Hắc Bạch Phong Vân

Chương 16: Song kiều cứu trợ


Đọc truyện Hắc Bạch Phong Vân – Chương 16: Song kiều cứu trợ

Vân Nương chân thành nói :

– Lục huynh đừng quá lo xa, nếu tiểu muội sợ liên lụy đã không đưa huynh đến đây.

Lục Văn Phi bước ra ngoài cửa nói :

– Đi thôi. Trước khi trời sáng nếu không đi khỏi chờ đến sáng rõ thì khó thoát thân.

Thình lình ngoài cửa một giọng nói lạnh lùng tiếp lời :

– Đáng tiếc các ngươi đã chậm một bước.

Lục Văn Phi vội vã đưa mắt nhìn thì thấy người đứng ngoài cửa là Tử Y Long Nữ, trên tay còn túm lấy một hán tử chàng biến sắc mặt nói :

– Ngươi muốn gì?

Tử Y Long Nữ nói :

– Tôn giá thân mang trọng thương nên ta đặc biệt đến đây, đưa tôn giá đến Bích Trần trang dưỡng thương.

Nàng cười cười rồi chỉ vào hán tử nói :

– Nếu như không có gã đi trước dẫn đường ta làm sao tìm được nơi này kia chứ?

Rồi tiện tay ném hán tử xuống đất. Vân Nương nhìn ra biết hán tử là Long Tiêu con của lão phụ nhân nàng nghĩ rằng gã đến Bất Túy cư xem xét, lúc trở về gặp phải Tử Y Long Nữ, nàng vội chạy đến bảo hộ phía trước Lục Văn Phi rồi nói :

– Không cần ngươi lo, tiểu muội tự có thể bắt gã trở về Trang.

Tử Y Long Nữ cười khanh khách :

– Thật sao, một chút ta cũng chẳng thể tin ngươi.

Vân Nương nói :

– Người không tin cũng không có cách nào khác.

Tử Y Long Nữ thẳng người nói :

– Thế thì đi mau. Bổn nương quyết không tranh công với ngươi nhưng mà ta phải theo làm hộ pháp.

Vân Nương sắc mặt nhăn nhó không nói nên lời, Lục Văn Phi nghe bọn họ đối đáp với nhau giống như tính mạng của mình đã nằm trong tay họ nên nổi giận bừng bừng nói :

– Đi hay không đi Bích Trần trang đều là do ta, công gì mà các ngươi tranh.

Tử Y Long Nữ nói :

– Đừng nói ngươi đang trọng thương, dù công lực của ngươi còn nguyên vẹn thì ngươi không muốn đi cũng không được.

Lục Văn Phi tính kiên cường bất khuất, không nén được giận nói :

– Tại hạ không đi bọn ngươi làm gì được ta?

Tử Y Long Nữ ngửa mặt lên trời cười nói :

– Nói lời mời ngươi đi là tử tế với ngươi rồi, ngươi dựa vào lý do gì mà không đi?

Lục Văn Phi chỉ thấy một luồng nộ hỏa xông lên đầu, chàng âm thầm đề tụ chân khí giơ tay xuất chưởng nhưng mà nội phủ đang bị thương còn chưa điều trị, nhất thời làm sao có thể đề tụ chân khí được, bất giác thở dài một tiếng.

Vân Nương rất rõ võ công của Tử Y Long Nữ, dựa vào tài lực của mình thì không thể nào thắng được, huống hồ trong bóng tối đối phương ắt còn có trợ thủ, lưỡng lự hồi lâu cảm thấy bất luận thế nào cũng không thể cùng nàng ta trở mặt động thủ. Nếu bây giờ ra tay sẽ không còn chỗ nào để giải thích, vì sự an nguy của phụ thân nàng không thể nào không lo được, còn sự hiểu lầm của Văn Phi đối với nàng thì nàng sẽ tính sao? Nên nàng từ từ nói :

– Tiểu nữ đã nói rồi, tự mình đã có cách đưa gã về sơn trang cô nương hà tất phải đa nghi như vậy.

