Hắc Ám Văn Minh

Chương 230: Cuộc sống hoang dã


Đọc truyện Hắc Ám Văn Minh – Chương 230: Cuộc sống hoang dã

Đi tới khu hoang dã, Diệp Thần mới mở ra địa đồ mà bộ tin tức cung cấp, bình thường thì địa đồ chỉ được buôn bán trong lãnh thổ một nước. Bất quá hắn đã đánh cướp rất nhiều phế tích thành thị, hơn nữa bộ tin tức cũng đã tụ tập rất nhiều học sinh của Đại học Thanh Hoa, từ đại học Cambridge du học đến đại lục, cho nên muốn làm ra một phần địa đồ Nga thì tựa như chơi vậy. 

Diệp Thần vẫn là bảo trì tướng mạo lạ lẫm bình thường, hắn giống như đã tập thành thói quen vậy, cho nên cũng không có để ý, nhanh chóng chọn ra một con đường tắt đi thông Nga… Cái gọi là đường tắt này, chẳng qua là đem địa điểm hiện tại cùng phương hướng Nga xuôi theo thẳng tắp đi qua. 

Chẳng cần quan tâm trong lúc này có bao nhiêu chướng ngại, cứ đi là được rồi! 

Cũng không lâu lắm, một đoàn sáu người xông ra khỏi Rừng Thần Nông, hướng Trịnh Châu, Thái Nguyên. Hô Hòa hạo theo cái lộ tuyến này bước đi. 

Sau khi công thành kết thúc, Diệp Thần phát hiện ra rằng mình trong lúc vô tình đã phá vỡ sự phát triển kiếp trước, ở kiếp trước, người cường đại nhất lúc này chính là Vân Thiếu Kinh đã đạt được thần huyết, nghe nói thể chất đạt tới cấp 1500. Đã không phải là Nhân cấp! 

Mà những người còn lại thì đều phải sau một năm của hắc ám lịch thì trình độ bình quân mới đạt tới trình độ cấp 1000, lúc ấy quái vật cũng đã kiến tạo ra trận doanh, hết thảy cũng bắt đầu phát triển theo cục diện tạo thế chân vạc… 

Mà hôm nay, mấy vạn chiến sĩ cọc móng của căn cứ địa thành phố quang minh, trải qua thu hoạch của lần công thành này, thực lực đều tăng lên sâu sắc, hơn nữa nhờ địa linh tuyền đã khiến cho trình độ bình quân của thành viên chiến đấu của căn cứ địa thành phố quang minh tại trên dưới điền cấp, mà theo đại lượng di tích sắp được đào móc thì trong thời gian ngắn tiếp theo thì trình độ còn có thể bạo tăng! 

Bầu trời ảm đạm, ô vân che đậy, khi thì có bén nhọn Lê-eeee-eezz~a-a-a-a…..! Vang lên, lập tức liền có quái điểu cánh bằng thịt rách nát, bộ lông toàn thân đen nhánh, từ trên không xẹt qua. 

Trên đường cái một mảnh hoang vu, báo chí tung bay không có nửa điểm người ở. 

bọn người Diệp Thần một thân đồng đều, sáo trang [đồ bộ]Giao Long cấp 1500, khăn trùm đầu tung bay, trên bì giáp lân lóng lánh, binh khí vác trên lưng, bên hông cắm súng năng lượng màu trắng bạc. 

Nhìn như tùy ý, kì thực đang hành tẩu cực kỳ nhanh tại trên đường cái, mỗi một lần cất bước, đều lướt đi hơn 10m, nhìn về phía trên có chút quỷ dị, ngẫu nhiên lướt qua một đầu Zombie nằm trên mặt đất ngủ say cũng đều bị một đạo kình khí đuổi giết thành cặn bã! 

Chạy đi!


Từ sau khi rời khỏi căn cứ địa thành phố, cả bọn liền chóng chạy đi, ngày đêm không ngừng nghỉ, để cho một ít kẻ chằm chằm vào phải trợn mắt há hốc mồm nhao nhao buông bỏ việc theo dõi. Bọn hắn cũng không có đạt tới thực lực như Diệp Thần vậy, có thể tại đêm khuya nghênh ngang chạy tại nơi hoang dã cùng trên đường cái. 

