Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 73: Ghen Tị tại website TruyenChu.Vip
Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng
Vốn là chỉ là muốn đòi lấy một nụ hôn an ủi làm bồi thường, ai ngờ vừa đụng đến thân thể đẹp hoàn hảo của nàng làm hắn mất khống chế, lý trí bị ném đến ngoài chín tầng mây.
Nhiều ngày nay bởi vì dược lực của thuốc bất lực hàng đêm chịu đủ đau khổ, hắn thống khổ, lần này rốt cuộc có thể hãnh diện, giải trừ xong đói khát.
Trên hỉ giường một mảnh kiều diễm, lửa nóng, Mộc Thuần Thuần căn bản không nghĩ tới mình lại biết bị hắn ăn sạch sành sanh.
Nàng kinh ngạc trợn to cặp mắt, “Làm sao ngươi. . . . . .” Hắn, hắn không phải là bị nàng hạ thuốc bất lực sao? Vì sao…
“Suỵt… ” Hắn bá đạo hôn nàng, không cho nàng đánh vỡ không khí tốt đẹp. Xuân tiêu một khắc, hắn đã nhịn nhiều ngày như vậy mới được, hắn cũng không hy vọng lãng phí câu trả lời cho những câu tò mò của nàng.
Mấy ngày nay ban đêm bị buộc “ngủ một mình” đau khổ khó nhịn, hiện giờ hắn phải đòi lại gấp bội, gấp bội lần, cuối cùng nàng mệt mỏi ngủ thật say.
Nhìn dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết ngủ say sưa, nam nhân khẽ cười một tiếng, không nhịn được mở miệng oán trách, “Vương phi bé nhỏ của ta, nàng còn chưa có giúp ta an ủi xong đâu, chuyện không thể chỉ làm một nửa, có đúng hay không?”
Đáp lại hắn dĩ nhiên chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
“Nàng đã không lên tiếng, ta coi như nàng đáp ứng nha.” Nam nhân hướng về phía giai nhân đã mệt muốn chểt lầm bầm lầu bầu, âm thanh khàn khàn ám muội cố ý ở vành tai nhạy cảm của nàng thì thầm.
Dứt lời, cánh môi hắn hiện lên một tia cười đắc ý xấu xa.
Hắn cúi đầu, ở trên da thịt trắng nõn của nàng ấn xuống từng vết hôn màu đỏ tím.
——— tuyến phân cách ———
Mộc Thuần Thuần cả người đau nhức từ từ tỉnh lại, ưm một tiếng, đột nhiên thức tỉnh. Trời ạ, người đàn ông này tinh lực sao lại tốt như vậy??
Nàng sợ tới mức không dám lộn xộn, không, không phải là không dám lộn xộn, là hoàn toàn không có hơi sức động đậy, nàng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, gương mặt nóng lên, “Vô lại, nói không giữ lời, lúc trước ngươi đã hứa gì với ta?”
Hắn ngủ ở trong phòng của nàng, trên giường ngủ của nàng. Đã nói không được động vào nàng, không phải đã ước pháp tam chương sao? Hắn rõ ràng đáp ứng thật tốt. Quả nhiên, không thể tin tưởng được miêng của nam nhân.
“Đã tỉnh rồi? Ái chà, không nghĩ tới vương phi bé nhỏ của ta còn có hơi sức nói chuyện, rất tốt, ta nghĩ chúng ta có thể tiếp tục…”
Tầm mắt dịu dàng thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp hữu thần, nam nhân không nhịn được trêu ghẹo nói.
“Không được.” Mộc Thuần Thuần khẩn trương vạn phần, mãnh liệt cự tuyệt, nhìn gương mặt tuấn tú mang theo vẻ cười xấu xa trước mắt, giọng của nàng mềm nhũn, “Ta, ta rất mệt mỏi…”
“Không sao, mình ta cũng có thể . . . . . .” Nam nhân cười mập mờ, đôi mắt càng thêm nóng rực mà nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh xắn của nàng.
“Sắc ma…” Mộc Thuần Thuần liền hướng bộ ngực hắn đấm mấy đấm, gương mặt đỏ bừng bởi vì kích động mà lóe lên sức sống, nhìn thấy vô cùng mê người.
Nàng vừa đánh, vừa cảnh cáo nói, “Ngươi mà không cút ngay, về sau mỗi ngày ta đều đem thuốc bất lực bôi bôi ở trên người ngươi.”
Những lời này rốt cuộc nổi lên chút tác dụng, nam nhân gầm nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ buông nàng ra. Thật ra thì, hắn cũng không còn bị thuốc bất lực đe dọa, bởi vì hắn hiện tại cũng không sợ thuốc bất lực đó nữa. Trên người hắn đã có thuốc giải của loại thuốc đó. Huyền tiểu tử kia mặc dù không có vâng theo mệnh lệnh của hắn mà quay trở về, nhưng cũng tri kỉ gửi thuốc giải về, mới hoàn toàn giải nổi thống khổ của hắn.
Thế nhưng hoàn thuốc có mùi vị là lạ, không biết là dùng thuốc gì để làm. Huyền lại không có ở đây, cũng không thể hỏi, vì khẩn cấp mà chỉ có thể đem thuốc nuốt vào.
Tà Y chính là Tà Y, sáng nay mới dùng qua thuốc giải, hiện tại liền mạnh như rồng hổ, tinh lực còn rất tràn đầy.
