần phải đề phòng Yên Sơn công chúa trở mặt hại người.
Hồ Văn Chiêu hớp một ngụm rượu ha hả cười nói :
– Đi xem thử, giờ này bất tất phải nghị luận sự thành bại.
Lục Văn Phi nghe âm thanh của lão hùng hậu, hiển nhiên chân khí thập phần sung túc, chợt tỉnh ngộ nghĩ thầm: “Thì ra là người”.
Lúc này trên đại điện ngân lên một hồi chuông dài, người trong nội tự lũ lượt kéo về phía đại điện.
Hồ Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía đại điện, nhìn thấy nội điện đèn đuốc sáng choang, hương trầm nghi ngút bầu không khí vô cùng nghiêm trang, bèn đứng lại nói :
– E rằng sắp khai đàn rồi.
Lục Văn Phi hỏi :
– Là người nào khai đàn?
Hồ Văn Chiêu nói :
– Đương nhiên là Châu Y môn. Xem ra quả thật nàng ta muốn tiếp chưởng đại vị.
Lục Văn Phi vô cùng lo lắng nói :
– Chúng ta phải ngăn lại mới được.
Hồ Văn Chiêu thần sắc ngưng trọng nói :
– Đây là việc thiêng liêng thần thánh, nhất thiết đồ nhi không được cuồng động để xem sự việc tự nó triển khai.
Lục Văn Phi gật đầu thì thấy Lộng Ngọc từ xa bước thẳng đến trước mặt Hồ Văn Chiêu, nghiêm trang nói :
– Bổn phái hiện đang khai đàn, nhị vị là người thuộc bổn phái, thỉnh Hồ đại hiệp cùng Lục công tử đến tham dự.
Hồ Văn Chiêu gật đầu :
– Lão hủ nhất định đến.
Dứt lời, lão bước đi nhanh thì thấy trên đại điện đứng nghiêm trang hơn ba mươi người trong đó có Phương Thế Trần, Điền Uy, Tang Tử Bật, Tuyết Sơn Mang Tẩu, Bách Thảo Ông, Ngũ Độc Bà, Đào Hàn Sinh, Tư Mã Ôn… những người này diện dung trang trọng đứng nghiêm túc hai hàng.
Trên đại điện im phăng phắc chợt nghe mấy tiếng chân người vang lên, từ trong bước ra ba người chính là ba vị Miên bào lão giả dàn hàng ngang đứng trước mặt mọi người. Tiếp theo Yên Sơn công chúa, trong tay cầm Châu Y kiếm, có bốn nữ tỳ hộ vệ cũng từ trong bước ra.
Nàng mỉm cười với ba vị lão giả đứng đầu rồi mới thật nghiêm trang nói :
– Trước khi khai đàn, bổn cung dẫn kiến cùng chư vị.
Mục quang nàng hướng về ba vị lão giả rồi nói :
– Ba vị này là Nam Hải tam tiên vang danh bốn biển.
Lục Văn Phi kinh ngạc, chàng từng nghe sư phụ nhắc đến Nam Hải tam tiên là cao thủ kiệt xuất mà gần trăm năm trở lại đây chưa có người qua khỏi. Nội công của họ tinh thâm, đã đạt đến cảnh giới một chiếc lá, một cánh hoa cũng có thể đả thương người, không ngờ rằng nay lại bị Yên Sơn công chúa thu dụng.
Yên Sơn công chúa chậm rãi bước đến trước tượng thần linh. Tư Mã Ôn lập tức cao giọng xướng :
– Thỉnh Hộ đàn tứ đại hương chủ bế môn đăng đàn.
Miên bào lão giả trầm giọng nói :
– Khoan đã.
Mục quang lão như ánh điện lóe nhìn quét tứ phía rồi nói :
– Lão phu thân là trưởng lão bổn Môn, hiện có mấy câu muốn làm rõ việc.
Người này vốn là một trưởng lão lớn tuổi nhất trong ba vị tên gọi Châu Cổ Phong hiệu “Tụ Thu Phi Hoa”.
Yên Sơn công chúa quay người lại nói :
– Châu tiền bối có gì cứ dặn dò.
