Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 94: Canh Hạt Sen tại website TruyenChu.Vip
Editor: bích liên
Cuối cùng, đoàn người Mộc Thuần Thuần trên đường quay về Dục Vương Phủ, hễ là đi qua địa phương nào có cửa hiệu Mộc gia, cửa khẩu của cửa hàng đều tập hợp rất nhiều người căm giận bất bình. Cửa hiệu cầm đồ, cửa hàng vải vóc, trà lâu tửu quán, son phấn bột nước của Mộc gia đều không ngoại lệ.
Còn có một sự việc cũng không ngoại lệ là mỗi một chỗ có người tụ tập đông đúc kêu gào trước cửa hiệu, đều sẽ xuất hiện một vài quan chức nghe nói là Thập Tam Vương Gia phái đến điều đình, giống như cửa hàng cách vài mét này, phong ba rất nhanh bình ổn. Đám người tụ tập đông đúc nghe nói Thập Tam Vương Gia muốn giúp bọn họ dàn xếp sự việc, sôi nổi vỗ tay tán thưởng, hả lòng hả dạ tản đi.
Hoa Thiên Ngữ sau khi nhìn thấy, rất là xúc động, liên tục lắc lắc tay của Mộc Thuần Thuần, oa oa, Thập Tam Vương Gia thật lợi hại, không cần tự mình ra mặt đều có thể dễ dàng thuyết phục những dân chúng đầy bụng oán khí. Phụ thân nàng nha, phỏng chừng tiền bối tích nhiều đức lắm, cuộc đời này mới có thể gặp được Thập Tam Vương Gia con rể tốt như vậy vì người giải quyết công bằng những việc này. Nhưng mà Thuần Thuần, nàng không thấy là rất kì quái sao, toàn bộ cửa hàng nhà nàng đều có người đến gây sự, có thể hay không thật sự giống lời đã nói, là bị người vu oan hãm hại.
Hoa Thiên Ngữ lúc trước không biết Mộc Thế Lễ chính là phụ thân của Mộc Thuần Thuần, mãi đến khi nghe thấy có người nói Mộc Thế Lễ là nhạc phụ của Thập Tam Vương Gia, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Chẳng trách, Thuần Thuần bên cạnh đến trước cửa hiện vài mét đột nhiên dừng kiệu, một mực níu lấy tay nhỏ bé, nhìn như có chút khẩn trương.
Cùng lúc đó, toàn bộ cửa hàng Mộc gia đều gặp chuyện không may, điểm này quả thật có chút kì quặc, Mộc Thuần Thuần không trả lời, trầm tư suy nghĩ, nếu như sau lưng thật là có người cố ý giở trò, người này có thể là ai, là đối thủ trên thương trường của cha, hay là đại ca Mộc Chi Càn lại không cẩn thận chọc phải vị đại nhân vật nào, mới có thể liên luỵ cửa hàng Mộc gia.
Rất nhanh, bọn họ về đến Dục Vương Phủ, vừa bước ra khỏi cỗ kiệu, liền xa xa nhìn thấy một đạo thân ảnh lục sắc, giống như từ cổng vương phủ chạy vội ra, lê hoa đái vũ vọt tới trước mặt Mộc Thuần Thuần, ôm chặt lấy nàng, “Vương phi, người rốt cuộc trở về rồi, Nhân Nhân thật nhớ thật nhớ thật rất nhớ người a, ô ô, người không có việc gì là tốt rồi, không có việc là tốt rồi, Nhân Nhân tưởng rằng sẽ không còn được gặp vương phi nữa, ô ô…”
Ngày ấy Mộc Thuần Thuần bị Mộc Như Ý huỷ hoại đến chỉ còn một hơi thở, tình cảnh khuôn mặt toàn là máu té ngã trên mặt đất luôn luôn khắc sâu vào đầu Nhân Nhân, xua cũng không đi, hầu như đêm đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy vương phi ôn nhu thiện lương lẳng lặng nhắm nhắm mắt ngừng thở.
Chia lìa ước chừng dài ba tháng, hiện giờ nhìn thấy Mộc Thuần Thuần bình yên vô sự, sao không làm Nhân Nhân kích đông vạn phần cho được, không khỏi cảm động.
“Nhân Nhân, ngươi có thể nói chuyện rồi.” Mộc Thuần Thuần cũng là cảm động đến rơi nước mắt, đây là nước mắt cao hứng.
Tới lúc này tảng đá trong lòng nàng, rốt cuộc có thể bỏ xuống, lệ quang trong suốt nổi lên, Mộc Thuần Thuần không kềm được chuyển hướng lãnh diện nam nhân bên cạnh, khẽ mở cánh môi, phát ra lời nói từ nội tâm, “Cám ơn huynh.”
Nam Cung Huyền thản nhiên gật đầu, dùng biểu hiện đáp lại, tác phong kiệm lời trước sau như một.
“Vương phi, mặt của người….” thấy Mộc Thuần Thuần trên mặt mang mạng che, Nhân Nhân run rẩy lên tiếng hỏi.
Nhân Nhân nhớ rõ, lúc đó thương thế trên mặt vương phi rất là nghiêm trọng, đau đến nàng lăn lộn khắp trên đất, vẻ mặt thống khổ kia làm Nhân Nhân vô cùng đau lòng, hận không thể thay nàng chịu phần tội kia. Chẳng nhẽ, tổn thương trên mặt vương phi trị không hết, có phải hay không sau này cũng không thể khôi phục dung nhan tuyệt mỹ lúc trước, ô ô, không cần a, như vậy đối với vương phi quá tàn nhẫn rồi.
Mộc Thuần Thuần cười nhạt một tiếng, không nói, vẻ mặt nàng ung dung hờ hững, làm Nhân Nhân khó chịu không thôi, hốc mắt đỏ lên, lại muốn rơi lệ.