Tử Y Long Nữ lắc đầu nói :

– Lời của ngươi thật khó làm ta tin, ta hỏi ngươi, gã họ Vương kia đi đâu?

Vân Nương dằn cơn nóng giận mà nói :

– Trong cơn hỗn loạn, tiểu nữ cũng không biết chủ tớ họ có thoát được không?

Tử Y Long Nữ cười lạnh nói :

– Ngươi đừng có xảo ngôn trước mặt cô nương. Trong lúc phát lửa chỉ trừ gã họ Lục này còn lại các ngươi đều không có chạy ra. Rõ ràng trong đó có một cửa bí mật đi thông ra ngoài, nếu không các ngươi dù có cánh cũng khó qua.

Vân Nương giật mình, cảm thấy Tử Y Long Nữ danh bất hư truyền, thật là một nhân vật khó đối phó. May mà Bất Túy cư đã trở thành một đám gạch vụn cũng khó mà tìm ra dấu vết nên ra vẻ an nhiên, nhẹ giọng nói :

– Những lời tiểu nữ nói đều là sự thật, cô nương không tin cũng không còn biện pháp.

Tử Y Long Nữ mục quang chăm chú nhìn Lục Văn Phi rồi nói :

– May mà hắn đã bị bắt, cũng không lo họ Vương kia không gặp được.

Rồi nàng ta bước lên phía trước trầm giọng nói :

– Tránh ra, cô nương muốn thử xem tiểu tử này nhẫn nại được bao lâu?

Vân Nương không nghe lời, cố ý đứng đó mà nói :

– Hãy khoan, gã đang nằm trong tay ta, không ai có thể mang gã đi.

Tử Y Long Nữ nổi giận hừ một tiếng :

– Xem ra ngươi thật là muốn bảo vệ cho hắn. Lẽ nào ngươi không nghĩ đến người của bổn Trang đã bố trí chung quanh. Các ngươi muốn lo cho hắn thật là cách tốt à.


Vân Nương cũng sầm mặt nói :

– Ta cũng đang muốn thỉnh giáo cô nương, tiểu nữ có việc gì phạm tội với bản Trang.

Vân Nương đã dám đưa ra lời chống đối mà không chịu nhún nhường thật ra ngoài ý liệu của Tử Y Long Nữ, trầm giọng nói :

– Ngươi ngăn cản ta bắt tên họ Lục, đây có khác gì hành vi phạm tội?

Vân Nương thẳng người bất động, nàng có y ra tay động thủ chống lại Tử Y Long Nữ. Tử Y Long Nữ thấy sắc mặt nàng mười phần khó coi, biết rằng nếu bức bách nàng tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, trong khi lực lượng của mình chưa đến cần phải nhịn một bước nên chậm rãi nói :

– Nói đi, tại sao ngươi ngăn trở bổn cô nương bắt người?

Lúc này, Lục Văn Phi hỏa nộ khó dằn, dùng tay đẩy Vân Nương ra, đứng thẳng người đi lên phía trước nói :

– Lục mỗ và Bích Trần trang có thù oán gì mà dùng thủ đoạn đê hèn đối phó?

Tử Y Long Nữ không ngờ chàng hỏi câu này, nhất thời nghĩ không ra lời để đối đáp, Lục Văn Phi lại phẫn nộ nói :

– Nàng là người gì của Bích Trần trang mà chủ trì việc này. Các người dựa vào sinh mệnh của Mang Tẩu uy bức một cô nương yếu nhược mà bán mạng cho các ngươi, vì các ngươi mà phải lùng sục mật đồ, không sợ thiên hạ võ lâm chê cười sao?

Tử Y Long Nữ lạnh lùng nói :

– Nếu như nàng ta có thể lấy được mật đồ thì việc này chỉ có ngươi và nàng ta hai người biết mà thôi, nhưng hiện tại hai người không có cơ hội lan truyền ra ngoài.

Lục Văn Phi giận dữ nói :

– Ý của ngươi là muốn giết người diệt khẩu?