Châu Cổ Phong cảm khái nói :
– Môn chủ năm đó gặp phải đại biến cũng vì sợ rằng đệ tử bổn Môn không may gặp phải liên lụy nên tất cả thư tịch đều đã thiêu hủy chỉ lưu lại một phần Hải Để.
Lão dừng lời một chút rồi cao giọng nói tiếp :
– Để chuẩn bị cho tân Môn chủ sau khi tiếp chưởng đại vị dùng để trùng chấn thanh uy, giờ Hải Để còn chưa lấy ra không thể khinh suất hành lễ khai đàn tế tổ sư.
Yên Sơn công chúa gật gật đầu nói :
– Lời Châu tiền bối quả thật hữu lý. Phiền tam vị trưởng lão cùng tam vị sứ giả đi lấy ra Hải Để.
Châu Cổ Phong không từ chối, mục quang lấp loáng nói :
– Xin thỉnh tam vị sứ giả đến đây.
Tuyết Sơn Mang Tẩu tay chống gậy trúc bước ra. Lục Văn Phi liếc nhìn sư phụ thấy lão mặc nhiên không nói dường như có ý không hành động.
Châu Cổ Phong nhìn Yên Sơn công chúa hỏi?
– Hai vị còn lại là người nào?
Yên Sơn công chúa chỉ sư đồ Hồ Văn Chiêu nói :
– Hồ đại hiệp cùng Lục Văn Phi nhi tử của Lục Tử Tuấn.
Châu Cổ Phong trầm giọng hỏi?
– Nhị vị có mang theo tín vật không?
Lục Văn Phi vội đáp :
– Tín vật của tại hạ mất rồi.
Châu Cổ Phong còn chưa lên tiếng Yên Sơn công chúa đã đáp thay :
– Mất rồi không cần khẩn trương. Bổn cung tự có đạo lý.
Châu Cổ Phong cố ý không nghe hỏi tiếp :
– Bọn người này đều đi cả sao?
Yên Sơn công chúa nhìn Tang Tử Bật nói :
– Đương nhiên đi cả.
Tang Tử Bật nói :
– Tại hạ lưu lại trấn thủ Hành đàn, nếu có đồng môn đến trễ cũng có người tiếp đãi.
Yên Sơn công chúa gật đầu nói :
– Vậy cũng được.
Dứt lời, nàng bước lên đi trước. Đoàn người ra khỏi cổ tự đi thẳng về cổ lăng.
Lục Văn Phi lòng bồn chồn, lo lắng không biết sự việc này sẽ diến biến đưa đến kết cục ra sao.
Nam Hải tam tiên dường như đối với sự vật trong cổ lăng rõ như lòng bàn tay.
Châu Cổ Phong nhanh nhẹn đi trước dẫn đường. Trên đường thông suốt không hề bị cản trở. Đi thẳng đến mật thất nơi cư ngụ của Cốc Thiên Vân mới dừng chân lại. Châu Cổ Phong trầm giọng nói :
– Trong bọn người chúng ta có kẻ mạo danh Châu Y môn, xin sớm lui ra. Nếu Hải Để được lấy ra thì không còn kịp nữa.
Trong mật đạo này vốn tĩnh lặng vô cùng, một câu nói nghe cũng phát ra tiếng vang nhưng không ai đáp lời. Châu Cổ Phong “Hừ” một tiếng lại nói tiếp :
– Lão phu lời lành khuyến cáo, các ngươi vẫn mê tâm không tỉnh, đến lúc đó đừng trách lão phu.
Lão phất tay áo rộng, phía trên thạch môn, mấy tiếng “Ầm ầm” vang lên thạch môn đã mở. Bên trong lộ ra một thạch thất rộng rãi vô cùng. Bốn bức tường đều có cẩn minh châu sáng loáng. Phía trên cao đặt một án y, chiếc ghế tựa này có chạm trổ cực kỳ tinh xảo.
Yên Sơn công chúa không khách khí, cất bước đi thẳng vào công án. Thình lình, Châu Cổ Phong trầm giọng nói :
– Cô nương, đó không phải là nơi tọa vị của nàng.
Yên Sơn công chúa ngạc nhiên dừng bước. Nàng vốn là người thông minh đã biết tình thế có thể biến chuyển kỳ lạ nên nàng khoát tay ra hiệu mọi người lui ra.
