Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 76: Gương Mặt Quen Thuộc tại website TruyenChu.Vip
Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
Nơi này không phải Ngu Cẩm Cung.
Bàng đại nhân kia không mang họ đến tẩm cung của thái hậu mà dẫn họ đi quanh quẩn trong cung thật lâu, cuối cùng dẫn họ đến Thiên Điện. Vừa đến nơi, hắn liền bỏ đi mất.
Cung này đã lâu không sửa chữa, sặc mùi bụi bặm, dơ dáy bẩn thỉu, một người cũng không có. Mộc Thuần Thuần quan sát Thiên Điện, phỏng đoán cung này bị bỏ hoang.
Bàng đại nhân tại sao mang nàng tới chỗ này, không phải nói là dẫn nàng đi gặp thái hậu sao?
“Vương phi, nơi này thật đáng sợ. Bên trong có khi nào có u hồn dã quỷ không? Nghe nói trong hoàng cung âm khí rất nặng. Rất nhiều cung nữ, thái giám, chủ tử bị hãm hại đến chết mà còn chết oan nữa, rất dọa người. Khắp nơi đều có oan hồn. Vương phi, Nhân Nhân rất sợ.”
Nhân Nhân vốn nhát gan, lần đầu vào cung bị người ta mang đến nơi hẻo lánh này, trong lòng sợ hãi. Thanh âm của nàng bắt đầu phát run, níu chặt tay áo Mộc Thuần Thuần, núp phía sau không dám nhô đầu ra.
“Đừng có nói càn, ban ngày ban mặt ma quỷ ở đâu ra chứ.” Mộc Thuần Thuần gõ nhẹ trán Nhân Nhân, thấp giọng trách mắng.
Nơi này mặc dù không có ma quỷ, nhưng người lòng mang kế hoạch nham hiểm nhất định có, muốn đối với các nàng làm điều bất lợi. Nàng mơ hồ có dự cảm xấu. Thái hậu không trị tội được Biện Dục, nhất định không cam lòng, sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên giờ này hướng nàng khai đao sao?
Lúc này, có tiếng bước chân xột xoạt tới gần, sau đó cửa Thiên Điện liền bị người đá bật ra. Mộc Thuần Thuần cùng Nhân Nhân cả kinh, xoay người quay đầu lại.
Một người dáng dấp như nha hoàn, mang theo ánh mắt cừu hận oán độc, liếc nhìn Mộc Thuần Thuần. Phía sau này có năm sáu hộ vệ mặt lạnh đi theo, vô cùng cao ngạo vọt vào.
“Tại sao lại là ngươi?” Trước mặt xuất hiện gương mặt quen thuộc, khiến Mộc Thuần Thuần thấy kinh hãi.
Tại sao Mộc Như Ý lại ở chỗ này?
“Nếu không ngươi cho rằng sẽ là ai chứ?” Ánh mắt Mộc Như Ý tràn đầy cừu hận, từng bước từng bước tiến tới gần nàng “Ở trên đời này, còn ai mong muốn ngươi chết hơn ta chứ? Ha ha ha ha ha ha…”
Nhân Nhân bị tiếng cười kinh khủng làm cho hoảng sợ tới mức co rúm lại, níu tay áo muốn kéo Mộc Thuần Thuần lui về phía sau một chút, nàng không biết người đến là ai, dường như vương phi quen biết người này, nhưng nàng biết đó không phải là người tốt.
“Ngươi muốn giết ta?” Mộc Thuần Thuần nhìn nàng, ngược lại trấn định rất nhiều.
“Không sai.” Muốn giết từ lâu lắm rồi. Mộc Như Ý không chút do dự trả lời.
“Ngươi hận ta sao?” Mộc Thuần Thuần thủy chung không hiểu, tại sao nàng ta lại hận nàng? Nếu như muốn nói hận, nên là Mộc Thuần Thuần nàng mới phải, chứ không phải là Mộc Như Ý.