Tử Y Long Nữ bình thản nói :

– Bổn cô nương nghĩ đi nghĩ lại chỉ có biện pháp này mới giấu nhẹm được việc này, chỉ còn cách giết oan hai mạng.

Lục Văn Phi càng giận dữ, giơ tay đẩy một chưởng, một luồng tiềm lực to lớn đẩy mạnh ra, nãy giờ chàng ngồi đó âm thầm luyện khẩu quyết hành công do nghĩa huynh Vương Tôn truyền thụ nên công lực đã khôi phục.

Tử Y Long Nữ không ngờ chưởng lực chàng hùng hậu như vậy, nàng không tự chủ, bất giác thoái lui mấy bước để tránh luồng chưởng phong đánh tới.

Lục Văn Phi trong cơn giận dữ đẩy ra một chưởng hết sức bình sinh nên đã kinh động đến thương thế đau đến nỗi mồ hôi nhỏ giọt, thân hình lảo đảo mấy cái. Tử Y Long Nữ phi thân lên phía trước cười khanh khách :

– Chưởng lực hùng hậu, bản cô nương muốn lãnh giáo với ngươi vài chiêu.

Vân Nương vội vã lên trước ngăn cản Văn Phi :

– Huynh hãy còn bị thương không thể tận dụng chân lực e tổn hại thêm hãy mau vận tức một lát.

Tử Y Long Nữ nhìn thấy cười nói :

– Ha… ha…Ta thấy ngươi đã đổi tánh rồi.

Vân Nương nghiến răng rút trường kiếm trên lưng xuống, mày liễu nhướng lên nói :

– Tử Y Long Nữ người đừng ép người quá đáng.

Tử Y Long Nữ chầm chậm bước lên hai bước đứng trước mặt Vân Nương nói :

– Đây chính là ngươi tự tìm tử lộ đừng trách cứ chi ta.

Vân Nương biết Long Nữ võ công cao cường hơn mình rất xa, nàng âm thầm ngưng tụ công lực, chống kiếm đứng yên không dám sơ xuất tấn công. Lúc này, một bóng người bay ngang trước mắt, đáp xuống bên cạnh Văn Phi, Vân Nương không biết người đến là bạn hay thù, kiếm nhấc lên quát hỏi :

– Kẻ nào, đứng lại.

Lục Văn Phi nội phủ tuy bị thương nhưng thính lực vẫn còn linh lợi đã nhận ra ngay người đến chính là Trương Ngọc Phong, chàng gắng gượng nói :

– Nàng chính là Trương Ngọc Phong.

Trương Ngọc Phong nhìn lướt qua tình hình trước mặt, thì biết ngay chuyện gì xảy ra, thế là cao giọng nói :

– Lục huynh đừng lo lắng, Bích Trần trang hành vi cường đạo như vậy. Các môn phái võ lâm quyết không tọa thị.

Tử Y Long Nữ lườm nàng rồi mỉm cười nói :

– Xem ra Xuyên Tây Trương môn đã chuẩn bị nhúng tay vào rồi.

Lục Văn Phi nộ khí bừng bừng đang muốn trả lời lại, Vân Nương vội vã nói nhỏ bên tai chàng :

– Không cần biết Xuyên Tây Trương môn đến đây với ý định gì. Lúc này huynh tuyệt đối không được nổi nóng màu thừa cơ vận tức điều thương. Sự việc đã có muội đối phó.

Lục Văn Phi cũng biết lúc này tự mình cũng khó động thủ ứng chiến. Lợi dụng một chút thời gian này để điều thương thế nên dằn cơn nóng giận, nhắm mắt không lên tiếng. Trương Ngọc Phong bước đến bên cạnh Văn Phi nói :

– Xuyên Tây Trương môn là một danh môn chính phái võ lâm, làm sao dễ dàng để cho quý đảng hoành hành.

Tử Y Long Nữ cười lạnh nói :

– Ngươi tự hỏi xem có lo được chăng.

Trương Ngọc Phong tay cầm một nắm ám khí giận nói :

– Việc này bản cô nương lo được tay không, ngươi có bản lãnh gì cứ trổ hết ra đây thì biết.