Hồ Văn Chiêu cười nhạt nói :
– Sao có chuyện dễ dàng như vậy.
Thủ chưởng của lão phất lên phát ra một luồng chưởng lực dũng mãnh đánh thẳng vào thạch môn.
Tư Mã Ôn là người vào sau cùng nên đứng rất gần thạch môn. Lão thấy tình hình như vậy song thủ giơ cao thét lớn :
– Chưa hẳn như vậy.
Lão đẩy mạnh một luồng chưởng phong tiếp chưởng của Hồ Văn Chiêu. Hai luồng chưởng lực gặp nhau, nội thất vang lên một trận gió ù ù. Song phương đồng thời lui về một bước, bất phân cao hạ. Bọn quần ma thừa cơ lũ lượt kéo ra ngoài thạch môn. Yên Sơn công chúa tay cầm Châu Y kiếm ngăn cản những người truy kích. Lục Văn Phi phẫn hận tuốt kiếm đuổi theo. Hồ Văn Chiêu vội dùng tay kéo lại nói :
– Thiếu hiệp đừng đuổi theo, Châu Y kiếm trong tay của ả là tín vật tổ truyền, phàm đệ tử bổn Môn không dám phản kháng.
Lục Văn Phi tai nghe lời nói đã lập tức nhận ra Hồ Văn Chiêu không phải sư phụ của mình mà chính là Bạch Hồ Tử nên tra kiếm vào vỏ. Rồi chàng ngẩng đầu nhìn xem thì thấy nơi “Án y” đã có một người ngồi nghiêm trang trên đó.
Văn Phi chú mục nhìn, bất giác ngẩn người. Người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Vương Tôn đại ca mà bình nhật chàng hằng tôn kính.
Nam Hải tam tiên chờ sau khi bọn Yên Sơn công chúa đã thoái lui rồi, cảm thấy không yên tâm, sánh vai đến trước Bích Vân công chúa nói :
– Lão hủ xử lý công việc không xong càng khiến Công chúa thêm phần ưu tư lo lắng. Lòng cảm thấy bất an.
Bích Vân công chúa khom người đáp lễ :
– Tiền bối quá lời. Vãn bối đức thiểu tài sơ khiến mọi người phải chịu bao thăng trầm.
Châu Cổ Phong nói :
– Châu Y kiếm vốn là tín vật bổn Môn xin giao việc này cho bọn lão hủ, trong thời gian ngắn nhất sẽ đem về.
Bích Vân công chúa nói :
– Không cần đâu, để cho nàng ta đi.
Châu Cổ Phong nghiêm mặt nói :
– Việc này ngàn lần không được, nữ lang này tính tình hiểm độc, thủ đoạn tàn ác. Nếu sau này nàng ta làm càn tất dẫn đến một trường ngộ loạn.
Bích Vân công chúa cảm thán thở dài chậm rãi nói :
– Chỉ cần tin tức của Châu Y môn truyền ra giang hồ chắc chẳng còn ai rơi vào bẫy rập của nàng ta.
Châu Cổ Phong trầm tư một lát, rồi nói :
– Công chúa không muốn truy cứu thôi thì lão hủ chỉ cần lấy được Châu Y kiếm trở về.
Bích Vân công chúa lại nói :
– Nếu nàng ta nhất định không chịu thì cũng thôi đi.
Lục Văn Phi thấp giọng hỏi Bạch Hồ Tử bên cạnh :
– Yên Sơn công chúa có từng khiến thủ hạ đến bắt gia sư không?
Bạch Hồ Tử gật đầu nói :
– Việc này hung hiểm vô cùng, nếu không phải Đinh Long trên đường hay được, về núi phi báo thì hậu quả thật khó lường.
Lục Văn Phi vội hỏi :
– Gia sư hiện ở đâu?
Bạch Hồ Tử nói :
– Lão hủ đã phái người hộ tống đến một nơi an toàn.
Lão dừng một lát, thở dài nói :
– Từ khi lão hủ đến núi này, luôn giả danh làm lệnh sư thật là vạn bất đắc dĩ, bởi vì lệnh sư công lực đã mất, lại thêm phó thác việc trọng đại cho lão hủ, lão làm sao có thể chối từ được. Hãy còn may chưa làm nhục mệnh.
