Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 24: Vương Gia Chơi Xỏ Lá 1


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 24: Vương Gia Chơi Xỏ Lá 1 tại website TruyenChu.Vip

Bảy tuổi sinh nhật một ngày kia, ánh mặt trời ấm áp, nàng ngồi một mình ở hành lang cuối trong góc, yên lặng ngẩn người, không có ai theo nàng chơi, càng không có người nhớ sinh nhật của nàng, hoặc là loay hoay quên mất sinh nhật của nàng ( hix cái này sao giống với ta thế, nhưng nàng còn có chàng, ta hk có huhu tủi thân quá ), nàng quyệt cái miệng nhỏ, nhìn người người trong phủ lên lên xuống xuống rất bận rộn, đem một mình nàng quên lãng ở chỗ này, rất là thương tâm cùng khổ sở.
Nghe nói hôm nay trong phủ có hai vị khách quý tới ở trong phủ ,phụ thân tự mình đi nghênh đón tối qua còn tới đây đặc biệt dặn dò nàng, hai vị khách quý kia sau này sẽ là người nhà của nàng, gặp mặt phải kêu Nhị nương cùng ca ca.
Nàng nghe cả nửa buổi, nghe xong không hiểu, hỏi ngược lại cha nàng: “Người nhà của ta không phải chỉ có cha cùng mẹ sao?” Phụ thân là người nhà của nàng, về phần mẹ. . . . . . Mặc dù không ở, cũng là người nhà của nàng mà.
Hiện tại tại sao lại có nhiều hơn hai người nhà đâu?
Cha nói quanh co nửa ngày, chưa cho nàng giải đáp, chẳng qua là lặp đi lặp lại cường điều : bọn họ sau này sẽ là người nhà của ngươi.

Nàng không biết ở trong góc nán lại bao lâu, lẳng lặng vuốt vuốt trên tay tiểu hà bao màu đỏ, nhìn tiểu hà bao này tinh xảo thật đẹp là năm trước mẫu thân tự tay vì nàng làm quà sinh nhật, cho tới bây giờ đều chỉ có mẫu thân nhớ sinh nhật của nàng.
Nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trước mắt xuất hiện một vị nữ nhân mặt đầy nụ cười mà nàng chưa từng thấy qua, đi theo ở đằng sau cùng với thiếu niên thân cao không sai biệt nàng lắm nhưng da hơi đen , thiếu niên kia chẳng qua là vội vã dùng khóe mắt liếc nàng một cái, sau đó lập tức quay đầu đi, nhìn về nơi khác.
“Thuần Thuần, đây chính là đại ca, Nhị nương ngươi (Dan: ta ghét mụ nên cho mụ xếp sau con của mụ), nhanh lên một chút chào !” Phụ thân vui vẻ hướng nàng giới thiệu. Nàng chỉ là nhàn nhạt nhìn hai vị xa lạ, miệng đơn giản đóng chặt lại, không mở miệng được. Nước mắt trên mặt vẫn còn ở đây.
“Ai yêu, ngươi chính là Thuần Thuần , nhìn một chút, dáng dấp thật là đẹp mắt, sau khi lớn lên nhất định là mỹ nhân bại hoại.”( Dan: bà mới bại hoại đó) Nàng trầm mặc không nói , nữ nhân xa lạ bước một bước dài nhích lại gần, hai tay từ trên dưới, lúc sau cho tới trên bóp chơi gò má khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng, vị son phấn nồng đậm trong nháy mắt xông vào trong lỗ mũi, sặc đến nàng thật khó chịu.
“Ác. . . . . . Trên người ngươi có mùi thúi. . . . . . Thật là thúi thật là thúi. . . . . .”Nàng lời nói không suy nghĩ, nắm lỗ mũi, lui về phía sau mấy bước, rất thực tình nói ra cảm thụ của nàng.
Bởi vì những lời này của nàng, thiếu niên bên cạnh vẫn không lên tiếng xì bật cười, tựa hồ rất có đồng cảm tần gật đầu. ( Dan : há há, tới con mụ còn hk ưa mụ )
Nữ nhân xa lạ khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt cương thành một đường cong lúng túng, hai đạo ánh mắt hung ác hướng nàng bắn qua,nàng nhanh chóng lại thu lại, sợ tới mức nàng trốn phía sau cây cột, thân thể co rút thành một cục.
Phụ thân rất không vui, sắc mặt trầm xuống, rồi sau đó bản một tờ giấy xanh đen mặt của dạy dỗ nàng mấy câu, phẩy tay áo bỏ đi. Nhìn bóng lưng cha tức giận rời đi, vết thương lòng của nàng lại không hiểu sâu hơn mấy phần, bội cảm uất ức. Cha chưa từng có lớn tiếng như vậy rống qua nàng, đây là lần đầu tiên, cố tình hay là đang nhắm ngày sinh nhật nàng.