Tử Y Long Nữ tuy xem thường Trương Ngọc Phong nhưng đoán rằng phía sau nàng tất có hậu thuẫn cho nên muốn kéo dài thời gian cười khanh khách nói :

– Điều ngươi nói chẳng phải vì đạo nghĩa võ lâm, kỳ thực chỉ vì hắn mà thôi.


Rồi nghiêm sắc mặt nói :

– Bản Trang không làm khó hắn, chỉ muốn hắn đi một chuyến mà thôi nhưng nếu có người ra tay cản trở, thế thì công nhiên ra mặt chống đối bản Trang.

Trương Ngọc Phong chưa từng nghe nói trên giang hồ có Bích Trần trang này nên nàng xem Long Nữ có ra gì, cười lạnh nói :

– Giả như bổn cô nương với Bích Trần trang các ngươi trở thành địch nhân lẽ nào có thể ăn thịt được ta sao?

Tử Y Long Nữ lạnh lùng nói :

– Ngươi nên nghĩ kỹ một chút, đến lúc đó sợ rằng Xuyên Tây Trương môn cũng có điều bất tiện.

Rồi lại nghe trong bóng tối tiếng chân thong thả của một người bước ra, sảng khoái cười lớn nói :

– Gần đây lão phu ít đi lại giang hồ, không ngờ xuất hiện nhiều cao nhân như vậy. Đường đường một Xuyên Tây Trương môn cũng bị xem thường.

Người mới đến nội công sung mãn, tiếng cười làm chấn động màng nhĩ khiến những người ở hiện trường cảm thấy đầu óc quay cuồng, đưa mắt nhìn xem thì chỉ thấy một lão nhân tóc bạc lưng ngang trường kiếm ngoài khoác áo bào, chậm rãi bước lên nhưng không biết người đó là ai.

Tử Y Long Nữ đôi mày thanh thanh nhíu lại lạnh lùng hỏi :

– Ngươi là người gì của Trương môn?

Lão nhân mỉm cười nói :

– Lão phu Hồ Văn Chiêu ngoại hiệu Kiếm Chủ, Lục Văn Phi là tiểu đồ. Cô nương muốn đưa nó đi thì cũng dễ thôi, chỉ cần hạ được thanh kiếm của lão phu.

Âm điệu tuy nhu hòa nhưng ẩn chứa uy phong kinh người. Tử Y Long Nữ chấn động toàn thân, nàng từ lâu đã nghe trên giang hồ có một vị quái kiệt sở trường về kiếm thuật là đệ nhất kiếm thủ ở Trung Nguyên, nhưng nàng chưa từng sa cơ dưới tay ai. Hơn nữa tính tình lại cao ngạo, sao lại cam tâm khuất phục vì đôi lời nói của người bèn rút trường kiếm ra khỏi vỏ hét lớn :

– Những lời này thật chăng?

Lão nhân ngửa mặt cười lớn :

– Lão phu là người gì sao nói ra có thể nuốt lời.

Rồi chỉ về Vân Nương và Ngọc Phong nói tiếp :

– Hiện có hai vị cô nương này ở đây, có thể nhờ họ làm nhân chứng.

Vân Nương và Ngọc Phong tự tai nghe danh hiệu của lão nhân, những nỗi giận dữ tiêu tan đồng thanh nói :

– Tiểu nữ nguyện làm nhân chứng.

Tử Y cô nương giơ kiếm bước lên hai bước chỉ lão nhân nói :

– Lão mau ra đây, bản cô nương xin nghinh tiếp.

Lão nhân hai mắt bắn ra hai tia quang chớp sáng, thình lình nhẹ giọng nói :

– Dựa vào thân phận của lão phu, nếu như sơ xuất đả thương ngươi thì không tránh mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng sự kiện hôm nay ta xem chắc không tránh được.

Ngọc Phong bước lên phía trước nói :

– Hay là việc này để tiểu bối lo liệu.

