Đọc truyện Hắc Bá Tước Vui Vẻ – Chương 1: Mở đầu
Mở đầu
Vân Nam, Trung Quốc, từ khi ngành tham quan du lịch mở cửa, đã thu hút rất nhiều du khách đến từ Đài Loan, từng chiếc, từng chiếc xe khách chở đầy khách du lịch tiến vào vùng đất mang đầy sắc màu thần bí vốn bị đóng kín này.
“Mọi người, điểm dừng chân tiếp theo của chúng ta là tại một đường phố có lịch sử lâu đời ở ngoại thành, tất cả nhà cửa ở đây đều là di tích văn hóa đã trải qua hàng trăm năm, các quầy hàng ăn uống bán dọc theo đường, những người bán hàng rong bán da lông đẹp, cũng là đặc sản của chúng tôi ở đây, y học, đồ cổ, cái gì cũng có, có rất nhiều chủng loại quà lưu niệm để mua, các bạn có ba mươi phút thời gian hoạt động tự do, mỗi người tự đến nơi mình thích… “
Cô hướng dẫn viên du lịch kinh nghiệm lừa đảo đầy mình đứng ở trước xe du lịch, nước miếng tung bay giới thiệu cảnh vật bản địa, cùng với sản phẩm nổi tiếng địa phương nhằm đẩy mạnh tiêu thụ.
Hai vợ chồng Tề Vân Hải và Lợi Nhược Thủy cũng ở trong đoàn ngắm cảnh này, vợ chồng họ đã kết hôn được hai mươi năm, cùng nhau phấn đấu trong ngành bảo hiểm, nay đã là người đứng đầu một công ty bảo hiểm ở Đài Loancó một cuộc sống giàu có, lái một chiếc xe sang trọng, sống trong một ngôi nhà lớn, hai vợ chồng có cá tính nồng nhiệt, bạn bè rộng rãi, nhân duyên tốt, giao thiệp rộng, đáng tiếc là không sinh được một đứa con nào.
Bệnh viện đã kiểm tra hai người đều rất bình thường, nhưng Lợi Nhược Thủy đã qua bốn mươi tuổi mà bụng vẫn không có một chút động tĩnh nào, bọn họ đã từng thử thụ tinh ống nghiệm, cầu thần bái Phật, phương pháp gì cũng đều cố gắng thử qua, chỉ còn thiếu đi mượn bụng sinh con, nhưng tất cả đều thất bại.
Bạn bè nói là bọn họ làm việc quá nhiều, áp lực quá lớn, khuyên bọn họ nên thả lỏng tâm tình, xuất ngoại nghỉ phép, xem như là hưởng tuần trăng mật lần hai, có thể có tác dụng. . . Chuyện tác dụng đó chính là làm cho cả hai người tăng thêm nhiệt tình. Cho nên bọn họ cùng nhau xuất ngoại đi du lịch theo đoàn, cùng nhau thưởng thức núi sông bao la hùng vĩ, lại nhớ tới cảm giác yêu đương lãng mạn thời tuổi trẻ.
Sau khi xe du lịch dừng lại, bọn họ xuống xe theo những người khác, cùng nhau mua sắm trên đường, kiếm cái gì đó ăn. . .
Lợi Nhược Thủy tinh mắt nhìn thấy một bà lão có hình xăm trên mặt, nếp nhăn trên miệng nhìn từ xa giống đóa hoa cúc nhỏ, rất lớn tuổi, dáng người thấp bé, mặc trang phục truyền thống của người dân tộc, ngồi ở trong một cái quầy hàng bán đồ cổ nhỏ, quầy hàng người khác đều đông khách chỉ có của bà không có khách tới cửa, Lợi Nhược Thủy bỗng nảy sinh tâm đồng tình, liền lôi kéo chồng tiến lên xem thử có cái gì có thể mua, có lòng tốt muốn “mở hàng” giúp bà.
Nhìn tới nhìn lui, trước mắt là một đống kiếm rỉ sắt, gương đồng xưa cũ, bình hoa loang lổ . . . . . Thật sự không khơi dậy nổi hứng thú mua sắm của cô, đành chọn một món đồ đặt ở góc, lớn cỡ ngón tay cái, là một lọ đồng nhỏ mặt ngoài có khắc hoa, sau đó cũng không để ý lai lịch của thứ này, lập tức lấy ví tiền ra.
“Bà ơi, cháu mua cái này.”
“Đây là sữa ong chúa đặc biệt, là phương thuốc gia truyền của nhà ta, hái các loại hoa, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt tinh luyện mà thành, người có duyên mới có thể mua được nó, cũng chỉ có chỗ này của ta có bán.”
Mắt bà cụ bị mù, tròng mắt đục ngầu, tai giống như có chút nghễnh ngãng, không có nghe được lời Lợi Nhược Thủy nói, chỉ để ý lầm bầm lầu bầu.
Tề Vân Hải và Lợi Nhược Thủy hai mặt nhìn nhau. . . . . . Nghe nói ở Đại Lục có rất nhiều phương thuốc sinh con cổ truyền, không ngờ lại bị vợ chồng nhiều năm không có “tin tức” bọn họ gặp được.
Tề Vân Hải mở ra thì thấy bên trong lọ đồng quả thật có cái gì đó, là chất lỏng màu tím nhạt, thả bay ra mùi hoa, cơ hội này chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, ông rất vui vẻ thử nghiệm.
“Thật sao! Bao nhiêu tiền?”
“Vợ chồng hai người mỗi người uống một nửa, rất nhanh sẽ có tin tức, cầu nam được nam, cầu nữ được nữ. . . . . .”
Bà lão nhếch môi cười, miệng không có răng, biểu tình chân chất đáng yêu.
Hai người nuốt nuốt nước miếng, Tề Vân Hải hỏi lại bà lão:
“Muốn bán bao nhiêu tiền?”
“Cái này giá hai trăm nguyên.”
Lấy ra tờ 1000 tệ Đài Loan mới, còn thuận tiện hơn làm thụ tinh trong ống nghiệm, cũng có lợi hơn nhờ người mang thai hộ.
Hai tay Lợi Nhược Thủy khẽ run đưa tiền cho bà cụ; hai tay Tề Vân Hải nắm chặt lấy lọ sữa ong chúa thần kỳ… Tâm tình hai người kích động, nhìn nhau, ánh mắt đã nói cho đối phương: đêm nay sẽ “tự mình đến” hi vọng thật sự có kỳ tích xuất hiện. . .