Liên tục ba ngày chạy đi, bọn người Diệp Thần đã vượt qua mười mấy thành thị, đi tới thành phố Thái Nguyên, trải qua trường kỳ ngày đêm không ngừng chạy đi, một đường giết đánh chết vô số Zombie, tinh thần mọi người cũng đã có chút mỏi mệt, đi vào thành phố Thái Nguyên xong thì liền tìm một nơi chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm. 

Cảnh ban đêm, đen kịt. 

bầu trời đêm hắc ám, ô vân che đậy, không có vì sao nào chiếu rọi. 

bọn người Diệp Thần cũng không có mang theo kính nhìn đêm, chỉ bằng vào thị lực cường đại liền đã có thể quan sát thấy động tĩnh trong vài ngàn dặm chung quanh, két.. Một tiếng, Diệp Thần đẩy ra cửa thủy tinh trong một tòa nhà lớn. Đôi mắt hắn quét qua, chỉ thấy trong cao ốc một mảnh tĩnh mịch đen kịt, trên mặt đất có vài bãi máu đã khô, dùng Diệp Thần có kinh nghiệm phong phú nên rất nhanh liền đoán ra đây là ruột trượt động ngấn qua… 

Hắn bốn phía quét qua. Thấy cách đó không xa trên mặt đất nằm sấp lấy vài cổ thi thể, có thi thể nhắm mắt lại. Toàn thân dính đầy vết máu. Có thi thể thì c mắt trừng to, đầy người hoảng sợ.

Nhìn không thấy được đồng tử, chỉ có tròng trắng mắt, có chút khủng bố. 

bọn người Diệp Thần đều là kẻ có sát lục ngập trời, trông thấy cái tràng cảnh kinh mạt này thì cũng không có kinh hoảng. Phảng phất nhàn nhã dạo chơi, trực tiếp chọn lựa một gian phòng ở giữa mà hướng chỗ đó đi tới.

Tại lúc bọn người Diệp Thần quay người hướng cái gian phòng kia đi đến, cái thi thể chỉ còn lại có tròng trắng mắt kia, đột nhiên con mắt bỗng nhúc nhích, khẻ nhe miệng. Lập tức. Liền thẳng tắp bắt đầu đứng thẳng, mặt mũi tràn đầy huyết trạch, khát máu mà dữ tợn chằm chằm vào bọn người Diệp Thần, lặng yên không một tiếng động… 

Bành! 

đầu của cái đầu Zombie này không có bất kỳ điềm báo nào liền bạo tạc ra. Một đạo hắc sắc kiếm khí phóng ra, lọt trong lòng bàn tay của Diệp Thần, biến mất không thấy gì nữa, hắn không quay đầu lại. Thò tay đẩy ra cửa phòng trước mặt. Nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên trong là một mảnh đen kịt, diện tích khá lớn, có một ít đồ vật như bàn công tác. 


Diệp Thần mới vừa đi vào, đã ngửi được một tia thi khí. ngón tay Chư Cát phàm khẽ điểm, một đám kim sắc quang mang đậm đặc ngưng tụ tại trên đầu ngón tay, đem gian phòng này chiếu sáng lên, liền trông thấy bên trong nằm đấy bảy tám cổ thi thể, còn có rất nhiều vết máu, theo hào quang sáng lên, bên dưới bàn công tác đột nhiên có gì đó nhúc nhích, lập tức, một đầu Zombie có diện mục dữ tợn từ bên trong thoát ra, hướng Diệp Thần đánh tới. 

mắt trái Diệp Thần lóe lên hào quang, một đạo hỏa kiếm liền bắn ra, đem đầu của cái đầu Zombie này kích bạo, thân thể nó bị lửa dính vào, trong thời gian ngắn liền bị đốt thành tro tàn. Tựa như khối băng bị ném vào bên trong nham thạch nóng chảy vậy.