Lão nhân nhìn nàng, Tử Y Long Nữ đột nhiên cười khanh khách nói :

– Ta không biết Trương môn các ngươi và họ Lục có thân thiết gì với nhau mà người muốn chết thay cho hắn.

Trương Ngọc Phong tức giận đỏ mặt, nói :

– Đừng nói nhảm xem kiếm đây.

Một kiếm của nàng đâm thẳng vào người đối phương. Lão nhân khoát tay áo một cái chận thanh kiếm của Ngọc Phong từ tốn nói :

– Cô nương khoan động thủ, lão phu có lời muốn nói với nàng ta.

Trương Ngọc Phong đành phải thu kiếm về, giận dữ đứng qua một bên. Chợt bên tai nghe thấp thoáng truyền âm của Trương Nam :

– Ngọc Phong ngươi không được hồ đồ náo loạn. Đi mau.

Trương Ngọc Phong biết ngũ thúc đã đến phải tra kiếm vào vỏ, chỉ vào Long Nữ nói :

– Việc tối nay đã có Hồ lão tiền bối tính sổ với ngươi. Sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Rồi quay người phi thân vào bóng đêm.

Lão nhân tóc bạc đã minh bạch nhưng không nói gì cả. Đại địch trước mắt, Tử Y Long Nữ không đâu để ý đến những lời nói thừa của Ngọc Phong nên đối mặt với Hồ Văn Chiêu nói :

– Tôn giá tự cao thân phận không chịu động thủ với tiểu nữ. Vậy có thể định ước có ngày đến Bích Trần trang để kết thúc việc này không?

Lão nhân cười khanh khách :

– Ngươi đừng dùng lời nói khích lão phu, khi thời cơ đến sớm tối gì lão cũng đến Bích Trần trang một chuyến để được chiêm ngưỡng phong thái của quý Trang chủ.

Tử Y Long Nữ chờ đã lâu mà lực lượng hậu thuẫn của mình vẫn chưa đến, lòng nóng như lửa đốt đang chần chừ khó quyết, thì nghe Lục Văn Phi thất thanh la lớn :

– Sư phụ, người…


Lão nhân đang lo lắng cho Lục Văn Phi đang vận công điều tức, tiếng nói của chàng vừa dứt, lão đã đến bên chàng nắm lấy cánh tay rồi nói :

– Đừng có nhiều lời, mau theo lão phu.

Nói dứt lão khoát bộ bước lên phía trước mà đi. Vân Nương cũng không tự chủ chạy vội theo. Lão nhân đột nhiên quay đầu lại nói nhỏ :

– Lệnh tôn đã rời khỏi Bích Trần trang. Hiện giờ đang ở nơi mộ của thân mẫu nàng. Hãy mau đi.

Vân Nương vừa nghe dứt lời ngẩn người ra rồi quay người chạy mất. Tử Y Long Nữ tự biết mình cô thế không dám truy kích lẩm bẩm :

– Bọn ngươi trốn được hôm nay chứ không trốn được ngày mai. Sớm muộn gì cũng không chạy thoát.

Thân hình nàng cất lên phi thân vào bóng đêm.

Lục Văn Phi bị lão già kéo đi chay lên dốc núi càng lúc càng cao, thân pháp cực nhanh. Loáng mắt đã hơn mười dặm, đến phía trong một cái cốc hết sức kín đáo ẩn mật. Trọng thương của chàng chưa khỏi vốn không có sức chạy nhưng được lão nhân dìu đi nên cảm thấy không phí chút sức lực. Lão nhân dừng chân chỉ vào sơn động nói :

– Tình thế trước mắt hiểm ác, nơi này có thể dung thân. Thương tích của ngươi chưa khỏi, trước tiên phải điều công dưỡng tức điều trị thương thế cho bình phục mới tính đại sự.

Rồi đưa cho chàng một bọc thuốc và nói :

– Thuốc này có thể trị lành hỏa độc.

Lục Văn Phi cảm động nói :

– Sư phụ, công lực của lão nhân gia đã hồi phục rồi sao?

