Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 70: Nguyệt Khuyết, Chém Giết. tại website TruyenChu.Vip
Edit: Đặng Bích
Bên trong Nghị Sự Điện hoàng kim rực rỡ tràn đầy không khí trang nghiêm, tất cả các nhất phẩm đại thần đều đã tề tựu đông đủ, trong điện lúc này đang quỳ là một nam nhân tục tằng mặc quần áo da báo, dung mạo hung ác, trên trán còn có một vết sẹo hẹp dài, đã quỳ đến đầu gối run rẩy.
Phía trước là một nam tử hoàng kim cẩm phục đang nhướng mày kiếm, không coi ai ra gì đặt mông ngồi xuống ghế dựa đặt sẵn ở một bên, môi mỏng nhếch lên, chân phải thon dài từ từ đặt lên chân trái, cử chỉ vô cùng càn rỡ, ngông cuồng, đưa tới cả chục ánh mắt căm tức trong điện.
Đối với chuyện này, nam nhân mang mặt nạ không thèm để ý, ánh mắt sắc bén như đao hướng vị phu nhân xinh đẹp đang ngồi trên long ỷ, thong thả nói: “Thái hậu, người huy động nhân lực bắt thần đệ tới, lại triệu tập các quan đại thần như vậy, chính là muốn ta cùng một người câm đối chất sao?”
Vừa nói tới chữ “đối chất” này, cái người luôn miệng nói hắn có chứng cứ chứng minh hắn là chủ mưu đứng phía sau vụ sát hại Thụy Vương Phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân Phủ – Độc Chân Long, đơn giản không chịu mở miệng nói một chữ, đã run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nếu không khí không phải ngưng trọng như vậy, hắn và Cảnh đã sớm phá lên cười rồi.
Thái hậu sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, một cơn tức giận xông lên đến ngực mà không có chỗ phát tiết, tình huống bất ngờ trước mắt bà ta đã không còn khống chế được.
Cái tên Độc Chân Long này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng lúc trước đã giải thích cho hắn hiểu, phải đem tội danh vu hãm lên đầu Biện Dục trước mặt mọi người để hắn trăm miệng một lời cũng không thể bào chữa, thừa cơ hội này diệt trừ mầm họa như hắn, tránh đêm dài lắm mộng.
Ai ngờ, tên súc sinh này lại không nhờ vả được, vừa lên đại điện đã bị dọa cho hai chân nhũn ra, nhát như chuột, hỏi hắn thế nào cũng không nói, toàn thân run lẩy bẩy. Thật là một phế vật. Chưa từng gặp qua loại người tương tự, loại chuyện nhỏ như vậy đã đủ dọa hắn thành vậy, đã có thái hậu cao cao tại thượng, dưới một người trên vạn người như bà chống lưng, hắn còn sợ cái gì?
Thái hậu sớm đã không vừa mắt thái độ Biện Dục ngạo mạn vô lễ, trong lòng bực tức, bà trầm mặt, hướng quốc cữu gia Thanh Bảo nháy mắt.
Thanh quốc cữu cười nhạt ra tiếng, trên mặt như hồ nước lặng không biểu hiện gì, ngó nam tử đang ngồi bắt chéo chân trên điện nhẹ nhàng nói: “Thập Tam Vương Gia đừng có gấp, cựu thần dám cam đoan, người này tuyệt đối không bị câm. Huống chi toàn triều văn võ cũng biết, thái hậu là người công bằng chấp pháp, nếu không có bằng cớ cụ thể, quyết sẽ không đem vương gia mời đến.”
Hừ, Thanh lão hồ ly này, nói chuyện cũng vô sỉ như vậy, hắn rõ ràng là bị bắt tới, từ trong miệng hắn lại trở thành “mời”.
“A, có bằng cớ cụ thể à? Vậy làm phiền quốc cữu đại nhân lấy ra cho mọi người nhìn xem, bổn vương cũng rất tò mò.” Muốn chơi cùng hắn sao? Rất tốt. Trong mắt Biện Dục thoáng qua một tia khát máu rồi biến mất, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
“Bàng Thanh, đem chứng cớ lấy ra.” Thanh quốc cữu hướng sau lưng gọi một tiếng, khóe miệng kéo lên những nếp nhăn không dấu vết. Hắn giấu đi nụ cười thật tốt, nhưng không qua nổi đôi mắt sắc bén như chim ưng của nam nhân đeo mặt nạ.
Bàng Thanh từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, mở ra, hướng mọi người một vòng đưa ra, mở miệng nói, “Mời mọi người xem, đây là khẩu cung của Độc Chân Long, bên trên ghi chép rõ ràng việc Thập Tam Vương Gia Biện Dục thu mua Hải Long Bang sát hại Thụy Vương Phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân Phủ, Thập Tam Vương Gia, giấy trắng mực đen, người còn muốn chống chế sao?”
Chúng đại thần ở phía dưới sớm đã nghị luận ầm ĩ, ghé đầu rỉ tai nhau, hoặc lớn tiếng phụ họa, nhưng cùng một mục đích chĩa mũi nhọn về phía người đang không quyền không thế Biện Dục Vương Gia.