Diệp Thần liền đi tới bên cạnh vách tường. Bạch Long cùng Chư Cát phàm quen việc dễ làm, đem bàn công tác chia ra, dời ra một chỗ trống trải, đem Mộc Đầu vỡ vụn điệp ở bên cạnh bắt đầu chất thành một đống.

mắt trái của Diệp Thần lại lóe lên hào quang, một ngọn lửa nhỏ bắn ra, đem đống Mộc Đầu này đốt lên, có thể là nhiệt độ của hỏa diễm rất cao, khiến nhiệt độ trong phòng lập tức lên cao, ngọn lửa này liền ngay cả quái vật cấp 1 cũng đều có thể đốt chết, chớ nói chi là dùng để nhen nhóm củi lửa, cái tấm ván gỗ kia lập tức liền bị đốt đốt thành tro, cũng đem mặt đất đốt đến vỡ ra, dung hóa thành nham thạch nóng chảy. 

bọn người Bạch Long ở bên cạnh mấy khối Mộc, thấy Liệt Hỏa bốc lên hừng hực. Nhao nhao cười khổ một tiếng. 

Diệp Thần thò tay vẽ ra một cái rồi, liền mở ra không gian phù văn, đem thi thể một đầu báo thu bên trong lấy ra. khí kình màu đen như mực ngưng tụ thành một thanh Ma Đao, đem cái hai cái chân của đầu báo này cắt ra, bởi vì nó đã chết đi thật lâu rồi, cho nên miệng vết thương cũng không có chảy xuống huyết dịch. 

Sau đó Diệp Thần đóng cửa không gian phù văn lại, cầm lấy hai cái chân báo to như hai người trưởng thành, mắt trái khẽ động, liền bắn ra một đạo hỏa diễm, đem hai cái chân nhen nhóm, cũng không biết nguyên nhân gì, nhiệt độ của ngọn lửa này mặc dù cao, nhưng không cách nào xúc phạm tới bản thân hắn, dù là Diệp Thần có cố ý đối với bàn tay của chính mình đốt cháy thì hỏa diễm cũng như có linh tính vậy mà tự động lách qua. 

Nắm hai cái chân báo, tại hỏa diễm đốt cháy, rất nhanh hai cái chân báo liền được thui chín, Bạch Long ở bên cạnh thấy thời điểm không sai biệt lắm, ngón tay một điểm, một đạo Hàn Băng khí kình màu xanh da trời thoát ra, như khí vụ bao phủ hai cái chân báo, phía trên vốn là hỏa diễm, lập tức nhanh chóng bị áp tắt. 

Vốn là hỏa diễm phát ra từ mắt trái của Diệp Thần thì khí kình của Bạch Long còn không thể đơn giản đập chết đấy, nhưng bất quá lúc này đây đang nướng thịt quái vật, cho nên Diệp Thần cũng không có phóng thích quá nhiều, chỉ phát ra một chút Hỏa Tinh mà thôi, còn lại hỏa diễm đều là nhiên liệu nổi lên đấy, cho nên vài cái liền bị dập tắt. 

-Một người một miếng!

Diệp Thần giơ tay chém xuống khí kình đã được cô đọng thành một thanh Hắc Đao tử thực chất, đem thịt nướng phân ra, dễ dàng như cắt đậu hủ vật, so với huyết hồng chiến đao còn sắc bén hơn. Dù sao, huyết hồng chiến đao chỉ là “Món đồ chơi” mà tiểu hài tử lục phù nhân lấy ra đùa giỡn cho nên độ sắc bén chỉ có sữa cấp. Liền ngay cả quái vật cấp 1000 cũng đều không thể chém giết, mà khí lực của hắn đã đạt đến trình độ khí lực sư cấp hai, tương đương với trình độ cấp 2000! 


Cái đầu báo này là ven đường đánh chết cất chứa đấy. Tại trên phi thuyền còn có rất nhiều, cũng không có bị thu lấy tánh mạng chi khí, mà là được lưu trữ với tư cách đồ ăn. 

-Đến đến…

-Đáng tiếc, không có tương ớt!.

Bạch Long cầm thịt nướng, có chút tiếc hận

Mạc Phong đạm mạc nói:

-Ta có thể điều phối… 

thân thể Bạch Long run lên, cười lớn nói:

-Được rồi, cứ như vậy ăn cũng tốt rồi..

Mỗi người cầm một miếng thịt nướng lớn cỡ bàn tay mà bắt đầu ăn, cái huyết nhục cấp 800 này đối với bọn họ mà nói, dinh dưỡng rất phong phú, một ít đã đủ lấp đầy bao tử, đối với Diệp Thần mà nói thì lại có chút chưa đủ, cho nên chỉ có tăng lượng ăn. 

