Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 88: Kết Cuộc Của Mộc Như Ý.


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 88: Kết Cuộc Của Mộc Như Ý. tại website TruyenChu.Vip

Editor: Bich Liên
Hiện giờ tuy là đầu hạ, xuân ý vẫn đang nồng, sau đó tí ta tí tách trải qua mấy trận mưa nhỏ, thời tiết bắt đầu chuyển ấm, đảo mắt, Mộc Thuần Thuần ở trong Ám Môn dưỡng thương đã hơn một tháng, dưới sự cứu chữa của Tà Y Nam Cung Huyền, vết phỏng trên mặt cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa nhận được sư đồng ý ngầm của Nam Cung Huyền, có thể ra ngoài đi lại, hoạt động gân cốt, vì tránh ánh mặt trời chiếu, khi ra ngoài nàng đều sẽ đội một khăn che màu trắng phiêu dật, chiếc khăn che mặt màu trắng này là trước đó Hoa Thiên Ngữ đặc biệt giúp nàng chuẩn bị.
Nghe nói người giang hồ đem hắn xưng là Ám Hoàng, tên này tượng trưng cho máu lạnh, khủng bố, ác mộng.
Nghe nói bởi vì nàng, ở hoàng cung, hắn dẫn phát ra một trận giết chóc máu chảy đầm đìa.
Nghe nói sau trận giết chóc đó, giang sơn biến sắc, thái hậu chết ở Ngu Cẩm Cung, hoàng thượng nhu nhược, triều đình đại thần lần nữa thanh tẩy, vận mệnh đại biến động.
Đương nhiên những việc này đều là nghe Tiểu Ngữ nói, Biện Dục ở trước mặt nàng, cũng không đề cập những việc này, về Ám Môn, về thân phận của hắn, nàng không mở miệng hỏi, hắn cũng hiểu ý tránh những đề tài này, phỏng chừng quá mức đẫm máu, mới không để nàng biết.

Từ lúc Liên Cảnh vô cùng không tình nguyện bị cưỡng chế, sau đó bị hắn phái đến Bách Hoa Thành, việc trong triều liền để cho hắn tạm thời xử lý, hơn nữa chuyện của Ám Môn chồng chất cùng lúc làm cho hắn không có phương pháp phân thân, bận tối mặt tối mày, nàng đã ba ngày không thấy thân ảnh của hắn.
Tìm đến chòi nghỉ mát gần cây liễu ngồi xuống, nơi này gió mát có thể cảm thụ chút khoan khoái nhẹ nhàng mê người, thanh tĩnh u nhã, thích hợp thưởng thức cảnh đẹp, Mộc Thuần Thuần ngắm nhìn bốn phía, hồ nước trong vắt xao động , nhẹ nhàng gợn sóng, bên hồ trồng cây liễu dáng thướt tha mềm mại, xanh tươi ướt át, lay động lòng người, lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa có vài thân ảnh, thỉnh thoảng ló đầu hướng các nàng dò xét.
Xuất hiện người ở chỗ này, nghĩ cũng biết, nhất định là người của Ám Môn.
“Thuần Thuần, Huyền đại thúc dặn dò, nàng không thể ở bên ngoài thơ thẩn quá lâu, đáp ứng ta, ngồi ở đây một chút rồi ngoan ngoãn quay về phòng nha, nếu không ta sẽ bị mắng” Hoa Thiên Ngữ cũng không phải lo lắng bị Nam Cung Huyền mắng, nàng sợ hãi chính là một người khác. Nghĩ đến người kia lãnh huyết vô tình thủ đoạn tàn nhẫn, không khỏi làm người khác khiếp đảm.
Mộc Thuần Thuần cười một tiếng, khó thấy được Hoa Thiên Ngữ trời không sợ đất không sợ cũng có lúc sợ hãi.Bất quá ngắn ngủi mấy ngày, thái độ nàng đối với Dục trước sau hoàn toàn như hai người khác nhau.
“Tiểu Ngữ, ngươi rất sợ Biện Dục” nàng thản nhiên hỏi.
“Ừ, ta sợ” Hoa Thiên Ngữ gật đầu giống như giã tỏi, trả lời không chút do dự, thẳng thắn thừa nhận.“Hắn tàn bạo như thế, thủ pháp trả thù đáng sợ cực điểm, ta đây nghe cả người đều phát lạnh, lông tóc dựng đứng, những người nhìn thấy sợ là hồn đều bị doạ bay.”
Nghĩ đến Đô Thành mấy ngày nay truyền đến sự kiện ồn ào huyên náo. Hoa Thiên Ngữ rùng mình, da ga nổi thấu lòng bàn chân.
Trả thù tàn bạo …