Nước mắt vừa bị che giấu lại lần nữa vỡ đê, nàng bật khóc lớn.
Nữ nhân xa lạ lại nhích lại gần, bên môi chứa đựng một nụ cười tia đắc ý , từ tùy thân mang theo trong bao quần áo lấy ra một cái bình nhỏ, thân bình xăm một đóa hoa tiếu lệ phù dung, “Cho, cầm, đây là nước Phù Dung, coi như là quà gặp mặt Nhị nương cho ngươi. Sau này ngươi liền kêu ta Nhị nương, hoặc là theo Càn nhi kêu ta là mẫu than cũng được.”
Nữ nhân kia cười đến thật cổ quái, thấy thế nào đều không thoải mái. Bình tên gì Phù Dung nước gì đó bị cứng rắn nhét vào trong lòng bàn tay của nàng, một cỗ lửa giận không hiểu từ trên ngực thẳng hướng thượng vọt, nàng luân nâng một đôi mắt to, dùng sức nhìn chằm chằm nữ nhân kia, dùng sức đem tức giận trong lồng ngực rống lên trở về, “Ngươi không phải là mẫu thân ta, không phải! Mẫu thân của ta chỉ có một, nàng gọi Vương Bích Yên. Quà tặng của ngươi, ta không cần!”
Thống khoái rống xong, cũng nhón chân lên, mặt hướng tường thấp sau lưng, tiện tay đem bình nhỏ cầm trong tay vứt ra ngoài, kia đóa phù dung hoa liền tại giữa không trung ngưng tụ thành một dấu vết đạo lạnh diễm tuyệt, phút chốc biến mất ở bên ngoài tường . . . . . .
Kia tư thái tuyệt diễm , nàng thật lâu thậm đã chí quên không được. . . . . .

” Mẫu thân, mẫu thân. . . . . . Ngươi không phải là của mẫu thân ta. . . . . . Mẫu thân của ta chỉ có một. . . . . . Gọi Vương Bích Yên. . . . . . Mẫu thân. . . . . .” Đôi tay lung tung ở giữa không trung quơ múa, cảm giác đụng chạm lấy vào hư không sau, ý thức từ từ tỉnh táo lại.
Nàng lại nằm mộng rồi, mơ thấy chuyện tình lúc bảy tuổi năm đó Nhị nương cùng đại ca lần đầu vào phủ.
Chờ một chút, nằm mơ? Nàng đây là đang nơi nào? Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ phải là ban đêm, nhưng nàng nằm trên cái giường hoàn toàn xa lạ, đây không phải là giường của nàng. Liền trong phòng mờ tối có ánh nến, đợi mắt dần dần thích ứng bên ánh sáng trong nhà, ánh mắt của nàng trong nháy mắt tỏa sáng, có một người ngồi bên cạnh bàn, là một người đàn ông, một nam nhân thân ảnh quen thuộc .
“Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả ? Tiểu đồ chơi. . . . . . yêu dấu của ta!” Người nọ tràn ra một nụ cười đùa giỡn, có thâm ý nhìn nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.