Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 3 tại website TruyenChu.Vip
Ông ta cắn răng một cái, đột nhiên bắt lấy hai tay Mộc Thuần Thuần, cầu khẩn nói, “ Thuần Thuần, ta biết ta có lỗi với con, nhưng hiện tại chỉ có con mới cứu được ta, nếu như con không chịu đáp ứng thì gia nghiệp Mộc phủ ở Đô thành sẽ sụp đổ mất…
Nói xong lời cuối cùng, ông ta cơ hồ lão lệ tung hoành( khóc khí thế )
“Nghiêm trọng như thế?”Giọng Mộc Thuần Thuần vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là trên đôi mắt xinh đẹp hữu thần kia lóe ra tia sáng, nàng thực tò mò đối với chuyện cầu khẩn của ông.
“ Phụ thân, nếu như Mộc phủ lâm vào chỗ nguy nan , nữ nhi tất nhiên là không khoanh tay đứng nhìn. Phụ thân, người nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Gia nghiệp Mộc phủ là một tay mẫu thân nàng gây dựng nên, là tâm huyết của mẫu thân nàng, nàng nhất định phải giữ gìn. Mộc Thế Lễ thấy nàng trả lời không chút do dự làm cho ông ta tăng thêm mấy phần dũng khí, đáy lòng dần dần có tia hy vọng, chuyện có lẽ không khó khăn như ông ta nghĩ.
“ Thuần Thuần, phụ thân cũng không dối gạt con, hai năm qua Mộc phủ chúng ta buôn bán đều thua lỗ, bên trong đã sớm bấp bênh, bền ngoài nhìn như vinh quang, trên thực tế nguy cơ tán gia bại sản là bất cứ lúc nào. Phụ thân vốn tưởng rằng mình cố chống chọi một chút, sự tình sẽ nhanh chóng qua đi, không nghĩ tới Thụy vương phủ Cát LãngTiểu Vương Gia hối lộ quan phủ, chúng không nói hai lời liền tịch thu phần lớn hàng hóatất cả tửulâu, hiệu cầm đồ, tiệm gạo. . . . . . mới nhập vào còn niêm phong Mộc phủ. Con nói xem đây không phải là ép ta đi tìm đến chỗ chết sao?”
“Phụ thân, người này không phải quá rảnh rỗi đi, sao hắn lại gây sự với người” Mộc Thuần Thuần nhìn về phía Phụ thân nàng, ánh mắt mang theo một tia sắc sảo, tuy là câu hỏi nhưng lại mang nghĩa khẳng định, “Mục tiêu của hắn là con?”
Quả nhiên là nữ nhi của ông ta, thông minh!
Mộc Thế Lễ có chút khó xử nói, “Thuần Thuần, Tiểu Vương Gia kia lấy chuyện này uy hiếp ta, nói. . . . . . Nói chỉ cần ta hứa đem con gả cho hắn, hắn sẽ gặp bỏ qua cho Mộc phủ, tất cả những cửa hiệu mang tên Mộc Phủ lập tức sẽ trở về giống trước kia.”
Lắng lắng nghe nghe một hồi, Gầy Qua cùng Mập Qua đứng bên cạnh quả thực muốn nổi điên.
Gì cơ chứ? Tên Cát Lãng này không học vấn không nghề nghiệp, hơn nữa hắn còn lấn áp lương dân là tên công tử phong lưu, lại mang ý nghĩ “Con cóc ăn thịt thiên nga”, muốn cưới tiểu thư nhà bon họ sao?
Nói đi nói lại, đều là tên bại gia chi tử- Mộc Kiền của Mộc phủ gây họa.
Nghe nói mấy ngày trước đại thiếu gia đắc tội với tên Tiểu Vương Gia, chuyện này ở Đô thành dư luận huyên náo xôn xao, truyền đi bốn phương tám hướng
Nguyên nhân chuyện này là do đại thiếu ở trong hoa lâu nhìn trúng một vị cô nương xinh đẹp như hoa, muốn giúp nàng ta chuộc thân còn tuyên bố muốn thu nạp nàng ta làm thiếp. Không ngờ vị cô nương kia lại sớm là nữ nhân mà Cát Lãng Tiểu Vương Gia thích thú, cơn nóng giận ập tới, dưới con mắt mọi người, hành hung đại thiếu gia một trận.
Tên Cát Lãng Tiểu Vương Gia thẹn quá hóa giận, ghi thù muốn đem danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đô thành là Nhị Tiểu Thư Mộc phủ chiếm thành của mình.
Thủ đoạn thật là đủ hèn hạ! Mập Qua cùng Gầy Qua đối với điều kiện này của tên Vương gia tức giận không dứt, nhất là Mập Qua, vô cùng phản đối, vội vàng ngăn cản, “Tiểu thư, tuyệt đối không thể đáp ứng. Tên Cát Lãng Tiểu Vương Gia đã có ba thê thiếp, tiểu thư gả đi chỉ có thể là chịu khi dễ từ mấy ả. Hơn nữa, tên Tiểu Vương Gia phong lưu thành tính, chuyện gì xấu cũng làm hết, hắn ta căn bản không xứng với tiểu thư.”
“Đúng! Không thể gả.” Gầy Qua vội vàng hưởng ứng theo.
“Câm mồm ! Các ngươi còn dám ở chỗ này nói hươu nói vượn, coi chừng ta lọc da, xé miệng các ngươi ra.” Mộc Thế Lễ cực kỳ tức giận, càng nhìn Mập Qua, Gầy Qua càng không vừa mắt.
“Được, con gả!” Một đạo âm nhẹ nhàng dịu êm chen vào.
Vốn là ba người còn lại nghe những lời này, đều có chút hoài nghi lỗ taimình , đồng thời quay đầu lại, nhìn người đang thưởng thức hồ ao sen- một hình ảnh thật mỹ lệ.
Nụ hoa chớm nở. Bình thường lúc này hoa sen ắt hẳn là đẹp nhất. So sánh với ba người đang khiếp sợ kia, trong lòng nàng suy nghĩ hẳn là chuyện nhỏ nhoi này thực không liên quan đến nàng.
“Thuần. . . . . . Thuần, con mới vừa nói gì?” Mộc Thế Lễ nhất thời bị câu đồng ý của nàng làm chấn động vội ùa chạy đến, cẩn thận hỏi lại một lần nưa.
” Phụ thân, người yên tâm, con gả!” Mộc Thuần Thuần thu tầm mắt từ đóa sen kiều diễm quay lại, khẽ mở cánh môi, đem quyết định của nàng nói lại một lần. Ngay sau đó lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Giống như lần trước.” Ngữ điệu vẫn như cũ bộ dáng kia không có gì lạ, giống như đây không phải là chuyện của nàng.