Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Chương 42


Đọc truyện Hắc Bá Tước Vui Vẻ – Chương 42

“A…!” “Chỉ thị” lâu như vậy, chắc ngài cũng rất mệt mỏi rồi! Có muốn thiếp qua hầu hạ ngài hay không? Tước gia.” Cô sử dụng ánh mắt dụ dỗ hớp hồn hỏi anh.

Anh tà tà liếc cô, nâng khóe môi lên, hôn cô một cái, khàn khàn nói: “Anh chờ.”

Cô cười, luồn ra khỏi cái ôm của anh, chạy về phòng, anh cũng cười, đi nhanh đuổi theo; nhưng cửa vừa mở ra, cô lại biến mất. Anh thấp thoáng nhìn thấy có bóng mờ dưới cửa, xem ra cô đã trốn ở phía sau cửa rồi. . .

Anh bình tĩnh như thường đóng cửa lại, quay ngược người níu chặt lấy cô, nhanh đến mức không kịp trở tay, hôn lên miệng nhỏ bướng bỉnh của cô, tay cũng không có nhàn rỗi, từ từ cởi bỏ quần áo của cô, cởi ra toàn bộ vật cản; toàn thân cô nóng quá, giống như bốc cháy, bàn tay nhỏ cũng bận rộn tháo cúc áo của anh. . .

Hai người hôn nồng nhiệt suốt dọc đường lên đến trên giường, hai thân hình trần trụi lửa nóng đã trằn trọc gắt gao dựa sát vào nhau, da thịt mịn màng của cô bị lây nhiễm bởi sức nóng trên người anh; không ai mở miệng nói chuyện, anh mặc sức thăm dò, hôn khắp toàn thân cô, tuyết trắng non mềm, trái anh đào nhỏ, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cấm địa trơn bóng xinh đẹp; cô thẹn thùng cắn ngón tay rên rỉ, đắm chìm ở bên trong sự an ủi trời đất quay cuồng của anh.

Anh nắm chắc thời cơ lấy lửa nóng rắn chắc lấp đầy cô, khiến cô hòa hợp thành một thể với mình, nắm giữ khỏa mềm mại lay động trước ngực cô, hôn cô mạnh mẽ, từ từ xoay mình kéo dài giai đoạn chạy nước rút, dường như ở trong chỗ sâu mẫn cảm nhất có một dòng điện kích thích kì diệu không rõ ràng. . .

Hai tay cô nắm chặt gối đầu, tóc dài tán ra thành những gợn sóng gợi cảm, miệng nhỏ phát ra những tiếng yêu êm tai nhất trên đời, hoàn toàn thoải mái mở lòng, để cho anh tiến vào sâu trong lòng mình, tha thiết triền miên với anh. . .

Đêm Venice lãng mạn vì bọn họ mà trở nên ngọt ngào, dòng điện tê dại giữa hai người cháy rồi lại cháy, tình yêu càng ngây ngốc, càng điên cuồng, càng hoang dã, cũng càng thành thạo quen thuộc. . .

************


Một tháng đã vội vã trôi qua, ngày về của Tề Vân Vân đã đến, nhưng cô vẫn cảm thấy một tháng không đủ, cô rất muốn được nhìn thấy anh, được nghe anh nói cả đời. . .

Buổi sáng mười giờ, cô lưu luyến thu dọn hành lý, để Ưng Tư Lạc tiễn cô đến sân bay.

“Ngoan ngoãn ở Đài Loan chờ anh.” Ưng Tư Lạc kéo hành lý của cô, nắm tay cô, theo cô đi đến cửa lối ra.

“Em sẽ chờ.” Mắt cô nóng quá, mười ngón gắt gao đan xen với anh, thực sự không muốn buông ra.

Mắt thấy toàn bộ người xếp hàng phía trước cửa ra đều đã đi hết, cô không thể không buông tay, vừa buông tay, nước mắt lại giống như vòi nước bị hỏng khóa, dần dần hiện ra rồi lách tách lách tách hảy xuống.

Ưng Tư Lạc buông hành lý ra, thân mật ôm lấy cô, cầm tay cô, lặng lẽ lấy ra một cái nhẫn bạch kim nạm ngọc bích từ trong túi áo, đeo lên trên ngón áp úp của cô.

“Sẽ không phải đợi quá lâu đâu. . .” Chờ anh xử lý tốt công việc ở Châu Âu, và công ty chi nhánh Đài Loan chuẩn bị tư liệu bảo hiểm xong, anh sẽ nhanh chóng bay đến bên cạnh cô.

Tề Vân Vân kinh ngạc nhìn nhẫn ngọc óng ánh trong suốt.”Đây là. . .”


“Ba tháng trước khi đi Trung Quốc, mẹ đã cho anh, muốn anh tặng cho cô gái mình vừa ý, với điều kiện tiên quyết là. . . Cô gái đó phải gả cho anh.”

“Này xem như cầu hôn sao?”

“Ừ, gả cho anh được không?” Anh chọn thời gian ở ngay trước khi cô ra đến cửa nói, vẫn không cần để cho cô có cơ hội nói không.

“Được, nhưng mà. . . Cha em muốn em nhận công ty của ông ấy. . . Em có thể gả đi xa như vậy sao?”

“Đừng lo lắng, anh đã nghĩ xong phải nói chuyện với ông ấy như thế nào.”

“Anh muốn nói như thế nào?” Hai mắt cô đẫm sương mù hỏi; đáng tiếc, âm thanh radio lại không ngừng thúc giục hành khách đăng ký. . .

“Chờ anh đi Đài Loan, chẳng phải sẽ biết rồi sao?” Anh đau lòng, thương tiếc lau nước mắt của cô đi, cúi đầu hôn cô, quan tâm an ủi cô.”Chờ anh, nhớ ngoan ngoãn, đừng quấy phá.”