Lão ngẩng lên nhìn thì thấy Đinh Long từ ngoài vội vã bước vào, không chào hỏi một ai mà đến thẳng trước mặt Bích Vân công chúa.
Bích Vân công chúa biết lão có việc gấp nên hỏi :
– Đinh lão tiền bối có việc gì mà gấp rút như vậy?
Đinh Long nói :
– Cáo bẩm Công chúa, việc chúng ta nghi ngờ đã được chứng thực, Yên Sơn công chúa chính là đồ đệ của Bạch lão quái còn Tang Tử Bật không phải là sư gia của Vương phủ mà là “Thiên Bá bang” Bang chủ cầm đầu Ngũ đại bang ở biên thùy. Hiện đã cấu kết với Yên Sơn triệu tập toàn bộ tinh anh của Ngũ đại bang e rằng không lâu sẽ đến Thái Hành này.
Châu Cổ Phong cười nhạt nói :
– Bọn chúng chỉ là bọn rùa rút cổ, chẳng làm nên tích sự.
Đinh Long không đồng ý nói :
– Nghe nói trong tám phái ở Quan Đông đã có một số phải tòng phục nàng. Y muốn mượn danh Tiên vương tiến vào thôn tính Trung Nguyên.
Bích Vân công chúa thần sắc trang trọng nói :
– Bọn hung tàn hiểm ác này nếu cùng đến Trung Nguyên thật là một tai kiếp. Xem ra bổn cung không còn cách nào phó mặc sự việc.
Đinh Long hoan hỉ nói :
– Nếu Công chúa sớm đăng ngôi đại vị Môn chủ, chỉ cần tuyên triệu một tiếng, hào kiệt Trung Nguyên không ai mà không hân hoan tùng phục, còn lo gì đến bọn rùa rút cổ đó.
Châu Cổ Phong cất tiếng vang vang nói :
– Hay lắm. Ngày mai cứ lập đàn sẵn sàng chờ đợi, giờ Ngọ, Châu Y kiếm nhất định đưa về.
Ba lão đồng loạt khom người phi thân ra khỏi lăng. Bích Vân công chúa thở dài, ngẩng đầu vẫy tay ra hiệu cho Lục Văn Phi :
– Lục hiền đệ, xin qua đây.
Văn Phi vốn cùng Vương đại ca thập phần thân thiết nhưng giờ này thấy nàng đột nhiên lại là nữ nhi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng mất cả tự nhiên, chậm rãi bước qua :
– Công chúa có gì dặn dò?
Bích Vân công chúa chậm rãi nói :
– Những chuyện rắc rối của bảo tàng coi như đã vạch trần ra rồi. Trong cổ lăng này quả có tài vật nhiều vô kể. Có thể lấy ra một số làm việc hữu ích cho lê dân, chỉ e quần ma tứ phía như là hung lang sói chúng ta không đủ thời gian để mà hành sự.
Lục Văn Phi không biểu hiện ý kiến chỉ gật đầu.
Bích Vân công chúa thở dài một tiến lại nói :
– Nhất định đệ cũng đang nghĩ về việc quyển bí kíp đó, thực không dám giấu, nội dung bên trong đều đã in sâu vào trong tâm trí ngu huynh. Những cái đáng luyện, huynh đã luyện hết rồi. Chỉ đáng tiếc, ngu huynh thiên tư có hạn, lại là thân nữ nhi…
Nàng đăm đăm nhìn Lục Văn Phi rồi nói tiếp :
– Dựa vào tư chất của đệ nếu khổ luyện võ công, thành tựu thật không có giới hạn.
Lục Văn Phi khom người đáp :
– Công chúa quá khen! Tại hạ nào dám so sánh với Công chúa.
Bích Vân công chúa nói :
– Những lời ta nói là thực lòng…
Trầm tư một lát, nàng lại tiếp :
– Ngu huynh từ ấu thơ sinh trưởng ở thâm cung, tài trí chẳng đáng là bao, bảo ta tiếp nhận lấy Châu Y môn không chỉ chẳng làm được gì, sợ rằng còn phụ tấm lòng kỳ vọng của Tiên vương.