Lão nhân khoát tay, nói :

– Lão phu có việc cần kíp bên người, không thời gian nói rõ.

Thân hình của lão cất lên phi thân mất hút. Lục Văn Phi cùng sống với Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu hơn mười năm. Đối với từng lời ăn tiếng nói, nhất cử nhất động của sư phụ chàng đều hiểu tận tường. Lần tương kiến trước, trong lúc thình lình không có lưu tâm, lần này chàng suy nghĩ tỉ mỉ cảm thấy có nhiều điều không giống, nên nghĩ thầm :

“Lão này diện mạo hình dung tuy rất giống sư phụ nhưng quyết không phải là người”.

Sau một hồi suy nghĩ, lập tức phát hiện ra nhiều chỗ sơ hở, càng đoán định người đó không phải là sư phụ của mình. Chàng ngồi thất thần một hồi mới từ từ đi vào trong thạch động. Tiến vào trong động quan sát bốn phía đúng là một thạch động thiên nhiên, tuy không lớn lắm nhưng đủ để tránh mưa gió. Phía trong lại có dụng cụ, y phục, thực phẩm đầy đủ có thể sinh hoạt thoải mái, nghĩ rằng đây là do lão nhân chuẩn bị. Lục Văn Phi thiên tánh thông minh lại được Vương Tôn truyền cho khẩu quyết tâm pháp tốc hành, nội công lại sẵn có căn bản hùng hậu nên chỉ qua một lần vận tức điều thương hôm trước, nội thương đã thuyên giảm rất nhiều. Thế rồi, trước tiên chàng dùng thuốc của lão nhân để lại mà thoa vào những chỗ bị hỏa độc rồi mới dùng những khẩu quyết đó thong thả vận tức trị thương, không biết trải qua bao nhiêu thời gian, thình lình tỉnh lại, chợt thấy trước mắt một màn tối đen, thương tích các chỗ đã gần như lành hẳn thì biết rằng linh dược của lão nhân thật là thần hiệu, rồi mới cởi bỏ áo rách trên người ra, thay đổi y phục mà lão nhân để lại, hít dài một hơi chân khí cất bước ra ngoài cửa động.

Tối nay ánh trăng sáng tỏ, tỏa ánh sáng vàng bàng bạc lên khắp nơi, những cảnh vật trong cốc dường như hiện rõ trong mắt. Lại thấy hai bóng người một cao một thấp phi thân vào trong cốc. Lục Văn Phi mục quang nhạy bén vừa nhìn đã nhận ra đó là phụ tử Mang Tẩu chàng bèn lách người một cái ẩn mình phía sau thạch sơn thì nghe Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :

– Nếu tiểu tử đó trị thương thì cốc này là nơi thích hợp nhất.

Vân Nương kỳ lạ hỏi :

– Phụ thân làm sao biết được hắn nhất định đến đây trị thương?

Tuyết Sơn Mang Tẩu thở dài một tiếng nói :

– Mấy năm gần đây, khắp nơi ở Thái Hành này, ta đều đã đi qua. Chỉ có cốc này là nơi ẩn mật nhất.

Ngẩng đầu nhìn trong thạch động một chút lão lại nói :

– Phía trên lại có một sơn động, nếu như hắn đến đây tất phải vào trong động. Vân Nương mau đi xem thử.

Vân Nương có chút nghi ngại nói :

– Trong động tối như vậy, con cũng hơi sợ hãi.

Tuyết Sơn Mang Tẩu nhẹ giọng nói :

– Sợ cái gì? Uổng cho con đã lớn như vậy mà một việc nhỏ cũng không thể làm.

Vân Nương đành phải rút kiếm ra khỏi vỏ nói :

– Thôi được, nữ nhi sẽ lên xem.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chợt gọi to :

– Hãy khoan, ngoài cốc đã có người đến.

Rồi nghe ngoài cốc có một trận cười âm u vang lên :

– Công Tôn huynh, thật không ngờ nhân sinh hà xứ diệc tương phùng, chúng ta lại gặp nhau nơi đây.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chậm rãi quay người trầm giọng nói :

– Lão hủ và Bạch Cốt giáo vốn không là bằng hữu, Đào huynh hà cớ gì đến đây tương ngộ.