“Haizz, ta nói tiểu mỹ nữ, các người đã xum họp rồi, có đồ ăn hay không, ta đói bụng rồi.” Hoa Thiên Ngữ xem hết một màn chủ tớ trùng phùng cảm động, e ngại ánh mặt trời mãnh liệt trên đỉnh đầu, nhịn không được cắt đứt các nàng, nếu như tiếp tục cho tiểu mỹ nữ này khóc mãi không dứt, phỏng chừng các nàng không phải đói ngất, chính là bị ánh mặt trời thiêu ngất.
Nghe thấy âm thanh xa lạ dễ nghe, Nhân Nhân cả kinh, quay đầu lại, thấy một cô nương mi thanh mục tú, đôi mắt to tròn đang hướng về phía nàng cười đến phong tình vạn chủng, còn có một vị nam nhân lạnh như băng khoanh tay đứng. Nam nhân này có chút nhìn quen mắt, có vẻ như từng gặp qua ở phủ tể tướng, nhưng lại không nghĩ ra được hắn là ai. Mộc Thuần Thuần vội vàng giới thiệu, Nhân Nhân chợt hiểu ra, thì ra nam nhân đứng trước mặt chính là Tà Y Nam Cung Huyền đã chữa khỏi độc câm cho nàng, liền cung kính hướng bọn họ hành lễ.
“Vương phi, đi trên đường lâu như vậy, người cũng nhất định đói bụng rồi, mau vào đi, vương gia sáng sớm trong phòng ăn bận rộn không ngừng, tự mình nấu canh hạt sen mà người yêu thích nhất, còn nói thời tiết nóng như vậy, ăn canh hạt sen là tốt nhất..”
Nhân Nhân vội vàng báo cáo tỉ mỉ cử chỉ của Thập Tam Vương Gia. Toàn bộ người trong phủ đều biết, tấm lòng vương gia hoàn toàn đặt trên người vương phi, đối với vương phi tốt đến mức không có gì để nói, tuy rằng cả ngày bận rộn xử lý việc triều chính, nhưng vô luận bề bộn thế nào, ngài đều dành thời gian hỏi thăm sở thích của vương phi, nhưng, nàng theo bên cạnh vương phi không lâu, đối với sở thích của vương phi không rõ lắm, cho nên sau này vương gia đặc biệt chạy đến Mị Cốt Lâu, tìm được hai gã sai vặt lúc trước hầu hạ vương phi, hỏi thăm tin tức.
Vương gia dụng tâm lương khổ, toàn bộ người trong phủ đều nhìn thấy.
Cái gì…Biện Dục tự mình xuống bếp nấu canh hạt sen. Đường đường Ám Hoàng thế nhưng hạ mình làm đầu bếp.
Lời nói của Nhân Nhân làm ba người hoá đá, cảm giác chân thực một chút cũng không có, đặc biệt là Nam Cung Huyền cùng Biện Dục quen biết đã nhiều năm. Hắn từ trước đến nay vốn lãnh lãnh đạm đạm giờ giương đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, không dám tin lời nói chính mình nghe thấy.
Dục, ngươi lại có thể vì nữ nhân mình yên mến xuống bếp, nam nhân tốt, ta sùng bái ngươi.
Mộc Thuần Thuần cũng bị rung động không nhỏ. Nàng hiện tại cảm xúc rất phức tạp, thực rất phức tạp, đầy ắp trong đầu đều là nghi vấn đối với Biện Dục. Trong lòng nàng đang có hai loại thanh âm đang giằng có với nhau, cắt bỏ suy nghĩ vẫn không ngừng hỗn loạn, nàng rốt cuộc nên dùng tâm tình gì đối mặt với hắn.
“Oa, Thuần Thuần nàng thật hạnh phúc nha, có tướng công quan tâm săn sóc lại chu đáo như vậy, không chỉ cao ráo giàu có tuấn tú, còn đích thân vì nàng xuống bếp, thật là làm cho người ta hâm mộ ghen tị nha.” Hoa Thiên Ngữ vẻ mặt đầy hâm mộ, chìm đắm trong bầu không khí làm người khác nhìn thấy cũng hết sức cảm động “Nếu như cũng có một nam nhân đối với ta quan tâm săn sóc như vậy, ta khẳng định không chút do dự lập tức gả ngay cho hắn.”
Nghe vậy, lãnh diện nam nhân trong lòng khẽ động, con mắt chăm chú khoá chặt gương mặt thanh lệ mang theo ước ao kia, không dấu vết gợn lên một nét cười thoáng hiện khó gặp.
Cũng không biết, khoé môi vừa mới cong lên, ngay sau đó nữ nhân kia liền dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, “Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là người nam nhân đó phải trông thật soái.”
Lãnh diện nam nhân rủa thầm một tiếng, mặt đen lên không nói một lời xoay người hướng trong phủ, bỏ lại ai đó không tim không phổi kia.
Bên này, thật lâu sau Mộc Thuần Thuần mới kéo về mạch suy nghĩ sửng sốt hỏi một câu, “Vương gia đâu?”, lâu như vậy vẫn chưa thấy thân ảnh hắn, hắn hẳn là không ở trong phủ.
“Hồi vương phi, vương gia tiến cung dự tiệc.Nghe nói sứ giả Nam Tước Quốc đến thăm, hoàng thượng đặc biệt đang ở Ngự Hoa Viên thiết yến khoản đãi, cũng thỉnh vương gia cùng các đại thần đến tương bồi.” Nhân Nhân theo sự thực báo cáo.
“À…” không biết vì cái gì, trong lòng Mộc Thuần Thuần không khỏi dâng lên một tia mất mát.