“Dĩ nhiên là hận ngươi. Làm sao mà không hận ngươi được.” Mộc Như Ý tức giận hét lên, thống khổ trong lòng nhiều năm đều lôi hết ra. “Từ nhỏ đến lớn, ta mỗi ngày đều phải sống dưới cái bóng của ngươi. Ngươi có sắc đẹp khuynh thành, thông minh hơn người, lại là chánh thất sinh ra, tất cả mọi người đối với ngươi đều khen không dứt. Mà ta, vẻ ngoài bình thường, bởi vì ngươi, ta chịu đủ mọi ánh mắt khác thường…
Tất cả người trong thành đều nói Mộc Phủ có một nhị tiểu thư mỹ lệ, còn tam tiểu thư thì xấu xí. Mỗi lần ra đường, ta đều bị người trên đường chỉ chỉ chõ chõ, cái loại cảm giác đó ngươi có biết khó chịu biết bao nhiêu không? Ngươi dáng dấp xinh đẹp, phàm là nam nhân đều thích ngươi, cha đã như thế, đại ca cũng thế, ngay cả Ngột Thần cũng thế…
Cha từng nói thương ngươi hơn ta, nhưng ta nhìn ra được, mặc dù đều là nữ nhi nhưng cha thương ngươi nhiều hơn. Đại ca lại càng khỏi phải nói, trông mặt mà bắt hình dong là sở trường của hắn, ngại vì cảnh cáo của mẹ mà không dám gần gũi với ngươi, nhưng ta thấy được, đại ca có lúc rất che chở ngươi. Ngột Thần có cảm tình với ngươi, tin tưởng không cần ta nói, người thông minh đều có thể phát giác được…
Hôm đó tại nghi thức đám cưới của ngươi, Ngột Thần đột nhiên nói muốn cưới ta chứ không phải ngươi, ngươi biết không, một khắc kia đối với ta chính là thời khắc hạnh phúc nhất, một khắc kia ta cảm thấy được hận ngươi, rủa ngươi là đáng ghê tởm đến thế nào. Ta cứ cho là ta đã tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, nào ngờ, ta lại sai lầm. Ngột Thần lừa ta, lừa mọi người. Từ đầu đến cuối người hắn thích chính là Mộc Thuần Thuần. Ha ha ha, ta nhất định không thể tránh thoát khỏi bóng ma của ngươi. Tại sao? Tại sao ngươi cứ luôn như âm hồn bất tán xuất hiện trong cuộc sống của ta? Tại sao?
Ngột Thần là của ta. Ta thích hắn cho nên cho dù trong lòng hắn có nữ nhân khác cũng mặc kệ, chỉ cần ta được ở bên cạnh hắn ta liền thấy hài lòng. Nhưng là… nhưng là… ngươi liên tục muốn cướp đoạt hạnh phúc của ta, ngươi hại chết hắn. Ngươi, đồ nữ nhân nhẫn tâm… “
Nói xong lời cuối cùng, Mộc Như Ý đã lệ rơi đầy mặt, ánh mắt thống hận phát ra hàn khí lạnh thấu xương, làm người ta không rét mà run, da đầu tê dại.
Thì ra đây chính là lý do nàng ta hận nàng.
Mộc Thuần Thuần đồng tình nhìn muội muội cùng cha khác mẹ của mình, bước về phía trước một bước, nhẹ nhàng nói, “Như Ý, Ngột Thần chết đi, ta rất xin lỗi muội. Thế nhưng vào lúc đó, nếu hắn không đột ngột mang người xông vào vương phủ, chuyện đó căn bản sẽ không xảy ra.”
Ngụ ý nói, Ngột Thần chính là gieo gió gặt bão. Mộc Như Ý quái dị cười lạnh một tiếng, “Hừ, nếu như cả nhà ngươi bị giết, ngươi sẽ không tìm tới kẻ đó báo thù sao?”
“Biện Dục không phải là hung thủ…” Dưới tình thế cấp bách, Mộc Thuần Thuần liền cãi lại. Nói xong, ngay cả chính nàng đều không thể thuyết phục được mình. Bởi vì nàng phát hiện, nàng không hề hiểu Biện Dục.
Chính miệng hắn thừa nhận với nàng, có phải người âm thầm theo bảo vệ nàng, Ngột Thần chính là bị những người bảo vệ nàng giết chết. Nhưng mà, trừ chuyện này, còn những chuyện khác hắn không hề nói cho nàng biết.
Mà hôm này, nàng tận mắt chứng kiến hắn phá hủy cái bàn đá cứng rắn, lực đạo to lớn, quả thật khiến nàng không thể tưởng tượng nổi. Hắn càng ngày càng nhìn không thấu, càng xem càng thấy không đơn giản như vẻ ngoài của hắn.
Hắn thật sự như những người ngoài nói sao, là chủ mưu phía sau màn thảm sát ở Thụy Vương Phủ cùng Trấn Đống Tướng Quân Phủ sao?
“A, vậy sao? Ngươi xác định sao?” Mộc Như Ý cười híp mắt lại, âm dương quái khí cất lời, “Ai, nhưng đáng tiếc, đáp án này ngươi vĩnh viễn sẽ không được biết.”
“Nữ nhân điên này ngươi muốn làm gì, không được đụng vào một sợi tóc vương phi của ta.” Nhân Nhân mặc dù sợ nhưng vẫn không quên ra sức bảo vệ vương phi.
“Ai u, tiểu nha đầu này thật trung thành nha, thanh âm thật dễ nghe. Ngươi nói xem, nếu bị câm có phải sẽ rất thú vị hay không?” Tay nâng cằm Nhân Nhân lên, Mộc Như Ý âm trầm cười.
Chỉ thấy tay nàng vừa nhấc, mấy tên thị vệ sau lưng liền tách hai chủ tớ ra, cho dù họ giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Tay trái Mộc Như Ý lấy từ trong người ra một viên thuốc màu đen, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm, từng bước từng bước hướng phía Nhân Nhân đi tới…