Lời nói của nàng rõ ràng là những lời than thở, những người ở hiện trường chẳng tiện chen lời.
Bích Vân công chúa lại ra hiệu cho Bạch Hồ Tử cùng Đinh Long đến trước mặt hỏi :
– Nhị vị tiền bối, bổn cung nghĩ rằng chức vụ Môn chủ phó thác cho Lục hiền đệ, nhị vị thấy thế nào?
Đinh Long kinh ngạc nói :
– Thế sao được. Vạn nhất lần này Yên Sơn công chúa mượn cớ này quật khởi nữa thì sao?
Bạch Hồ Tử nói :
– Lục Tử Tuấn vốn là người bổn Môn, nhi tử của lão đương nhiên cũng là đệ tử của bổn Môn. Nếu Công chúa đã nhận thấy Lục công tử là một nhân tài võ học có thể đào luyện, thỉnh Công chúa truyền cho Lục công tử một số võ công.
Bích Vân công chúa suy nghĩ một lát rồi nói :
– Việc này về sau hãy thương lượng, bổn cung phải ra ngoài để xem xét hành động của Yên Sơn.
Dứt lời, nàng đứng dậy đi ra khỏi thạch thất.
Lục Văn Phi không ngờ nàng lại nói đến việc phó thác đại vị cho mình. Việc này ngàn lần không được, huống hồ giờ này nàng đang vì chuyện sư môn mà phiền não, nếu ta lưu lại nơi này không tránh khỏi những lời bàn ra tán vào chỉ còn cách đi là thượng sách.
Chàng cũng không nói rõ với mọi người, đi nhanh ra khỏi thạch thất rồi chạy nhanh xuống núi.
Trải qua những gian truân gần đây đã trui rèn lịch duyệt cho chàng không ít. Chàng biết rằng muốn báo phụ thù chỉ còn cách khổ luyện võ công, thế là chàng nghĩ đến việc trở về sư môn, một mặt quyết tâm luyện công, một mặt phụng dưỡng sư phụ đã bị tàn phế, sau đó sẽ xuất môn tầm thù, hoàn thành tâm nguyện sẽ trở về cả đời báo sư ân nhưng mà chàng nghĩ đến phong vũ mờ mịt ở Thái Hành không lâu sẽ xảy ra biến cố trọng đại, bất giác lại kích động hào khí vạn trượng.
* * * * *
Trời rạng sáng, quần hùng kéo ra tề tựu dưới cổ lăng để chuẩn bị cho buổi lễ đăng quang đại vị của Bích Vân công chúa. Bỗng nhiên có tiếng người la lên, mọi người nhìn lên thì thấy Yên Sơn công chúa thân nằm trong vũng máu trước cổ lăng, chung quanh bọn quần ma nằm la liệt, tất cả đã tắt thở.
Lục Văn Phi cùng mọi người chạy nhanh đến xem, Yên Sơn công chúa đã bị thanh Châu Y kiếm cắm lút qua tim, phía trên chuôi kiếm thấy phất phơ một mảnh giấy. Bích Vân công chúa bước tới lấy mảnh giấy lên xem, sau đó nàng đưa qua cho Lục Văn Phi.
Lục Văn Phi cầm lên thấy trong đó viết :
“Ta, Yên Sơn công chúa nguyên cũng là hậu nhân của Tấn vương, nhưng thuộc dòng thứ phi. Qua chuyện ở Thái Hành, ta đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng mệnh trời khó cãi, tất cả những người theo ta đã bị ta đầu độc giết chết. Thanh Châu Y kiếm này ta để lại cho Lục Văn Phi, cũng như tận tay ta truyền địa vị Chưởng môn Châu Y môn cho chàng. Bích Trần trang chủ Tang Tử Bật nguyên là kẻ chủ mưu giết hại Lục Tử Tuấn, ta đã lấy mạng lão đúng lời hứa với Lục Văn Phi. Mong rằng Lục Văn Phi xứng đáng là người lãnh đạo Châu Y môn để khỏi phụ lòng ta hoài vọng”.
Lục Văn Phi cầm lá thư trên tay mà ngơ ngẩn xuất thần, trong khi đó Bích Vân công chúa nước mắt lăn dài trên má, còn mọi người đều im lặng vì không hiểu lý do tại sao…