Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 27: Vương Gia Chơi Xỏ Lá 4 tại website TruyenChu.Vip
Thật lâu, nam nhân rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp mà mang từ tính, “Mười hai tuổi năm ấy, nghe nói bên ngoài cung có một lễ hội chùa, ta muốn đi xem, liền len lén mang theo một thị vệ tùy thân từ trong cung chạy ra ngoài. Hội chùa cử hành ở trên đường đông, từ cửa cung đến trên đường đông vừa lúc phải vượt qua một tòa phủ đệ giàu có nguy nga, bởi vì tò mò đây là phủ đệ của gia đình giàu có nào, ta đây liền thả chậm tốc độ của tuấn mã ( ngựa đẹp hay là ngựa tốt gì cũng được, nhưng để tuấn mã cho nó đẹp từ) , dọc theo ngoài tường từ từ nhìn vào trong.
Nhưng vào lúc này, tiếng la khóc bén nhọn của một cô bé non nớt từ bên trong truyền ra, tiếp một cái bình nhỏ từ trên trời giáng xuống, bên trong nước ở giữa không trung toàn bộ chảy ngược ra ngoài, có mấy giọt vừa vặn hất tới má phải ta. . . . . .”
Hắn dừng một chút, đôi mắt co rút nhanh, lúc ấy gương mặt nóng rực như lửa đau đớn từng chút từng chút hiện ra trong trí nhớ, kia đau xót cùng đau lòng,kia hình ảnh máu thịt đỏ ngầu lẫn lộn trong không khí được gợi lại trong trí nhớ hắn chẳng biết lúc nào, bởi vì cái ký ức đó đã làm cho hắn siết chặt hai nấm tay, hắn nhắm mắt lại, từ trong miệng từ từ khạc ra một câu nói, “Một ngày kia, ta má phải. . . . . . Bị hủy. . . . . .” ( Dan: AAAAAA! Cái con mụ dì ghẻ kia dám dùng axit hủy dung nhan của soái ca ta, ta hận, đừng ai cản ta, ta phải đi giết mụ )
” Hủy dung!!!” —— Mộc Thuần Thuần cắn thật chặt đôi môi, tâm không hiểu sao cảm thấy đau nhói.
Tay nhỏ bé trắng nõn không nhịn được run rẩy, môi anh đào run rẩy, trong nháy mắt đã trắng bệch, nàng không dám nhìn hướng cái bình nhỏ trên bàn đó, nhất là đóa hoa phù dung diễm tuyệt kia. Thấy làm nàng phải sợ.
“Làm sao có thể, trong cái bình nước đó không phải nước Phù Dung à. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .” Sẽ hủy dung người đây .
Nàng nhớ Nhị nương nói qua kia là bình nước hoa Phù Dung , lúc ấy nàng còn không hiểu được nước Phù Dung là dùng để làm gì, lớn lên một chút mới biết là một loại phấn bột nước dặm, bởi vì hiệu quả tốt, giá tiền cũng bán rất cao, thoa lên da sẽ thay đổi vừa trắng vừa mềm, rất nhiều tiểu thư nhà giàu cũng dùng nó.
“Hừ” —— nam nhân trong lỗ mũi cười lạnh một tiếng, rất rõ ràng là châm chọc sự ngây thơ của nàng, ” nước Phù Dung? Ngươi thật xác định đây chẳng qua là nước Phù Dung?”
“Ta ——” lòng của nàng trong nháy mắt chìm vào trong suy, giả vờ cười khanh khách, khuôn mặt không tự chủ được từ từ, từ từ hiện lên gương mặt đó ánh mắt đó trở nên ác độc vô cùng, khuôn mặt trở nên dữ tợn. . . . . .
Là Nhị nương!
Nàng rốt cuộc ý thức được, phía sau mặt nạ da người thế nhưng trong lòng lại như rắn rết ác độc tới mức như thế (Dan: haiz, ta chế nhưng hk bjk dùng con gì để hình dung, vậy thì xin lỗi xà tỷ tỷ chắc phải sửa lại là thua rắn rết quá), hận ý trong lòng Nhị nương rốt cuộc đến tới mứa độ nào rồi? Năm đó, nàng chỉ… chỉ là mới bảy tuổi.
Nàng cứng ngồi ngắc, cúi đầu, thật chặt níu lấy tim, nhiệt độ từ từ mà trở nên lạnh như băng. . . . . .
“Ngươi nếu như cảm thấy ta đang nói chuyện, ta có thể tháo mặt nạ xuống.” Thân hình cao lớn lấn đến gần, thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng vang lên, sau đó thân thể hắn cúi người xuống,mặt nạ lạnh như băng vừa đúng lúc rơi xuống mắt nàng.
“Không, không cần.” Đôi môi bắt đầu run rẩy, nàng không có dũng khí nhìn gương mặt phía sau chiếc mặt nạ đó của hắn, nàng thậm chí sợ đến gần tấm mặt nạ lạnh như băng ấy, mỗi lần nhìn thứ nhất, trong lòng cảm giác tội ác liền tăng thêm mấy phần.
Đôi bàn tay thô đặt ở trên vai của nàng, làm nàng co lại mỉm cười nói, tiếp theo để cho nàng nghe được cảm giác tội ác không thể trốn tránh nói một câu, “Ngươi hủy diệt là không chỉ là má phải của ta , còn có —— cuộc đời của ta!”
Hốc mắt lập tức ửng hồng, hơi nước lượn lờ trong đó, nàng không thể cãi lại, chỉ có thể thật lòng xin lỗi hắn, “Đúng , đúng, không dậy nổi.” Hai hàng nước mắt trong suốt ngay sau đó rơi xuống. . . . . .
Nhìn thấy nước mắt của nàng, nam nhân mang mặt nạ thân thể đột nhiên chấn động, thảm, nàng thật bị dọa sợ, trên gò má khuynh thành hoa lê đài vũ(*) của nàng, lòng của hắn nổi lên một trận thương tiếc, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật là xấu.
(*) Miêu tả nét đẹp của người phụ nữ
“Ngươi nếu là thật cảm thấy có lỗi với ta thì hãy bồi thường ta. Ngươi nguyện ý sao?” giọng hắn lạnh như băng như không còn tồn tại, trên mặt hiện lên biểu tình trong sáng, bây giờ giọng nói chuyện quả thật giống như là một đứa trẻ đòi ăn kẹo.
Mộc Thuần Thuần ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn ánh mắt của nhìn hắn lóe ửng hồng, đáng yêu gật đầu, bởi vì mới vừa khóc, trong tiếng nói mang theo nồng đậm giọng mũi, “Ừ, ta nguyện ý. Vậy làm cách nào bồi thường?”
“Tựa như như vậy. . . . . .” Nam nhân mang mặt nạ âm thầm cười xấu xa một tiếng, ngay sau đó tay phải chợt chế trụ cái ót nàng, đem lấy môi mỏng khêu gợi của bản thân che ở trên hai mảnh môi đỏ xinh đẹp như hoa, vừa hôn ngọt ngào .