Lão đôi mắt tuy mù nhưng thính lực cao hơn người một bậc, vừa nghe đã biết đó là Bạch Cốt giáo chủ Đào Hàn Sinh.

Đào Hàn Sinh thấy phụ tử lão người đơn thế cô, hắn từng bước tiến lên nói :

– Tại hạ tuyệt không có ý làm khó Công Tôn huynh xin chớ hiểu lầm.

Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :

– Không có ý làm khó, cớ gì cứ theo dõi phụ tử ta?

Đào Hàn Sinh ra vẻ đồng tình nói :

– Tại hạ chỉ lo lắng cho tình cảnh trước mắt của Công Tôn huynh. Nếu có chỗ nào cần dùng Bạch Cốt giáo, tại hạ quyết không nhắm mắt làm ngơ.

Tuyết Sơn Mang Tẩu thở dài nói :

– Lão mù này đã nhà tan người mất còn có gì đáng nói?

Đào Hàn Sinh gật đầu :

– Việc này tại hạ cũng đã biết rồi, nhưng không biết vì sao Bích Trần trang đột nhiên trở mặt.

Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :

– Chắc cũng chỉ vì việc liên quan đến mật đồ.

Đào Hàn Sinh lại nói :

– Bọn họ hà cớ gì vây đánh thiếu niên họ Lục và họ Vương?


Tuyết Sơn Mang Tẩu lại thở dài :

– Đó cũng vì việc bức mật đồ thôi.

Đào Hàn Sinh âm thầm đồng ý, hỏi thăm dò :

– Công Tôn huynh cho rằng có khả năng này không?

Tuyết Sơn Mang Tẩu cười lạnh :

– Người đến Thái Hành sơn đều vì Tấn vương bảo tàng, đâu chỉ hai người họ.

Đào Hàn Sinh lại dò nói :

– Bích Trần trang chủ đối phó Công Tôn huynh và hai gã thiếu niên kia, tại hạ đoán rằng chắc có nguyên nhân.

Tuyết Sơn Mang Tẩu hừ một tiếng trong lòng nghĩ thầm :

“Lão tà ma này muốn hỏi cung ta đây, ngươi đã nhận lầm người rồi”.

Nên cố ý bi phẫn nói :

– Đây chính là bọn họ cố tình để nhiễu loạn cách phán đoán của các phái.

Đào Hàn Sinh cười âm u nói :

– Đừng có qua mắt tại hạ, theo tại hạ thấy trong ba người của lão tất có một người giấu bức mật đồ.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chớp đôi mắt trắng hỏi :

– Đào huynh cứ nói như vậy, đệ dù có phân biện huynh cũng không tin.

Đào Hàn Sinh ngửa mặt lên trời cười lớn :

– Ta đây nhớ rõ, Công Tôn huynh, Lục Tử Tuấn và Hồ Văn Chiêu lão quỷ đều là môn hạ của Tấn vương phủ năm đó, chắc rằng trước khi xảy ra biến cố, Tấn vương đã đem hậu sự phó thác cho ba người.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chấn động một lúc rồi cười ha hả nói :

– Không sai. Lão quả từng có ở mấy ngày trong phủ Tấn vương nhưng không đủ giao tình để nhận sự phó thác hậu sự. Lại nói Tấn vương là người thông minh tuyệt luân sao có thể đem đại sự phó thác cho một lão mù.

Đào Hàn Sinh gật đầu :

– Lời này cũng hữu lý nhưng mà Lục Tử Tuấn và Hồ Văn Chiêu thì không giống lão.

Tuyết Sơn Mang Tẩu lắc đầu :

– Cũng không có thể.

Đào Hàn Sinh kỳ lạ hỏi :

– Tại hạ muốn nghe lời thỉnh giáo, có nguyên nhân nào mà không thể phó thác.