“Em sẽ rất ngoan rất ngoan. . .” Cô đảm bảo với anh cô sẽ ngoan ngoãn.


“Đi đi! Đừng khóc giống như đứa trẻ.”

“Không khóc.” Cô cau cái mũi đỏ bừng, lau một mặt nước mắt xuống, diễn đàn lê quý đôn, cười cười nói: “Tạm biệt, ông xã.”

Ánh mắt nóng bỏng của Ưng Tư Lạc nhìn kỹ cô: Trái tim siết lại, thương yêu không thôi, không nói gì lại ôm chặt cô.”Em sẽ nhanh chóng được gặp lại anh thôi, bà xã.”

Hai người ôm nhau rất lâu, nhưng mà thời gian lại không đợi người, cuối cùng cô vẫn phải ra cửa.

Anh chậm rãi buông cô ra, cô kiên quyết, bình thản đi đến trước mặt hải quan, sau khi thông qua cửa, cô quay đầu lại phất tay với anh, đáy lòng tràn đầy nước mắt lưu luyến, nhưng cô không để cho chúng chảy ra. . .

Ưng Tư Lạc nhìn theo cô, mãi cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy lẫn nhau nữa, anh vẫn đứng lặng ở đó, trái tim của anh đã trao cho cô, anh chắc chắn, lần sau cô trở lại, cô chính là vợ của anh, anh sẽ không bao giờ thả cô đi nữa.

************

Bảy ngày Tề Vân Vân ở tại Đài Loan, mới bảy ngày không gặp Ưng Tư Lạc mà cả người cô đã gầy đi, làm việc càng không có hiệu quả gì đáng nói, thường thường thấy cô nói điện thoại trong thời gian đi làm, âm thanh luôn luôn được ép rất thấp, giống đang nói cái gì đó rất bí mật, nói xong điện thoại lại vào toilet, sau khi xuất hiện thì hai mắt đỏ hồng.

Không ai biết chuyện gì xảy ra, yêu đương sao? Không có phát hiện một nửa kia.


Bị khách hàng mắng sao? Công ty cũng không có có nhận được điện thoại khiếu nại của ai.

Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Người nói điện thoại với cô không ngừng rốt cuộc lại là ai?

Thân là ông chủ Tề Vân Hải cũng phát hiện con gái mình kỳ lạ, thành tích của cô không chỉ ít ỏi, sau khi tan việc cũng đều nhốt mình ở trong phòng không thấy người; người ở nhà dốc lòng làm bà chủ Lợi Nhược Thủy cũng phát hiện con gái mình đã thay đổi rồi. . .

Buổi chiều, chị lớn Tề Hinh Hinh hiếm khi ở nhà không có lên đường, chị hai Tề San San cũng tan ca ở nhà, Lợi Nhược Thủy nấu một bàn thức ăn ngon, cả nhà chờ liên hoan, Tề Vân Vân lại trốn ở phòng, lấy lý do “con không đói bụng” từ chối xuống lầu ăn cơm.

Lợi Nhược Thủy tự mình đi lên lầu liếc trộm xem con gái mình đang làm gì, lại chỉ thấy cô không rời điện thoại trên tay, không biết đang lặng lẽ nói cười cùng với ai, âm thầm xuống lầu, nghĩ thầm,rằng con gái mình thật sự đã thay đổi rồi.

“Đứa con gái út này, tôi thật sự rất thất vọng với nó, nói đi giải sầu, lúc trở về cũng lại như cũ, thành tích xuống dốc không phanh, so với lúc mới vừa vào công ty thì thật là cách biệt một trời một vực.” Tề Vân Hải ngồi ở vị trí chủ nhà, bưng bát lên, bới một ngụm cơm ăn, trực tiếp lắc đầu thở dài.

“Con gái mình lớn rồi. . .” Lợi Nhược Thủy múc nước canh cho chồng, lòng dạ đang đoán có thể con gái mình đang yêu đương! Triệu chứng rất giống.

“Con thấy nhất định là em gái có bạn trai, nhưng mà kỳ lạ là sao em ấy không dẫn anh ta đến cho chúng ta xem mặt.” Chị lớn Tề Hinh Hinh gắp đồ ăn để ở trên cơm, cũng dạt dào cảm xúc nói.

Chị hai Tề San San từ từ ăn một ngụm cơm, lại phối với một ngụm thịt bò xào cải bó xôi cát trà sở trường của mẹ, trong đầu vẫn luôn có một ý nghĩ, không ngại nói ra để cho mọi người trong nhà tham khảo một chút, dù sao tất cả mọi người đều quan tâm tới em gái.

“Con nghĩ. . . Đối tượng yêu đương của em gái. . . Nhất định là đang ở nước ngoài. . . Không thường xuyên trở về. . . Cho nên. . . Mới không có mang về cho mọi người. . . Xem qua. . . Con đoán. . . Người đó tên là Ưng Tư Lạc. . . Con đã từng làm đầu bếp cho anh ta. . . Từng nhìn thấy anh ta. . . Cái người đàn ông đó. . . Rất mê người. . . Có lẽ em gái rất. . . Yêu anh ta. . . Nhưng đây chỉ là là. . . Trực giác cá nhân của con thôi!” Chị hai giữ lại chuyện cô giúp em gái trộm quần áo phục vụ, từ khi sau sự kiện đó, ba ngày em gái không có về nhà, mặc dù bề ngoài nói là đi công tác, nhưng cô có cảm giác, em gái với người tên Ưng Tư Lạc kia vẫn luôn dính với nhau, tuy rằng bản thân cô chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng mà cô thật sự có trực giác như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.