Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 90: Tam Đại Thần Khẩu Chiến


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 90: Tam Đại Thần Khẩu Chiến tại website TruyenChu.Vip

Editor: bich liên
Dục Vương Phủ.
Cảnh chiều hôm thâm trầm, hoa đăng đã treo, thời khắc này, vương phủ đại môn vẫn nghênh ngang rộng mở, tất cà là vì khách nhân đến viếng thăm vẫn chưa rời đi.
Trong thư phòng ngăn nắp gọn gàng, một nam nhân mang mặt nạ màu vàng kim đang dựa vào ghế thái sư, ngón tay xoa nhẹ thái dương phiếm đau, đối với ba vị đại thần mặc triều phục khác trong thư phòng, lại lần nữa bất đắc dĩ nhíu mày, “Ta nói ba vị đại nhân, nước không thể một ngày không vua, bổn vương đã suy nghĩ cân nhắc thật thận trọng, mới quyết định tiến cử con của Ngũ Vương Gia Biện Chi Lân làm tân vương. Lân nhi tuy rằng tư chất kém một chút, nhưng siêng năng cố gắng, cái hiếm có là hắn có lòng yêu dân, nhân đức dày rộng, là nhân tuyển có một không hai cho vị trí đế vương, các ngươi dựa vào cái gì phản đối, chẳng lẽ là đối với ánh mắt của bổn vương có hoài nghi. “
Những người huynh đệ thủ túc của Biện Dục mấy năm trước lần lượt bị Đàm Thái Hậu hãm hại, tất cả bị giết, tội danh có lẽ có, hàm oan mà chết cũng có, thê thiếp con cái cũng bị biếm về nơi xa xôi, cả đời không được bước vào Đô Thành nửa bước, hiện giờ Đàm Thái Hậu đã chết, Biện Dục đem những người đó từ nơi xa xôi đón trở về, một lần nữa để cho bọn họ quay về phủ đệ của mình.
Vì nhanh chóng lập tân vương, Biện Dục trong số ít ỏi con cháu của Biện gia chọn nhi tử của Ngũ Vương Gia Biện Chi Lân làm đế vương. Ai ngờ lọt vào điện của đại hoc sĩ, thái phó đại nhân, lễ bộ thượng thư ba vị đại thần này cực lực phản đối, ước hẹn đến Dục Vương Phủ cùng hắn lằng nhằng suốt một buổi chiều, ba vị lão nhân cổ hủ, không biết thay đổi này quấy nhiễu hắn đến mức hai bên tai phát đau.

Nghe thấy lời của Biện Dục, ba vị đại thần cúi đầu, đồng thanh, “Hạ quan không dám. “
Thái phó đại nhân vẻ mặt nghiêm túc, vì là quan văn, lại có chút tuổi, nói chuyện không nhanh không chậm, phân tích đạo lý theo thứ tự, “Hồi vương gia, chúng thần không dám hoài nghi ánh mắt của vương gia, Lân tiểu vương gia bản chất ôn hoà hiền hậu thuần lương, đối đãi người thân thiết giữ lễ, làm người thiện lương, là một chủ tử tốt được xưng tụng, nhưng khuyết điểm là làm việc thiếu quyết đoán, phương diện mưu tài trí lược cũng không nổi trội, chúng thần nghĩ, là một người đế vương tốt, ngoại trừ có tấm lòng yêu dân, cái quan trọng hơn là phải có khí phách vương giả mạnh mẽ vang dội, hùng tài vĩ lược, mà người có đầy đủ những điều kiện đó, không phải vương gia không được. Chúng thần mãnh liệt đề nghị, do vương gia tiếp nhận chức vị tân vương Tây Diễm Quốc, thỉnh vương gia suy nghĩ lại… “
Thập Tam Vương Gia trước mắt là mấy lão thần bọn họ đã chứng kiến hắn trưởng thành, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, từ những việc nhỏ nhặt như quản lý hạ nhân, đến những việc lớn như sách lược trị quốc, hắn đều biểu hiện ra tài năng kinh thế phi phàm, chỉ tiếc một trận huỷ dung nhan ngoài ý muốn làm cho hắn lãnh đạm rời hoàng cung sau đó không biết tung tích, mà nay, rốt cuộc đợi đến lúc hắn trở về, lại đúng lúc lâm vào tình trạng nước không có quân vương, Thập Tam Vương Gia tự nhiên trở thành nhân tuyển tốt nhất.
Không ngờ, lời nói của thái phó đại nhân đưa đến một trận cười khẽ của người nào đó.
“Mạnh mẽ vang dội, mưu tài trí lược, ha ha ha, thái phó đại nhân xác định là nói bổn vương sao? “Nam tử mặt nạ dương lên một nét cười xinh đẹp, đối với tám chữ này không khỏi buồn cười.