Tuyết Sơn Mang Tẩu đáp lời :

– Huynh hãy nghe lão nói. Lục Tử Tuấn ngoại hiệu là Thiết Chưởng Chấn Tam Tương võ công cao cường nhưng chưa đáng để liệt vào hàng cao thủ thượng thừa huống hồ lại vô môn vô phái lực lượng quá nhỏ. Lại nói về Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu lão tuy là một nhân vật lừng danh, nhưng thân như gió núi mây ngàn, phiêu bạc giang hồ ai dám phó thác đại sự cho lão.

Đào Hàn Sinh bán tính bán nghi hỏi :

– Theo Công Tôn huynh nói như vậy thì không có thể rồi.

Tuyết Sơn Mang Tẩu cố ý cười nhẹ có vẻ vô tư nói :

– Năm đó những nhân vật nổi tiếng võ lâm có thâm giao với Tấn vương không dưới ngàn người, nếu Tấn vương muốn phó thác hậu sự cũng phải chọn một người thế lực hùng hậu, người này chí ít cũng phải đứng đầu một môn phái mới đủ thân phận mà gánh vác. Nếu chọn lấy lão mù ta thế thì cũng mù giống ta rồi.

Đào Hàn Sinh cươi ha hả nói :

– Công Tôn huynh mưu kế sâu xa, việc nào cũng hơn hẳn ta hà cớ gì phải khiêm cung như vậy.

Tuyết Sơn Mang Tẩu phí nhiều lời nói định để trừ đi mối nghi ngờ trong lòng Đào Hàn Sinh. Lão biết khó lòng qua mắt người này nên âm thầm tính toán tìm cách để thoát khỏi lão này mới được. Đào Hàn Sinh ngoài mặt dường như tin lời Tuyết Sơn Mang Tẩu thực ra mối nghi ngờ trong lòng càng sâu, bởi vì Tuyết Sơn Mang Tẩu không biết vì chuyện mật đồ do lão bày kế khỏi đây hay vì chuyện gì nhưng mỗi khi quần hùng tiến đến tranh đoạt bảo tàng thì lão đã không có hiện diện.

Trong khi hai bên còn đang mang tâm sự chưa giải tỏa được đột nhiên Tuyết Sơn Mang Tẩu ngẩng mặt nói :

– Nấp sau thạch sơn là vị bằng hữu nào mà sao không đến đây đàm đạo.

Lục Văn Phi đang đứng trong bóng tối chăm chú xuất thần bất ngờ nghe Mang Tẩu cao giọng gọi giật mình kinh ngạc đứng dậy định bước ra, thì nghe sau một thạch sơn vang lên một trận cười ha hả cuồng ngạo, tiếp theo hai bóng người như cánh chim bay xuống chính là Tạ Nhất Phi và Trương Nam.

Đào Hàn Sinh nhíu mày nhìn hai người cười nói :

– Nhị vị theo dõi chặt chẽ quá!

Tạ Nhất Phi cướp lời nói trước :

– Không dám, không dám. Đệ đến đây tìm Công Tôn huynh có mấy lời muốn nói.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chớp đôi mắt trắng nói :

– Việc gì lại tìm lão mù này?

Tạ Nhất Phi lại cười ha hả nói :

– Chỉ vì mấy hôm nay không gặp mặt Công Tôn huynh trong lòng nhớ thương quá đỗi.

Tuyết Sơn Mang Tẩu thở dài nói :

– Kể ra lão mù trường mệnh không thể dứt được mạng già, nhưng hiện giờ tửu quán coi như đã hết rồi cho nên định tìm một sơn động để tránh gió mưa.

Trương Nam tiếp lời :

– Một gian tửu quán mà tính làm gì nếu như lấy được bảo tàng. Tấn vương muốn xây mấy tòa cũng không phải là việc khó.

Tuyết Sơn Mang Tẩu hừ một tiếng nói :

– Trương ngũ gia đừng đùa, ta biết đi đâu để tìm bảo tàng chứ?

Trương nam cười lạnh nói :

– Việc đã đến nước này, lẽ nào Công Tôn huynh vẫn muốn độc chiếm?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.