Những vị đại quan nhất phẩm này gần như đều do một tay thái hậu nâng đỡ, tất nhiên phải đồng lòng với bà ta.
Trong chớp mắt, tờ giấy trong tay Bàng Thanh đã bị đoạt mất, mà trước mắt hắn là một khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt đang tươi cười, “Ta xem một chút…” Liên Cảnh vừa nói tay cũng không rảnh rỗi đoạt lấy tờ lời khai kia, “Ai u, ơ đúng là giấy trắng mực đen nha,nhưng chỉ dựa vào tờ lời khai này để định tội Thập Tam Vương Gia thì đúng là khinh suất nha. “
Hắn đem tờ giấy trong tay nâng cao giữa không trung, từ từ bước đi, thong thả nói.
“Ta tin tưởng quốc cữu đại nhân và tất cả các vị đại thần đứng đây cũng biết, lời khai là thứ dễ làm giả nhất, vừa nãy mọi người cũng thấy được, từ đầu đến cuối Độc Chân Long chưa từng chỉ ra và chứng thực Thập Tam Vương Gia là chủ mưu phía sau bức màn, ta hoài nghi hắn là đi vu oan giá họa, làm ra khẩu cung giả này. “
Vừa nghe, nét mặt già nua của Thanh Bảo lập tức trầm xuống, hai mắt toát ra ngọn lửa hừng hực, vẻ mặt không thể che dấu được nữa đã trở nên cứng ngắc, thẹn quá hóa giận nói, “Liên Cảnh, ngươi có ý gì ? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi đường đường là Hình Bộ lại đi hãm hại Thập Tam Vương Gia hay sao? “
Cái tên Liên Cảnh ẻo lả này, hắn đã sớm nhìn không thuận mắt, nếu không phải hoàng thượng một lòng che chở, chỉ sợ hắn đã sớm diệt cỏ diệt tận gốc cái tên này, trừ đi cái đinh trong mắt rồi.
“Ai u, quốc cữu đại nhân đừng nóng giận nha, ngài xem, nếu tiếp tục tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn đó, người ta nói lớn tuổi thì phải biết bảo dưỡng nha, ngài cứ một chút lại tức giận như vậy sẽ rất mau già đó.” Giọng nói mềm nhũn lại vang lên, mang theo một chút đùa giỡn,c ộng với gương mặt tuấn tú tiến sát tới gương mặt tòan nếp nhăn của Thanh Bảo, cảnh đó xảy ra ngay trước mắt mọi người, liền đưa tới không ít tiếng cười trộm.
Rỗi rảnh ngồi một bên xem náo nhiệt tâm tình Biện Dục càng thêm tốt, không keo kiệt chút nào nâng cao khóe miệng.
Thanh Bảo từ trong hai lỗ mũi thở phì phì, hung hăng nhìn chằm chằm Liên Cảnh, lui về phía sau mấy bước, vẫy tay một cái nói, “Được, được, được, dù sao người trong cuộc đều ở đây, để chứng minh phần lời khai này là thật hay giả, hỏi hắn một chút không phải là sẽ biết sao? “
Thanh Bảo không chút khách khí cướp lại tờ lời khai, hướng người đang quỳ trên mặt đất ném xuống, trầm giọng nói, “Độc Chân Long, ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta, nhanh! ” Độc Chân Long nghe vậy, run rẩy thuận theo, đem gương mặt tái nhợt ngẩng lên.
“Hiện tại,trước mặt Thái Hậu và các vị đại thần, ngươi trả lời thật rõ ràng, nội dung bên trên tờ lời khai này có thật hay không ? ” Thanh Bảo cực kì tức giận, gần như là rống lên.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn người đang quỳ trước đai điện, chờ đợi câu trả lời từ hắn, mà hai tay thái hậu rất nhanh cũng vì khẩn trương mà nắm chặt, đúng vậy, chỉ cần một câu nói, chỉ một câu thôi, bà ta đã có thể đưa Biện Dục vào chỗ chết.
Mà cái người vốn bị mọi người chỉ trích là Biện Dục ngược lại là thoải mái lắc lắc chân, tùy ý vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc đang đeo trên tay, chiếc nhẫn trong không trung tản ra ánh sáng mãnh liệt, vừa vặn phản xạ tới gần vị trí Độc Chân Long đang quỳ. Độc Chân Long quỳ gần Thanh Bảo lơ đãng bị ánh sáng kia thu hút mà nhìn lại, khi ánh mắt tiếp xúc với thứ đồ tạo ra ánh sáng kia liền run sợ… Bạch Ngọc Nhẫn.
Là người lăn lộn trên giang hồ đã lâu, hắn cũng biết, miệng nhẫn bạch ngọc kia gọi là Nguyệt Khuyết, đại biểu cho chém giết, cùng với một chiếc nhẫn phỉ thúy nữa tên Thiên Khuyết là một đôi, Thiên Khuyết đại biểu cho bảo hộ, nhưng dến nay trên giang hồ vẫn chưa người nào gặp qua. Người có được hai chiếc nhẫn này, khắp thiên hạ chỉ có một người.