“Ta hỏi ngươi, dược lực của thuốc kia ngươi hóa giải thế nào vậy?” Phượng Nương rõ ràng nói qua, thuốc kia hiệu lực có thể duy trì một tháng, hiện tại cách một tháng còn kém mười ngày, nếu như không có thuốc giải, hắn không thể làm được chuyện vừa rồi.
“Một người bằng hữu cho thuốc giải.” Hắn thành thật khai báo, không có ý định lừa gạt nàng.
Nói đến Huyền, có chút kỳ quái, tên kia chưa bao giờ cãi mệnh lệnh của hắn, lần này hắn dùng bồ câu đưa tin khẩn cấp cho đòi tên kia trở lại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn. Cá tính của Huyền mặc dù cổ quái, nhưng không phải không biết phân biệt, hắn nhất định là bị chuyện gì ngăn trở rồi.
“Bằng hữu?” Mộc Thuần Thuần khẽ nheo mắt, hỏi dò, “Vị bằng hữu kia hiểu y thuật?”
“Ừ.” Hắn trả lời vô cùng qua loa, sắc mặt dần dần âm trầm.
Thuần làm sao đối với chuyện của Huyền lại thấy hứng thú như vậy? Chuyện của nam nhân khác nàng rất để ý, trái lại cố tình đối với hắn, người bên gối này lại chẳng quan tâm gì, sự khác biệt cũng quá mức rồi.
Hôm nào phải hảo hảo dạy dỗ. Nữ nhân nên hiểu được tam tòng tứ đức, lấy phu làm trời, toàn tâm toàn ý chăm sóc phu quân mới đúng. Dáng vẻ này của nàng, động một chút là ở trước mặt hắn nhắc tới nam nhân khác, quan tâm người khác còn hơn nhiều so với quan tâm tướng công như hắn, làm sao không tức giận?
Mộc Thuần Thuần nháy nháy đôi mắt to, lấy giọng khẳng định nói hỏi, “Má phải của ngươi, ta nghĩ, là do hắn chữa đúng không?”
Câu hỏi này dù Biện Dục không trả lời, nàng cũng vô cùng xác định. Ngay cả ngự y trong cung cũng không có biện pháp với vết thương trên mặt của hắn, vị bằng hữu hiểu y thuật kia, lại có thể đem vết thương trên mặt hắn chữa khỏi, thậm chí ngay cả bóng dáng vết sẹo cũng không có để lại, y thuật tuyệt không phải bình thường.
Biện Dục có chút ghen ghét, bàn tay to choàng tới, đem thân thể xinh đẹp ôm vào ngực trống không của hắn, vừa bá đạo vừa đáng yêu tuyên bố, “Không cho nàng cứ ở trước mặt của ta nhắc những nam nhân khác, bây giờ trong đôi mắt nàng chỉ có thể nhìn một mình ta, trong lòng chỉ cho nghĩ tới một người là ta…”
Bây giờ là ta, sau này cũng phải là ta. Nói xong hắn đột nhiên tiến gần lên hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Mộc Thuần Thuần lại một lần nữa bị hắn hôn thất điên bát đảo, thừa dịp hai người hô hấp lấy hơi, nàng dùng bàn tay nhỏ bé nhanh chóng ngăn trở miệng của hắn, “Ta còn có một vấn đề, ngươi nhất định phải trả lời ta.”
Nam nhân ngầm cho phép, ngược lại hôn lên gò má mềm mại của nàng.
” Có phải ngươi phái người âm thầm bảo hộ ta hay không?”
… Hắn cũng biết, sẽ bị nàng phát hiện cái này. Đầu óc vương phi bé nhỏ của hắn thật xoay chuyển thật nhanh.
——— tuyến phân cách ———
Một nam tử áo xanh quỳ gối trên đất lạnh như băng, đầu cúi thật thấp, gò má âm nhu, yêu mị, đúng bên cạnh hắn là ba nam tử diện mạo cũng âm nhu tuyệt mĩ như nhau.
Không khí yên tĩnh đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả hô hấp cũng sẽ phạm sai lầm.
Liên Cảnh cười xấu hổ mấy tiếng, phá vỡ không khí trầm lặng hít thở không thông này, lên tiếng xin xỏ, “Ặc, ta nói Dục, lần này coi như xong đi, lúc chỉ có một mình Phong, người đều có ba gấp, ngươi cũng không thể để Phong bị nghẹn nước tiểu mà chết, lại nói chẳng ai nghĩ tới những người áo đen kia lại đột nhiên xông tới. Này, vương phi cũng không có chuyện gì, coi như Phong lấy công chuộc tội đi.”
Biện Dục không quan tâm đến hắn, coi hắn như là không khí. Nhìn qua bốn khuôn mặt lạnh như băng một lượt, cuối cùng rơi vào trên người nam tử đang quỳ, bên trong môi mỏng bật ra âm thanh trầm thấp như lưỡi dao, “Quy củ cũ, trở về Ám Môn lãnh phạt đi.”
Thất trách chính là thất trách, không có lý do gì cùng lấy cớ để tránh phạt.
Phong không nói hai lời, ngay sau đó lên tiếng, “Thuộc hạ tuân lệnh.” Lập tức hỏa tốc rời đi.
Liên Cảnh có chút oán giận nhìn mặt vị nam nhân không có một chút nhân tình trên mặt phía trước, lắc đầu liên tục.