Mộc Thuần Thuần tâm trạng không khỏi níu chặt, khẩn trương nhìn Hoa Thiên Ngữ, thanh âm bình tĩnh hỏi, “Hắn, trả thù ai?”Nàng không phát giác, khi hỏi những lời này thanh âm có chút phát run.
“Còn có thể là ai, không phải là nữ nhân ác độc hại cô nương huỷ hoại dung nhan sao” Hoa Thiên Ngữ cẩu thả không để ý vẻ mặt khác thường của Mộc Thuần Thuần, buột miệng nói ra.Có một việc Hoa Thiên Ngữ cũng không biết, nữ nhân ác độc trong miệng nàng là muội muội của Mộc Thuần Thuần.
“Đông đông đông” Mộc Thuần Thuần nghe lòng mình thẳng tắp rơi xuống, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, gương mặt dưới khăn che phút chốc trắng xanh, nàng cắn chặt cánh môi, cố gắng xoa dịu cảm giác nặng nề thình lình đè trên ngực.
Đối tượng trả thù quả nhiên là nàng ta, Mộc Như Ý, nàng sớm nên nghĩ đến, Biện Dục cho đến bây giờ là người có cừu tất báo.Kết cục của thái hậu là ví dụ tốt nhất.Cho dù sự việc cách nhiều năm, hắn đúng là vẫn còn báo thù, hơn nữa triệt để hết sức.
Không khí nháy mắt trở nên thật áp lực, làm người ngạt thở, cảm thụ không được gió mát, đầu óc Mộc Thuần Thuần xuất hiện trống rỗng giây lát, nàng đờ đẫn chống đỡ, cuối cùng vẫn là cứng ngắc hỏi, “Nàng ta, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chậc chậc chậc, một chữ, thảm” Hoa Thiên Ngữ liên tục lắc đầu, trong miệng mang theo sợ hãi rõ ràng “Nghe nói nàng đầu tiên bị người tàn nhẫn dùng đao lóc thịt hai má, tay và chân bị bẻ gãy, bộ dáng vô cùng thê thảm, người bị giày vò đến nửa sống nửa chết, chỉ còn lại một hơi thở nàng ta bị ném đến bãi tha ma không một bóng người, đây chỉ là trò mở đầu, ngày hôm sau người Đô Thành phát hiện có một người treo trên cổng thành, tóc rối bù, quần áo bị… trần truồng chết giữa không trung.”
Mộc Thuần Thuần một bên nghe, trong đầu tự nhiên hiện lên những hình ảnh kinh khủng rõ rành rành, nàng gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng bi thảm của Mộc Như Ý lúc chết, trong một lúc toàn thân cứng đờ, thanh âm đều bị nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa hô hấp cũng ngạt, ai đến nói cho nàng biết, nàng cần thêm kiên cường mới có thể tiêu tan hết đi sự thật tàn nhẫn này, nàng cần thêm dũng khí mới có thể vân đạm phong khinh đối mặt với kết cục cực kỉ bi thảm này của Mộc Như Ý.

Nàng xưa này vân đạm phong khinh am hiểu nhất, lúc này đây sợ rằng không làm được.
Nàng cho rằng đây là kết cục cuối cùng của Mộc Như Ý, thì ra không phải, Hoa Thiên Ngữ tiếp theo nói, đem nàng thật sâu rúng động, trái tim lạnh băng như sắt, đau đớn nóng rát.
Hoa ThiênNgữ nhìn bốn phía chung quanh, đột nhiên âm điệu rơi xuống, thật cẩn thận nói, “Nghe nói nữ nhân kia toàn thân sưng đỏ, càng sưng giống như quả lựu, còn thẩm lên tơ máu chói mắt, trên cơ thể rõ ràng bị khắc vài chữ .. “Kẻ huỷ dung nhan người khác lập tức xuống địa ngục”, thi thể nàng sau bị kéo xuống, cả người lại tản ra mùi khai hôi thối của heo rừng, mọi người suy đoán nàng trước khi chết từng bị heo rừng xâm phạm qua…”
Còn chưa có nghe hết, Mộc Thuần Thuần đã xanh cả mặt chạy đến chòi nghỉ mát, nôn mửa không thôi, trên khăn che mặt màu trắng thấm dị vật, theo lay động của nàng nhanh chóng rơi trên mặt đất, Hoa Thiên Ngữ khẩn trương đi qua theo, vội vàng vỗ vỗ lưng của nàng, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên mặt của nàng, bỗng nhiên sợ tới mức Hoa Thiên Ngữ quát to lên một tiếng, thần sắc bối rối cả lên.
Hoa Thiên Ngữ nhìn thấy miệng vết thương trên mặt Thuần Thuần vỡ ra, thình lình máu chảy ra loang lổ đỏ thẫm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.