Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 64: Kế Hoạch Hưu Phu 4


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 64: Kế Hoạch Hưu Phu 4 tại website TruyenChu.Vip

Edit: Hương Nguyễn.
Tề Tướng Phủ.
Mới vừa hạ triều trở về, Cảnh vừa một bước vào cửa phủ, liền nghe người hầu báo lại Thập Tam Vương Phi viếng thăm, sớm đã chờ ở Tể Tướng Phủ, làm hắn thắc mắc không dứt.
Vị mỹ nhân kia tới chỗ này làm cái gì?
Bên khóe môi Cảnh khẽ nhếch, ôm một lòng hiếu kỳ, vội vã ngay cả triều phục cũng không thay ra, liền bước nhanh về phía trước sảnh chạy đi.

Đến tiền sảnh, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành của Mộc Thuần Thuần chờ ở đó, đứng phía sau là thân ảnh quen thuộc của tiểu nha đầu Nhân Nhân mà hắn tạm thời đưa ra ngoài.
“Thiếu gia, người đã trở về, Nhân Nhân tham kiến thiếu gia.” Vừa nhìn thấy được gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt điên đảo thần hồn của tất cả các cô nương của Cảnh, Nhân Nhân nhất thời hưng phấn không thôi, trái tim đập mạnh, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Liên Cảnh khoa trương lôi kéo Nhân Nhân nhìn chung quanh,”Ai u, nha đầu Nhân Nhân, ngươi rốt cuộc chịu trở lại thăm ta a…., ta còn tưởng rằng ngươi có mới nới cũ, có chủ tử mới liền quên chủ tử cũ là ta đấy chứ, ta xem một chút, ừ, khí sắc không tệ, sắc mặt đỏ thắm, giống như lại đẹp lên nha. Cho nên nói trời sinh lệ chất chính là trời sinh lệ chất, phủ của ta ngay cả nha đầu tất cả đều là xinh đẹp.”
Khi nói chuyện xong, Nhân Nhân rất là vui vẻ, sắc mặt lại càng hồng thêm.
Mộc Thuần Thuần cuối cùng cũng thấy được miệng lưỡi vô cùng lợi hại của vị công tử phong lưu được xếp hàng thứ nhất ở Đô Thành, công phu dụ dỗ người thật không phải tầm thường, nhất là dụ dỗ cho các cô nương vui vẻ, nhìn một chút xem, Nhân Nhân đang lộ ra vẻ mặt si mê, đoán chừng nếu như Cảnh chỉ thuận miệng nói một câu nói có thể làm cho nàng cao hứng đến hơn mười ngày.
“Ơ, vị này không phải là người đẹp nhất Đô Thành, làm mê đảo hàng ngàn hàng vạn vương gia công tử lại hại bọn họ tan nát cõi lòng khổ sở thương tâm muốn chết Thập Tam Vương Phi đây sao?” Liên Cảnh chuyển sang nhìn Mộc Thuần Thuần ở một bên yên lặng cười không nói, đôi mắt hoa đào tự động hiện ra bộ dáng câu hồn, liên tiếp khen ngợi, “Ta nói, ngày hôm nay trong phủ như thế nào ở không trung bay xuống một đóa mây lành Ngũ Sắc, thì ra là tiên nữ trên trời hạ phàm a. Chậc chậc, ta vốn tưởng rằng đại hôn ngày đó nhờ hóa trang cùng đồ trang sức trang nhã làm vương phi đã xinh đẹp tuyệt luân, xinh đẹp hơn cả hoa, ai ngờ hôm nay vừa nhìn, không son phấn mà vương phi càng thêm thanh tân thoát tục, xinh đep không gì sánh được.” (QH: Anh này muốn chết mà >”&lt
Liên Cảnh huyên thuyên nói ra nhiều lời ca ngợi,miệng như là bôi mật ong, tự nhiên mà nói ra thiệt nhiều lời làm kẻ khác động tâm,nghe được Mộc Thuần Thuần mặt mày hớn hở,vẻ mặt tinh xảo tuyệt mỹ nụ cười hiện đầy vui vẻ thích thú.
“Tể tướng đại nhân bình thường đều là dụ dỗ mọi người vui vẻ như vậy sao? Khó trách trong phủ có nhiều nha đầu xinh đẹp như vậy,tể tướng đại nhân thật là phúc khí rất tốt.” Mộc Thuần Thuần, che miệng mà cười.
“Đừng có kêu tể tướng đại nhân, tể tướng đại nhân, nghe không tự nhiên, vương phi đừng khách khí như vậy, gọi ta Cảnh là được rồi, nếu như người không để ý, cũng có thể gọi ta là Cảnh nha ha ha ha…”Một đôi mắt đào mang theo câu dẫn, bản tính cợt nhả lại nổi lên, Cảnh theo thói quen trêu ghẹo nói.