Nụ cười này của hắn khiến ba vị đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu là Thập Tam Vương Gia mười năm trước, hai cái hình dung từ đặt trên người hắn là hoàn toàn xứng đáng, nhưng Thập Tam Vương Gia bây giờ, cả ngày lưu luyến thanh lâu, đối với việc triều đình xa cách, trước sau tương phản to lớn xác thực làm người khác khó hiểu.
“Huống hồ, bách tính chưa hẳn nguyện ý diện kiến một người bị huỷ dung nhan là hoàng thượng Tây Diễm Quốc, nếu truyền đến tai nhưng nước khác, nhất định sẽ cười nhạo Tây Diễm Quốc ta không người lại chọn một kẻ quái dị làm hoàng thượng. “
Những lão nhân này thật đáng yêu, ở Dục Vương Phủ quấy rầy nguyên buổi chiều, cuối cùng lại thỉnh hắn làm hoàng thượng, chức vị hoàng thượng không phải là cái chuyện tốt gì, nhất định là khổ thân thôi, xem hắn mấy ngày nay tạm thời thay thế xử lý chuyện lặt vặt trong triều đình liền mệt đến nỗi sắp gục ngã, đúng như oán hận của Cảnh ngày ấy, bận đến nỗi ngay cả thời gian chợp mắt cũng không có. Hắn đã năm ngày chưa trở về Ám Môn rồi, nói cách khác, hắn đã năm ngày chưa gặp được vương phi bé nhỏ của hắn, không biết thương thế của nàng có tốt chút nào không, nàng hiện giờ đang làm cái gì, có nhớ hắn không.
Ai, vừa nghĩ đến người làm cho hắn nhớ thương tâm tâm niệm niệm, hắn liền hận không thể cái gì cũng không quản, trực tiếp xông vào Ám Môn, thoả mãn nổi khổ tương tư.

Ngày đầu Liên Cảnh đi, hắn liền hối hận, hắn vốn tưởng rằng oán trách của Cảnh mang theo nồng đậm khoa trương, giờ trước mắt xuất hiện đống tấu chương cao như núi, hắn trợn tròn mắt, ngay tức khắc hối hận đến ruột cũng xanh mét, giãy chết, những lão nhân này ngày ngày chạy đến Dục Vương Phủ báo cáo, không đến khi bên ngoài trời tối đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón tuyệt không rời đi, trừ bỏ đàm luận chỉ trích những việc tồn tại trong triều đình cùng với đề xuất một số phương pháp xử lý hữu hiệu nhanh chóng ra, chính là ghé vô lỗ tai hắn giáo huấn hắn là người thích hợp nhất làm đế vương, có lỗ tai bọn họ vô phương thanh tĩnh.
Những lý do phản bác Biện Dục chỉ ra, bỗng nhiên làm ba vị đại thần á khẩu, cuối cùng, kết quả Biện Dục khẩu chiến ba vị đại thần là, các đại thần bất đắc dĩ thoả hiệp, nhượng bộ, sau cùng bốn người ở Dục Vương Phủ đạt tới ý kiến thống nhất, đề cử Biện Chi Lân làm tân vương, cũng cho ba ngày sau cử hành đại lễ đăng cơ.
Tiễn được ba vị lão đầu, rốt cuộc Biện Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn sắc trời, bên ngoài đã tối đen một mảnh, phía chân trời thưa thớt mấy vì sao, trăng lưỡi liềm chậm rãi treo mình, tản mát ra quang mang ảm đạm.
Trong bóng đêm, một đôi đôi mắt đen như thạch thâm thuý rạng rỡ toả sáng, hắn hưng phấn hướng chỗ tối kêu, ” Nguyệt, chuẩn bị ngựa, quay về Ám Môn. “
Lập tức, bên ngoài cửa số loé ra một thân ảnh cường tráng, thoáng do dự một chút, nói, ” Chủ tử, từ đây phi ngựa thật nhanh đến Ám Môn cũng cần hơn một canh giờ, ban đêm khắp nơi tối đen đường lại không dễ đi. Vậy… “
” Đừng nói nhảm, lập tức đi! ” dù cho đường khó đi đi nữa, hắn đêm nay cũng nhất định trở về để thoả tâm tư chờ mong cùng giày vò. Ai cũng không ngăn cản được hắn.

” Được, thuộc hạ cũng nên đi chuẩn bị. ” Nguyệt biết điều im lặng, không dám nhiều lời, thân ảnh hoả tốc biến mất trong bóng đêm.
Quay về Ám Môn đã là giờ sửu, phong trần mệt mỏi lắc lư hơn một giờ, mặt nạ nam tử hai chân rốt cuộc dậm trên mặt đất mềm mại, nghĩ đến cuối cùng có thể nhìn thấy người, hắn chợt phát hiện trong lòng là bao nhiêu tha thiết cùng mong mỏi. Tha thiết đến mức những mỏi mệt đều ném ra sau, một lòng chỉ muốn bay đến bên cạnh giai nhân.
Đi đến trước cửa căn phòng quen thuộc, hắn gần như nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của người đang say ngủ bên trong. Nghiêng thân thể cường tráng, đường nét trên khuôn mặt trở nên ôn nhu, bàn tay to nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong.
Trong mông lung ánh trăng, đôi mắt rạng rỡ liếc mắt một cái liền tìm được, bóng hình xinh đẹp kia làm hắn ngày nhớ đêm mong, hắn ngồi chồm hổm xuống, giống như đã trải qua rất nhiều cái ban đêm như vậy, trong bóng đêm lẳng lặng ngắm dung nhan mê người khi ngủ của nàng, bộ dáng nàng ngủ vẫn là đáng yêu như vậy động lòng người như vậy, là lúc nàng đẹp nhất, lông mi dày, yên lặng buông xuống mi mắt, mỹ lệ kinh tâm động phách.
Mặt hắn giãn ra cười nhạt, đôi môi mỏng lạnh lẽo hướng bờ mi mỹ lệ kia nhẹ hôn xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.