Đúng lúc này 

lỗ tai Diệp Thần khẽ động, liền nghe được một hồi tiếng bước chân. Từ đằng xa hăng hái hướng tại đây bay xẹt tới, nghe có chút tán loạn. Theo thứ tự là hai tốp, một trước một sau.

lông mày của hắn có chút nhíu lại, phát hiện cái tiếng bước chân này hướng tại đây chạy tới, bọn người Bạch Long cũng đã phát hiện, thần sắc có vài phần bất đắc dĩ, rất nhanh như sở liệu đấy, cửa thủy tinh của tòa nhà liền bị đẩy ra, hai đạo tiếng bước chân hăng hái chạy tới, đem cửa phòng đẩy ra. 

Diệp Thần giương mắt nhìn lên, ngoài cửa như không ai, một lát sau. Mới nhìn rõ hai thân ảnh ở ngoài cửa, chậm rãi lộ ra thân ảnh, thở hồng hộc. Theo thứ tự là một nam một nữ, hai người này thấy bọn người Diệp Thần cũng không có cầm súng nhắm vào bọn họ thì mới nhẹ nhàng thở ra, chợt hấp tấp nói:


-Đằng sau có tang thi cùng quái vật đuổi theo, chúng ta cùng một chỗ đối phó chúng đi!

Khi bọn hắn xem ra, tại hoang dã còn dám nhen ánh lửa, không phải một số newbie muốn tự sát thì chính là một đám người có thực lực cường đại, bởi vậy tại thời điểm bị Zombie đuổi theo thì liền nhanh chóng chạy tới, dù sao dùng lực lượng của hai người thì không cách nào cùng những đầu Zombie kia đối kháng, còn nếu như gặp phải một đám newbie, vậy thì cùng một chỗ xong đời. Nhưng nếu như gặp được cao thủ, vậy thì được cứu rồi. 

Diệp Thần nhìn thoáng qua Bạch Long, cả hai liền hiểu ý, gật gật đầu đứng người lên, mang trên mặt dáng tươi cười, đánh giá cô bé kia, thân cao một mét bảy. Không có nửa điểm hơi nước, mặt trái xoan, một đầu tóc đen thui bị buộc thành bím tóc đuôi ngựa, trên thân giáp da màu đen, đem song Phong ngạo nhân làm nổi bật lên. Cho dù là kiếp sống trường kỳ bôn ba tìm thức ăn cùng quái vật đánh chết mà da thịt như trước vẫn trắng nõn.

Bạch Long tự động đem nam tử bên cạnh kia bỏ qua, đối với nữ hài mỉm cười, nói:

-Ta gọi là Bạch Long, Bạch Long bạch. Bạch Long Long.. 

Lạnh quá cười đểu. 

đôi má Cô bé kia tái nhợt. 

Cái trán có mồ hôi, nghe thấy Bạch Long tại đây trước mắt còn nói nhảm, thiếu chút nữa đã ngất đi, lo lắng nói:

-Đám Zombie kia ở phía sau, chúng ta vẫn là nên chuẩn bị đối kháng còn kịp… 

Nói xong, quay người dùng biểu lộ thành khẩn mà đối với bọn người Diệp Thần từng cái nhìn lại, tựa hồ muốn dùng khuôn mặt ngây thơ để cho người khác tin tưởng nàng. Nhưng thời điểm nhìn thấy hai cái chân báo trong tay Diệp Thần. Nữ hài ngơ ngác một chút, chợt đôi mắt sáng ngời, có vài phần tham lam cùng cuồng nhiệt, đối với một người đã đói bụng ba ngày, ngay cả một giọt nước cũng chưa được uống thì thời điểm nhìn thấy khối thịt thơm lừng, tất cả rụt rè đều là cặn bã!

Bạch Long thấy nàng đối với chính mình không có hứng thú, cũng không tức giận, hắn đối với nữ nhân gần đây có rất tốt, mỉm cười, nói:

-Yên tâm. Bọn này dám phá hư phong cảnh là lạ, ca sẽ đi xử lý.. 

nói xong, tay áo vung lên, đi ra ngoài cửa, có phần có vài phần khí thế như tráng sĩ vừa đi không quay lại. Mà trên thực tế, lại bị nam tử kia dùng ánh mắt coi rẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.