“Được, vậy sau này ta gọi ngươi là Cảnh. Để cho công bằng, ngươi cũng đừng kêu vương phi vương phi, quá không được tự nhiên, gọi ta Thuần Thuần.”
Ngạch… Mộc Thuần Thuần hào phóng sảng khoái như vậy làm cho Cảnh nhất thời cứng họng, trở nên nhăn nhăn nhó nhó, nụ cười mị hoặc cứng ở bên môi.
Thảm, hắn cũng chỉ là cùng nàng đùa một chút mà thôi, nàng cư nhiên làm thật, nếu để cho Dục nghe được lời nàng nói gọi hắn là Cảnh…. Má ơi, gọi thân thiết như vậy, Dục không đem hắn chém thành tám khúc mới là lạ!
Hắn thật sâu nhớ đến Dục đã tàn nhẫn điễm huyệt của hắn, hại hắn cả đêm thống khổ đến không ngủ được, còn phải cắn răng nghiến lợi nhìn đến tướng ngủ vô cùng ngọt ngào ghê tởm của người kia, cả đêm nghe hắn lớn tiếng ngáy, đêm hôm đó, là từ lúc chào đời tới nay hắn là lần đầu tiên bị hành hạ thống khổ cả đêm.
Chỉ trách mình tài nghệ không bằng người, võ công kém tên Dục kia một khoảng lớn, nếu không, sao hắn mỗi lần đều bị tên kia quản chế chứ? Càng suy nghĩ sẽ càng tức giận.
“Cái gì, ách…..Thuần Thuần, ta nghĩ, ngươi gọi ta là Liên Cảnh tương đối tốt, dễ nghe một chút, ừ, đúng, dễ nghe một chút.” Vì muốn cho tương lai mình hoàn hảo không tổn hao gì, Cảnh rất có tinh thần mà sữa đổi, thừa dịp hiện tại vẫn còn thời gian để cứu vãn.

Mộc Thuần Thuần hơi nhíu mày, nâng lên đôi mắt mỹ lệ nhìn ra bốn phía, không hiểu hỏi, “Tại sao vậy? Ta cảm thấy gọi Cảnh thân thiết hơn rất nhiều, ngươi không cảm thấy sao?”
Nàng làm gì đột nhiên phải tiếp cận gần như vậy a, Cảnh bị hù dọa mồ hôi lạnh cũng thấm ra, bất an ở trên ghế nhích tới nhích lui, yếu ớt giải thích, “Không, ta không phải có ý đó. Ý của ta là, ngươi kêu ta là Liên Cảnh có phải lời nói có vẻ quá mức thân thiết hay không, Thập Tam Vương Gia sẽ tức giận a.”
Nói thẳng tuột như vậy, nàng lúc này cũng nên hiểu đi chứ.
Nhưng, Mộc Thuần Thuần đột nhiên vỗ tay kêu to, hưng phấn không thôi, câu nói tiếp theo của nàng suýt chút nữa khiến cho Cảnh cả kinh từ trên ghế ngã xuống, “Có thật không? Thật tốt quá? Ta gọi ngươi là Cảnh, ngươi xác định hắn có tức giận không? Thật tốt quá, tốt nhất hắn giận đến đem ta hưu luôn đi.”
Ặc, hiện tại là tình huống như thế nào? Cảnh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hắn mới vừa rồi, có phải nói cái chuyện không nên nói hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.